Thái thú sợ tới mức biến sắc, vội vàng hô lên: “Mau, mau dẫn người này đi, thẩm tra cho đàng hoàng, nhất định phải biết rõ là ai phái hẳn ta tới!”

Mộ Dung Bắc Hải cười lạnh: “Bổn vương hôm qua chỉ mới hỏi tới chuyện ngân phiếu Hanh Thông, hôm nay đối phương liền gấp không chờ nổi mà động thủ. Xem ra cách làm của bổn vương quả nhiên uy hiếp đến bọn họ”

“Điện hạ cho rằng việc này không thoát khỏi có liên quan tới Lạc Quận vương?”

“Thẩm tra cho đàng hoàng, xương có cứng cũng nhất định có biện pháp để cho hắn mở miệng. Cần phải điều tra ra nơi ở của Lạc Quận vương, cơ hội ngàn năm có một này, nếu là có thể nhân thời cơ chặn hẳn ta ở Nguyên Ải, không cho hẳn ta lén ra ngoài, thì có thể trừ bỏ một tai họa ngầm vì triều đình rồi!”

Được Mộ Dung Bắc Hải mệnh lệnh, bọn họ tự dùng ra cả người thủ đoạn tới thẩm vấn cái này phạm nhân.

Sau khi trải qua mấy tiếng khổ hình, người này rốt cuộc cũng chịu không nổi, run rẩy xin tha.

“Điện hạ tha mạng, đừng tra tấn ta nữa, cái gì ta cũng nói!”

Ánh mắt Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng nhìn hắn ta: “Là ai phái ngươi tới?”

“Là, là Lạc Quận vương! Tiểu nhân là thủ hạ của Lạc Quận vương, hẳn ta biết được điện hạ ở đây, liền phái tiểu nhân nắm chắc thời cơ, phải ám sát thành công hạ”

“Lạc Quận vương hiện giờ đang ở đâu? Ngươi tốt nhất thành thật khai ra, nếu như giấu giếm, bổn vương nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!”

“Vâng, hản ta ẩn thân ở thôn Phong Lâm trên núi Phong Kiều ở ngoài rìa thành Phụng Dương”

Thái thú vỗ tay một cái: “Hạ quan biết nơi đó! Thế núi của núi Phong Kiều phức tạp, độ che phủ cao cực kỳ, thật đúng là một nơi tốt dễ dàng ẩn thân. Ngày thường cũng hiếm khi có người sẽ vào núi, ngoại trừ thợ săn ra thì người thường xuyên lên núi cũng rất ít. Cho nên Lạc quận vương nếu như nhìn trúng chỗ dân cư thưa thớt kia, quả thực rất có khả năng ẩn nấp ở đó”

Mộ Dung Bắc Hải nhìn tên thích khách kia: “Bên cạnh Lạc Quận vương có bao nhiêu người hắn ta có thể dùng được?”

“Có lẽ hơn năm mươi người.”

“Hơn năm mươi người?”

Mộ Dung Bắc Hải chuyển hướng qua thái thú, trâm giọng phân phó nói: “Việc này không nên chậm trễ, hiện tại mau chóng dẫn người đến thôn Phong Lâm bắt giữ Lạc Quận vương. Nếu không một khi chậm trễ, hẳn ta sẽ phát hiện, nói không chừng sẽ lại chạy thoát lần nữa.

Thái thú liên tục trả lời: “Cái này là do hạ quan chuẩn bị. Chỉ là thời gian hơi gấp gáp nên sợ chúng ta chỉ có thể tập hợp được khoảng chừng hai trăm người.”

“Có hai trăm người cũng được rồi, lúc trước Lạc Quận vương dẫn theo chưa đến một trăm người chạy trốn, bây giờ bên người có hơn năm mươi người cũng không cần mượn.”

Bởi vì sợ rút dây động rừng, cho nên động tác của bọn họ rất nhanh, lập tức tập hợp đội ngũ chuẩn bị xuất phát.

Nếu như Mộ Dung Bắc Hải lo lắng an nguy, thái thú cũng không muốn để cho hản đích thân trải qua nguy hiểm.

Nhưng mà ở đây ngoại trừ Mộ Dung Bắc Hải ra thì chưa ai được nhìn thấy tướng mạo thật sự của Lạc Quận vương.

Nếu không có Mộ Dung Bắc Hải đứng ra xác nhận, chỉ sợ sẽ làm cho mấy kẻ phản bội trốn đi.

Mộ Dung Bắc Quý thì cứ muốn phải đi cùng.

Lúc đầu hắn dự định để cho Hứa Mạn Nhi về nhà họ Viên chờ hắn trước, chỉ là Hứa Mạn Nhi vừa nghe hắn đi bắt người thì nhất quyết không muốn về một mình.

Trong lòng nàng ấy không hiểu tại sao lại nhớ tới cuộc gặp tình cờ mà lão đạo sĩ kia đã nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play