Triệu Khương Lan nhìn thấy sắc mặt Triệu An Linh không tốt lắm, nhịn không được quan tâm hỏi: “Tên Mộ Dung Bắc Quý kia ép muội về Đông Cung ở, có phải là ngược đãi muội không? Tại sao trông tinh thần lại kém như vậy?”

Triệu An Linh lắc đầu, nàng ta nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi Triệu Khương Lan.

“Nếu như một người có tâm bệnh, luôn ngủ không yên, có biện pháp gì có thế khiến cho trong lòng của hẳn tốt hơn một chút không Nếu là uống thuốc thì có loại thuốc nào có ít tác dụng phụ không”

“Tâm bệnh, là ai vậy? Không phải là Mộ Dung Bắc Quý đó chứ”

Triệu An Linh ngậm miệng không lên tiếng, Triệu Khương Lan lại cười nhạo một tiếng.

“Hản có thể có loại tâm bệnh gì chứ? Hay là do làm nhiều việc trái với lương tâm rồi phải không” Nói như vậy cũng không khác với lời Triệu An Linh nói trước đây.

Triệu An Linh thở dài: “Dường như Mộ Dung Bắc Quý rất lo lắng Hoàng Thượng sẽ đối phó hẳn, chính hẳn cũng biết cái chức Thái tử này không có thực quyền, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nỡ buông bỏ”

“Bây giờ hẳn có thế nào cũng không liên quan muội, muội đừng mềm lòng, trước kia Mộ Dung Bắc Quý đối xử với muội thế nào, muội nên nhớ!”

Triệu An Linh nhếch môi: “Ai mềm lòng, ta không thể quay đầu, nhưng ta chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, dù sao vẫn thấy khó chịu trong lòng. Trái lại, trái lại nếu tỷ có cách thì giúp hẳn đi”

“Chuyện của Mộ Dung Bắc Quý nói sau đi, cứu Nghiêm đại nhân ra ngoài trước mới là chuyện khẩn cấp lúc này”

Triệu An Linh vôi gật đầu: “Đúng rồi, chuyện của Nghiêm Chính gấp hơn”

Sau khi Triệu An Linh nói chỗ ở với nàng, Triệu Khương Lan đưa cho Mộ Dung Bắc Uyên.

Để hẳn phái người đến điều tra từng nơi một.

Quả nhiên đêm đó, bọn họ phát hiện điều khác thường ở một cái sân che khuất gần đó.

Chỉ có hai con chó săn đi qua góc sân thì sủa liên tục, rõ ràng là phát hiện trong sân có gì đó.

Mộ Dung Bắc Uyên không do di dẫn chó săn vào sân xem xét bốn phía.

Lập tức hạ lệnh xét phủ Kinh Triệu, Hồi sau, cuối cùng cũng tìm được nữ nhân mất tích nhiều ngày ở một góc của căn phòng.

Nhìn dáng vẻ của nữ tử này cũng không giống bị bắt giữ lắm, ngược lại dường như đã thỏa thuận gì đó với Mộ Dung Bắc Quý nên mới an tâm sống ở đây.

Đầu tiên, thẩm vấn huynh trưởng của nàng ta, vẫn không thu được gì.

Như hôm nay xem ra, cả nhà đều bị mua chuộc rồi.

Thấy có người xông thẳng đến chỗ mình, nữ nhân này mặc mày trắng bệch, sợ gần chết.

Mộ Dung Bắc Uyên hạ thấp giọng nói: “Người đâu, bắt nàng ta lại, mang về thẩm tra cho kỹ!”

Một khi mang người đi thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

Nữ nhân này nào chịu được hình phạt thẩm tra, nhất là liên quan đến mệnh quan triều đình bị oan thì càng tồi tệ hơn.

Sau vài lần nghiêm hình thẩm tra, nàng ta nhận hết mọi thứ.

Nàng ta khai báo tất cả một cách rõ ràng, nói rằng bản thân chịu sự dặn dò của người khác, vu oan giá họa cho Nghiêm Chính để hẳn thân bại danh liệt.

Dù sao cũng tìm được người, đối phương cũng thừa nhận chuyện này không phải do Nghiêm Chính làm, Mộ Dung Bắc Uyên vội bẩm báo rõ ràng với Chiêu Vũ Đế.

Ngoài ra người được tìm thấy trong nhà riêng này có liên quan đến Mộ Dung Bắc Quý, Mộ Dung Bắc Quý đừng hòng tránh khỏi.

Đợi sau khi Mộ Dung Bắc Uyên nói rõ thù riêng giữa Mộ Dung Bắc.

Quý và Nghiêm Chính cho Chiêu Vũ Đế nghe, Chiêu Vũ Đế còn gì không rõ nữa.

Hắn ta nối cơn thịnh nộ, giận đến muốn đánh chết cái tên Mộ Dung Bắc Quý không an phận này.

“Người đâu! Triệu Thái tử điện hạ đến đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play