Vì sự kiên trì của Mộ Dung Bắc Hải, cuối cùng kiệu hoa vẫn trực tiếp được khiêng vào từ cửa chính.

Hứa Mạn Nhi hồi hộp ngồi bên trong, nàng ấy nằm chặt khăn tay, trong lòng có chút lo lắng.

Có một chút vui sướng không nói nên lời.

Mộ Dung Bắc Hải vì nàng ấy mà đã phá lệ rất nhiều! Hắn nói trong lòng hắn, nàng ấy so với chính thế chẳng có gì khác biệt.

Lời này liệu có phải có ý rằng trong lòng hắn, nàng không chỉ là một thiếp thất, mà đã trở thành thế tử chân chính.

Nước mắt kìm nén suốt dọc đường đến lúc này đã không thể kiềm chế, từng giọt tí tách rơi xuống hỷ phục.

Hứa Mạn Nhi cẩn thận dùng khăn tay lau khô nước mắt, tuy là như vậy nhưng mũi vẫn còn hồng hồng, có thể nhìn ra là đã khóc.

Bởi vì là nạp thiếp, hoàng hậu và hoàng thượng không tới tham dự. Mặc dù Chiêu Vũ Đế và Viên hoàng hậu cũng rất muốn tới. Vừa sợ không phù hợp lễ tiết, vừa phải kiềm chế ý nghĩ muốn thấy việc cưới xin của bọn họ.

Bọn họ không tới, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên, còn có phu thê Lập vương cũng không thể chờ được mà đến đây góp vui.

Lần này mọi người cũng xem như có thể thật lòng thật dạ chúc mừng Mộ Dung Bắc Hải.

Bởi vì bọn họ biết, Mộ Dung Bắc Hải thật sự vui vẻ ở tận đáy lòng.

Nghe bọn họ chúc mừng, Mộ Dung Bắc Hải cười vô cùng thoải mái.

“Đa tạ các vị. Bây giờ bên cạnh bản vương cũng xem như là có người bầu bạn, sau này có thể không cần lo các vị ở bên cạnh ân ái, ta đứng một bên hiu quạnh lẻ loi.

Mộ Dung Bắc Tô nghe thấy lời này liền cười ha hả: “Hóa ra trước đây tam ca không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng rất để ý sao? Giờ thì tốt rồi, sau này huynh và tam tẩu có thể thường xuyên khoe tình cảm, người trước đây bị chúng ta ức hiếp bây giờ sẽ trả lại gấp đôi!”

Mộ Dung Bắc Hải thành thật gật đầu: “Đúng là ta có ý này, các đệ nhất định phải chuẩn bị tốt” Mấy người họ bật cười sôi nổi.

Theo yêu cầu của Mộ Dung Bắc Hải, hắn và Hứa Mạn

Nhi vừa bái thiên địa vừa bái phu thê.

Tất cả các lễ tiết đều vượt xa những gì một trắc phi được hưởng

Đợi sau khi Hứa Mạn Nhi được dìu vào tân phòng, Mộ Dung Bắc Hải đã đến bên cạnh.

Hằn nhận lấy gậy Như Ý từ tay Hỉ nương, vén khăn trùm đầu của Hứa Mạn Nhi

Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Mạn Nhì rưng rưng nước mắt.

Hắn kinh ngạc, vội vàng cầm lấy tay nàng ấy: “Có chuyện gì vậy? Nàng không vui sao?”

Hứa Mạn Nhi dùng sức lắc đầu: “Ta không phải không vui, mà do ta bởi vì quá hạnh phúc nên mới khóc. Ta rất cảm động, điện hạ, kiếp trước ta nhất định đã làm rất nhiều việc tốt nên kiếp này mới có thể gặp được chàng!”

“Nha đầu ngốc, lúc đang vui sao lại khóc rồi? Dọa ta một trận, ta còn nghĩ rằng nàng muốn đổi ý!”

“Ta cam tâm tình nguyện, là ta cam tâm tình nguyện! Đây là thời khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, ta nghĩ rằng rất lâu sau này ta cũng sẽ không quên”

“Ta biết, ta cũng vậy.

Mộ Dung Bắc Hải vuốt ve khuôn mặt nàng ấy: “Chúng ta không cần tuân theo nghi lễ rườm rà, nàng đã mệt mỏi cả ngày nay rồi, cũng đói rồi phải không? Đi thôi, cùng ta ra ngoài ăn chút gì đó.”

“Có thể như vậy sao?”

“Có thể, trong vương phủ của ta không có quá nhiều quy tắc. Nói rồi hắn liền chậm rãi đưa Hứa Mạn Nhi ra ngoài.

Khách khứa ở bên người vốn không nhiều, đối với Mộ Dung Bắc Hải mà nói, hắn chỉ muốn người quan trọng nhất của mình chứng kiến cảnh này.

Người không liên quan, hắn vốn không thèm để ý. Mắt thấy Mộ Dung Bắc Hải trực tiếp dẫn Hứa Mạn Nhi ra ngoài, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.

Dù sao nàng ấy là tân nương, hôm nay nhất định là đẹp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play