*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu An Linh sợ hắn mắc lừa phải chịu thiệt, đi đến nói bên tai hắn.
“Ta lại tỉ cho ngươi một tin vịt, vốn Vi Diễm này có người trong lòng rồi, là vị hôn phu của đại tỷ nhà nàng ta. Hai tỷ muội bọn họ vì chuyện này suýt chút gây nhau ầm ï rạn nứt tình cảm. Nàng ta lại muốn đại tỷ hủy hôn ước nhường nam nhân kia cho mình, nhưng may thay nhà nam nhân kia phúc hậu không làm chuyện đó. Ngươi nói xem loại người này lạ lắm phải không, mà nàng ta cũng nịnh hót lắm, lúc trước.
ta chưa gả cho Mộ Dung Bắc Quý, nàng ta cứ tự cho mình là thanh cao, lãnh đạm thờ ơ với ta, bọn ta vẫn chưa từng tranh cãi. Nhưng sau đó, ta thành Vương phi, tỉ chí sau này là Thái tử phi, nữ nhân này thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mỗi lần thấy ta đều cười, cười xán lạn hơn bất cứ ai, môi lần thấy nàng ta cười với ta là ta lại cảm thấy bực mình”
Nghiêm Chính nhìn Triệu An Linh nói ý kiến của mình, trong lòng cảm thấy hết sức buồn cười.
Nhưng hẳn cũng không quen nếp bàn luận về người khác ở sau lưng, nhất là một nữ nhân không quen biết Nên hẳn bèn khuyên Triệu An Linh ngưng lại “Triệu nhị tiểu thư không cần nói nữa, ý của người ta đã hiểu rồi, người yên tâm, vốn dĩ ta không có ý định lấy thê tử, nên không có khả năng với Vi tiểu thư đâu”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”
Nàng ta nhìn Nghiêm Chính từ trên xuống dưới rồi lại sờ sờ cảm.
“Nhưng mà Nghiêm đại nhân, tình huống này của ngài hơi nguy hiểm… Vi Diễm kia rất mê người đẹp, thấy ngài anh tuấn như vậy, lại có chức quan không thấp, chắc chắn sẽ động lòng với ngài. Nếu ngài bị nàng ta quấn lấy, lại dùng Ninh Viễn Hầu phủ chèn ép ngài, có thể ngài không có cơ hội thoát thân đâu”
Nghiêm Chính chớp chớp mắt: “Vậy ta phải làm sao?”
Triệu An Linh thong thả ung dung cần một miếng bánh ngọt, do dự nói: “Chỉ băng như này đi, ngài lên lầu ngồi trước đi. Chút nữa thế nào ‘Vi Diễm cũng sẽ đi ngang đây, nếu như ta thấy nàng ta sẽ nói xấu ngài một chút, nói là ngài vô cùng bủn xỉn lại mê đánh bạc, trong nhà nghèo rớt mồng tơi. Kiểu người nịnh hót như nàng ta, nhất định không muốn gả cho một tên quỷ nghèo. Nhưng có thể danh dự của ngài sẽ bị ảnh hưởng một chút.”
Nghiêm Chính không để ý mà phất phất tay, hắn cố nhịn cười nói với Triệu An Linh: “Cứ vậy đi, vậy phiền Triệu nhị tiểu thư ngăn việc này giúp ta rồi”
“Không phiền, không phiền, chuyện nhỏ ấy mà, dù sao ta cũng báo đáp ngài”
Hai người dựa theo giao ước để Nghiêm Chính lên lâu trước.
Mà Triệu An Linh vẫn luôn chú ý ngoài cửa, cuối cùng đợi được Vi Diễm thong dong đến muốn.
Nàng ta làm ra vẻ như trùng hợp, gọi một tiếng: “Vi tiểu thư, trùng hợp thật, ngươi cũng đến đây dùng cơm à?”
Vi Diễm nhìn nàng ta, vì vẫn chưa biết Triệu An Linh đã hòa ly với Mộ Dung Bắc Quý nên vẫn khách khí.
“Thái tử phi, sao ngươi đến đây? Đi một mình sao?”
“Đúng vậy, đi dạo ấy mà. Vi tiểu thư muốn ngồi cùng không?”
“Không cần đâu, không giấu gì ngươi, hôm nay ta đến đây là để xem mắt với người ta”
Nàng ta hơi cúi đầu, hai má ửng hồng e thẹn.
Triệu An Linh ý tứ sâu xa ồ một tiếng, hỏi nhỏ: “Đối phương là ai vậy, có thể nói cho ta biết không?”
Vi Diễm nhìn xung quanh rồi nói nhỏ tên Nghiêm Chính.
Triệu An Linh cố ý thay đối vẻ mặt: “Hả, sao lại là người đó!”
Nghe giọng điệu của nàng ta, Vi Diễm cảm thấy không ổn lắm.
hai người đến với nhau, có khi sính lễ hẳn cũng không dâng”
Nghe Triệu An Linh nói vậy, kỳ vọng Vi Diễm dành cho Nghiêm Chính thoáng chốc bay sạch.
Thậm chí nàng ta còn muốn quay đầu đi ngay lập tức.