*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Khương Lan gật đầu, ngụ ý đã hiểu.
Thế nhưng nàng vẫn muốn đợi thêm chút nữa.
Một lúc sau, tiểu nha hoàn bên cạnh Hứa Mạn Nhi xách theo một cái túi đồ nhỏ đi ra, đặt trước mặt của con chó nhỏ kia.
Chỉ nghe được nha hoàn đó nói: “Nè, tiểu thư nhà ta thấy người tội nghiệp nên bảo ta mang chút thức ăn cho ngươi. Ngài còn nói về sau mỗi ngày vào đúng giờ này sẽ tới thăm người. Nếu như người vẫn còn ở đây thì ta sẽ mang thêm thức ăn tới cho ngươi. Nhưng mà chỉ e là người nghe không hiểu đâu, giữa chúng ta thôi thì chờ xem duyên số vậy".
Chờ sau khi nha hoàn đó quay về, Triệu Khương Lan mới cười cười, lại hỏi một câu: “Ngươi xem xem, nàng ta thực sự rất tốt”
Phượng vệ mù mịt hỏi: “Nhưng mà Công chúa, cho dù ngài có cảm thấy vị cô nương này rất tốt, nhưng Thần vương điện hạ ngài ấy chưa chắc sẽ thích đâu.”
Triệu Khương Lan rũ mi: “Bổn cung tự có sắp xếp.”
Phượng Vệ nuối tiếc nhìn nàng.
"Công chúa, người thật sự muốn tự tay để nữ nhân khác ở bên cạnh điện hạ sao? Lẽ nào trong lòng người sẽ thấy dễ chịu sao?”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Không dễ chịu, thậm chí mỗi khi nghĩ tới đều sẽ vô cùng đau khổ, nhưng mà bản cũng không có cách nào khác.”
“Sở dĩ bản cùng làm như thế hoàn toàn không phải vì muốn tạo lập danh nghĩa tốt cho Thần vương điện hạ mà không nghĩ tới tâm tình của chàng, tự mình chủ trương quyết định thay chàng. Mà là bởi vì cho dù ta có tuyển chọn như thế nào đi nữa, thì bên cạnh y cũng sẽ có những người khác. Nhưng hiện nay người đang ở vị trí đỉnh cao đó là Triệu Thanh Nghi lại có tâm thuật bất chính, tình hình như thể kéo dài nhất định sẽ khiến Thần vương điện hạ gặp phải bất lợi. Bản cung lại lực bất tòng tâm để thay đổi cục diện, vì thế thà rằng người ở cạnh bầu bạn với Thần Vương là một cô nương rất tốt, chứ không phải là người như Triệu Thanh Nghi. Chỉ có như thế, lúc bản cung rời đi mới có thể yên tâm một chút”.
“Thần vương không thể mãi cô đơn, không có người bầu bạn được. So với không nỡ, bản cùng càng không muốn cuộc sống sau này của y sẽ trải qua trong cô độc. Nếu như buộc phải đưa ra một lựa chọn, bản cung tình nguyện để người mới mang lại cho y vui sướng, chứ không phải chỉ có buồn phiền”
“Công chúa.” Phượng Vệ muốn an ủi nàng.
Triệu Khương Lan khoát tay áo: “Được rồi, không cần nói nữa. Tìm thời gian phù hợp, sắp xếp để bổn cung gặp mặt vị Hứa cô nương này một lần”
“Vâng!”
Sau khi hồi cung, Mộ Dung Bắc Hải mời Triệu Khương Lan tới chỗ của hắn uống rượu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT