*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Dung Bắc Hải thế nào cũng không nghĩ ra được, Hứa Mạn Nhi sẽ nói ra những lời như thế này.

Nếu như hẳn có xảy ra chuyện gì thì rất rõ ràng là Hứa Mạn Nhi cũng không muốn sống tiếp nữa.

Nếu như thật sự như thế thì chẳng phải hôm nay hai người bọn họ đều sẽ phải táng mạng ở đây sao?

“Công tử, để phòng ngừa có thích khách đuổi đến, không thể chậm trễ nữa, huynh cứ để ta giữ cho huynh đi. Ta không có nguyện vọng gì khác, chỉ hy vọng công tử có thể bình an sống tiếp, nếu như có thể… nếu như có thể thì sau khi công tử trở về vương phủ, nếu có thể trồng một gốc hoa giống với bó hoa huynh tặng ta hôm qua ở trong viện vì ta, vậy thì đời này của ta không còn gì để hối tiếc nữa rồi”

Mộ Dung Bắc Hải không khỏi nhớ lại tối hôm qua, nàng ấy cực kỳ quý trọng bó hoa hắn tặng nàng ấy hôm qua.

Đến tận thời điểm này rồi mà vẫn nhớ mãi không quên.

Hứa Mạn Nhị, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì vậy?

Hắn bi thương nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lại bất thình lình mở mắt ra, nhìn thích khách bị ngã xuống đất lúc nấy.

Mộ Dung Bắc Hải hít thở một hơi thật sâu, nói với Hứa Mạn Nhi: “Bổn vương có một chủ ý, có lẽ có thể dùng. Nếu như có thể thành công thì cả hai chúng ta đều không phải chết”

“Cách gì?”

Mộ Dung Bắc Hải chỉ thi thể trên đất.

“Thế này đi, nàng đè xe lăn lại trước, ta tìm cách di chuyển từ từ quá đó, nhấc cái người kia qua đây. Đợi ta nhấc hắn ta đặt lên xe lên thì nàng buông tay, có lẽ trọng lượng của hắn ta có thể đè cho cục đá không chuyển động”

Hứa Mạn Nhi không khỏi nhìn người dưới đất: “Vậy có được không?”

“Dù sao thì cái gì cũng không dễ dàng làm được, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì ta sẽ không trơ mắt nhìn nàng đi chết đâu. Nghe †a nói, rất nhanh ta muốn đứng dậy rồi, trọng lượng cơ thể của nàng nghiêng về phía trước, nhớ rõ là phải đè chặt xe lăn”

“Được, ta nhớ rồi, huynh cẩn thận một chút…chân của huynh”

Mộ Dung Bắc Hải rút ra một cây gậy gấp từ dưới đệm ghế xe lăn ra.

Hẳn mở cây gậy ra, trước tiên là giẫm một chân lên mặt đất, sau đó dùng lực chống cây gậy lên.

Chính là vào lúc này, cả người Hứa Mạn Nhi dùng lực đè lên xe lăn từ phía sau chiếc xe, bảo đảm cục đá không lung lay.

Mộ Dung Bắc Hải kêu rên ra một tiếng, sau đó từ từ đứng dậy.

Lúc hẳn làm ra động tác này thì cả hai người đều đang toát mồ hôi.



Còn một tay khác phải nắm chặt cây gậy, hắn liều mạng dùng sức kéo người kia đến chỗ xe lăn.

Nhưng đi được một bước, chân nặng giống như có nghìn cân vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play