*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoại công lúng túng ho khan một tiếng, quay sang biểu ca của Mộ Dung Bắc Hải: “Viên Hùng, ngươi đã sắp xếp phòng cho điện hạ chưa?

Bởi vì có không ít khách ngoài đến dự đại thọ, hơn nữa yến thọ được tổ chức hai ngày sau cho nên phòng khách dường như đã kín.

Lúc này Viên Hùng vỗ ngực: “Tổ phụ yên tâm, tôn nhỉ biết điện hạ thích yên tĩnh, đã chuẩn bị riêng cho ngài sân riêng, nhất định sẽ không ngược đãi điện hại”

Không ngờ, buổi tối có vài vị khách từ xa đế Quan hệ với nhà họ Viên có chút thân thiết nên không thể ngược đãi cho bọn họ ra ngoài ở.

Viên Hùng đến thương lượng với Mộ Dung Bắc Hải: “Điện hạ, trong viện của ngài còn có mấy gian phòng trống, có thể nhường lại cho khách một phòng được không? Ta sẽ nhắc nhở bọn họ không làm ổn đến ngài nghỉ ngơi”

Mộ Dung Bắc Hải không thèm để tâm gật đầu: “Không sao, biểu ca không bận tâm quá mức đến đệ. Đều là người một nhà, khách sáo như vậy làm cái gì”

Nhưng hắn không nghĩ tới đến lúc thực sự nghỉ ngơi.

Hứa Mạn Nhi giúp Mộ Dung Bắc Hải thu dọn đồ đã xong đến hỏi Viên Hùng: “Biểu ca, xin hỏi ta nghỉ ở đâu?”

Viên Hùng khó hiểu nhìn nàng ấy: “Tất nhiên là muội ở cùng phòng với điện hạ rồi. Muội không phải là thị thiếp điện hạ sao? Sao không ở cùng phòng với điện hạ chứ!”

Hứa Mạn Nhi cùng Mộ Dung Bắc Hải hai mắt nhìn nhau, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Mộ Dung Bắc Hải đành phải nói: “Bởi vì ban đêm đệ không có thói quen có người nắm bên cạnh, nên chúng đệ thường chia phòng ngủ”

Viên Hùng lại trừng mắt nhìn hẳn: “Điện hạ đừng sợ xấu hổ, phòng của chúng ta cách âm tốt lắm, người bên cạnh tuyệt đối không thế nghe được động tĩnh trong phòng đâu. Hơn nữa những phòng khác đều kín chõ, nếu ngài không giữ lại thị thiếp của ngài, nàng ấy có thể không có chỗ ở!” Nói xong, hẳn ta nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải cười đầy ẩn ý, còn tiện tay đóng cửa lại cho họ.

Hứa Mạn Nhi cầm một bọc hành lý nhỏ trong tay: “Huynh, có phải chúng ta diễn rất tốt không, bây giờ nên làm gì đây? Nếu không, ta trải chăn trên mặt đất nằm cũng được”

“Nàng là nữ nhân, sao có thể ngủ trên mặt đất? Huống chi mặt đất lạnh sống lưng, sao nàng có thể chịu được. Hay lát nữa, ta đi thương lượng với biểu tẩu, cho tẩu ở chung phòng với nàng?

Hứa Mạn Nhi nghĩ ngợi một chút: “Nhưng nếu làm như vậy, bọn họ liệu có cảm thấy rất lạ không?

Nhất là nếu biểu muội huynh biết, lỡ nghỉ ngờ quan hệ giữa chúng ta không thật, không chừng lại có phiền toái khác”

Mộ Dung Bắc Hải đành phải quay đầu lại nhìn thoáng qua giường, thật ra giường này rất lớn, chắc chắn có thể đủ cho hai người, Nhưng Hứa Mạn Nhi là nữ nhân, nếu ngủ chung giường với hẳn, chuyện này truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của nàng ấy.

“Huynh còn gì băn khoăn đúng không?”

“Ta đang suy nghĩ, quyết định này liệu có làm tổn hại đến thanh danh nàng không”

“Hiện giờ chúng ta đang ở Nguyên Ải, cách kinh thành xa như vậy, tất nhiên là không ai biết đến rồi. Huống chỉ vừa rồi ta tự nhận là thị thiếp của huynh, tất cả đều đã tin quan hệ này, nếu huynh không chê, ta cũng không để ý”

Mộ Dung Bắc Hải xoa xoa giữa trán: “Như vậy đi, ta sẽ cho người chuẩn bị hai chăn. Giường này cũng coi như khá lớn, nàng ngủ bên trong, chúng ta lấy đồ gì đó ngăn cách.

Ta sẽ không tiếp xúc với nàng”

Hứa Mạn Nhi gật đầu: “Được đó”



Như là một nhịp trống ồn ào, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nghĩ đến những chuyện hôm nay, nàng ấy mới giật mình nhận ra mình thực sự là to gan lớn mật.

Lúc ấy lại có thể thốt ra những lời như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play