Hứa Mạn Nhi hiểu chuyện gật đầu, không nói thêm điều gì với hắn trước mặt người khác. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm vào nhau liền biết đối phương đang nghĩ gì, im lặng nở nụ cười.

Sau đó, mấy người Mộ Dung Bắc Hải cùng nhau đến Hoàng cung Thịnh Khang.

Trên đường đi, Mộ Dung Bắc Tô phấn khích nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, hắn liên tục hỏi han.

“Tam ca, sao huynh biết Lạc Quận Vương kia đang ở Nguyên Ải? Là huynh trong lúc vô tình phát hiện hay là cố ý gài bẫy ông ta?”

“Trước đó tung tích của Lạc Quận vương đã từng xuất hiện, phụ hoàng đã nhận ra nên lệnh cho huynh bí mật dò xét việc này. Nhưng để có thể bắt được ông ta thì phải nói là thiên thời địa lợi nhân hòa không thể thiếu thứ nào, lần này vận may xem như không tệ”

Mộ Dung Bắc Uyên thì quan tâm hỏi: “Chắc hẳn đuổi bắt được ông ta thì huynh cũng phí không tí công sức nhỉ, có gặp phải nguy hiểm gì không?”

Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Có hai lần ta suýt chết. Nhưng may mắn, người bên cạnh ta khá may mắn, đã chia sẻ không ít sự may mắn đó cho ta. Cho nên luôn gặp dữ hóa lành, khổ tận cam lai.”

Mộ Dung Bắc Quý ở bên cạnh nghe thế, ánh mắt lạnh.

Chiêu Vũ Đế nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, tức giận đến mức bộ râu cũng run theo.

“Lạc Quận Vương, đến ngày nay, trầm luôn xem ngươi như một vị huynh trưởng không tệ mà đối xử. Người bảo đáp như thế với trẫm sao? Lại dám cấu kết với Vũ vương tạo phản, kéo cả toàn bộ quân Tây Bắc xuống nước! Ngươi quả nhiên cảm thấy trầm không nỡ giết người thật sao!”

“Muốn giết thì cứ việc giết, cần gì phải nói nhảm nhiều như thế?”

Lạc Quận Vương hừ lạnh: “Năm đó phụ vương ta chết thế nào, huynh trưởng của ta thì chết ra làm sao? Phụ hoàng của người cũng chính là tiên đế, trong lòng ông ta hiểu rõ nhất! Giữa ta và người vốn đã là huyết hải thâm thù, ai mà thèm cái ơn nghĩa giả dối của ngươi.”

“Không biết tốt xấu! Tiên để sớm đã qua đời, coi như trước đây có hiểu lầm gì thì cũng đã tan thành mây khói, đầu còn đáng nhắc đến. Người lại cấu kết với hoàng tử, phạm phải tội lớn ngập trời như thế, khiến dân chúng lầm than, nếu trầm không giết người thì làm sao xứng với xã tắc! Không ngờ rằng người đã sắp chết mà còn không biết hối cải, quả thật uổng cho nhân thần. Người đầu, đưa Lạc Quận Vương xuống cho trầm, ngũ mã phanh thây, lập tức hành hình!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người giật nảy cả mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play