*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn nghe Triệu Khương Lan giải thích: “Thần vương điện hạ, huynh cũng thấy rồi đấy, chiếc nhẫn trên tay huynh rất vừa vặn, có thể đeo. Thế nhưng cái này của ta quả thật một chút cũng không thích hợp, có thể thấy được chúng cũng không phải một cặp, ta cũng không có giấu diếm huynh những chuyện cần thiết”
“Nhưng vì sao chất liệu và hình dáng của chúng đều giống nhau như đúc?” Mộ Dung Bắc Uyên không chịu buông tha.
“Bởi vì thiết kế của chiếc nhẫn này rất bình thường, trên chợ khắp nơi đều có, nó cũng không phải là hàng thiết kế hiếm thấy, chỉ cần muốn mua ở bất cứ nơi nào cũng có thể mua được. Nên vì vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi chiếc nhẫn của ta và huynh nhìn rất giống nhau”
Ánh sáng trong đáy mắt Mộ Dung Bắc Uyên dần tối lại: “Vậy tại sao muội lại mua một cái nhẫn không vừa với ngón tay mình”.
“Bởi vì ta vẫn chưa thành gia lập thất, trên tay đeo đồ trang sức như vậy người ngoài nhìn vào sẽ dễ hiểu lầm. Vì vậy ngay từ đầu ta cũng không có ý định mua nó đeo trên tay, chỉ muốn đeo trên cổ vậy nhìn cũng rất đẹp”
Nàng nói xong, hai người liền yên lặng một lát.
Không biết cách bao lâu, Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng mở miệng: “Mà ta còn quên chưa hỏi, công chúa Nhã Lan muối trước khi vào cung tên ban đầu là gì?”
Triệu Khương Lan sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Dung Bắc Uyên sẽ hỏi tên vốn có của mình.
Nếu lúc này nàng không trả lời được, thật sự là có chút kỳ quái.
Dù sao, sẽ không có ai ngay cả tên của mình cũng quên mất.
Triệu Khương Lan ở trong lòng khẽ thở dài một hơi, đành phải nói: “Bởi vì ta thân là một cô nhi, họ tên thật là gì cũng quên rồi, người nhận nuôi ta tinh thông y thuật, ta liền từ nhỏ đi theo phía sau bọn họ học y. Tất cả họ đều gọi ta là Lý Hân”
“Lý Hân? Viết như thế nào?”
Triệu Khương Lan ý bảo Mộ Dung Bắc Uyên vươn tay, dùng ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn, viết ra hai chữ Lý Hân.
Mộ Dung Bắc Uyên như có điều suy nghĩ: “Vậy vì sao phụ hoàng lại bạn tên Mộ Dung Lan cho muội?”
Triệu Khương Lan nói: “Có lẽ là bởi vì ta từng cứu Thái hậu, lúc ấy Thái hậu nhầm đan dược cho nên duyên phận của ta cùng Thái hậu chính là bởi vì một chữ “Lan”, có lẽ là bởi vì như vậy nên phụ hoàng mới ban cho ta cái tên này”
Nàng nói có lý có chứng, Mộ Dung Bắc Uyên không thể không tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT