*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiêu Vũ Đế lạnh lùng nhìn những thứ này đặt ở trước mặt.
Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Chính: “Nghiêm đại nhân, ngươi làm việc thực sự có hiệu suất. Trãm còn chưa kịp hạ lệnh, ngươi đã làm xong việc rồi.”
Nghiêm Chính khoát tay: “Đây là việc thừa tướng nên làm. Không dám vì trách nhiệm mà chậm trễ.”
“Chiêu này của Triệu An Linh đúng thật là tốt! Bây giờ, toàn bộ kinh thành đều nhìn chăm chảm vào nhà họ Triệu, muốn biết kết quả.
Ngươi đã tự mình quyết định truyền mọi chuyện ra bên ngo: bây giờ còn tới hỏi ý kiến trẫm để làm gì. Bây giờ chuyện đã đến nước này, coi như là để xoa dịu lòng dân, trãm cũng không thể làm gì được Triệu Khương Lan, không?”
“Hoàng thượng, tất cả những chuyện ngày hôm nay không có gì thay đổi được. Cũng không phải Triệu nhị tiểu thư đã làm gì hoặc là thần đã làm thay đối cái gì, mà kết quả là chính sự thật. Ánh sáng bao phủ trong cái bình, cho dù có bị bao vây lại cũng sẽ không Bởi vì khi nào rào cản được gỡ bỏ, ánh sáng sẽ lại chiếu rọi ng nề nhắm chặt mi mắt và vẫy tay áo của mình ậy trắm đành phải thả nàng ta vô tội. Mấy người có vui một cách mệt mỏi.
“Được rồi, ngươi đến Đại Tông Chính Viện để truyền lệnh của trãm, nói rằng Triệu An Hinh đã nhận tội và Thần vương phi vô tội. Hãy để Ninh Thân Vương xử vô tội thả nàng ấy ra. Về phần Triệu An Hinh đó, ngươi bắt giữ hẳn ta và đưa vào Đại Lý Tự trước, chờ trắm xem xét lại thái độ của nhà họ Triệu trước khi có thể đưa ra quyết định về những sắp xếp tiếp theo.”
Nghiêm Chính hơi cúi đầu: “Thần tuân chỉ!”
Khi đi ra khỏi cung, hẳn tình cờ gặp được Mộ Dung Bắc Uyên đang chờ tin tức.
Để không làm cho Chiêu Vũ Đế tức giận, Mộ Dung Bắc Uyên đã không vào cung cùng với Nghiêm Chính.
Thấy hẳn đi ra, Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng hỏi: “Nghiêm đại nhân, thế nào rồi? Phụ hoàng nói sẽ xử lý Thần vương phi như thế nào?”
Nghiêm Chính cười nhẹ nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Chúc mừng Thần Vương điện hạ, hoàng thượng đã đồng ý cho thần đến Đại Tông Chính Viện truyền lệnh đặc xá cho Thần vương phi. Không bằng ngài đi cùng thần đến đó cũng có thể nhanh chóng đón vương phi về phủ.”
Nghe vậy, tâm trạng của Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn được thả lỏng Trên mặt hẳn lộ ra vẻ cảm kích: “Vấn đề này may là nhờ có Nghiêm đại nhân nhiều lần giúp đỡ. Phần tình nghĩa này của ngươi, bản vương nhất định phải ghi nhớ trong lòng, nếu như sau này Nghiêm đại nhân có chỗ nào cần bản vương giúp đỡ thì bản vương chắc chắn sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ”
Khi đến gần nhìn thấy nàng, Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy rõ ràng nàng đã gầy gò đi rất nhiều.
Đôi mắt hắn đột nhiên đỏ lên, Triệu Khương Lan cũng nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng vẫn miễn cưỡng xốc lại tinh thần, cười với hẳn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT