*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù là như thế, bọn họ vẫn bị ướt mưa. Triệu Khương Lan không nhịn được cũng hắt hơi một cái. Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy trong hang còn có không ít củi khô, nghĩ thầm rằng trước đó có người đi ngang qua đây và đã bỏ số củi đó lại. Hắn tìm thấy đá lửa để nhóm lửa, để Triệu Khương Lan ngồi gần đó để sấy khô quần áo một chút.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Khương Lan và Tiên Nữ nhìn nhau chằm chằm. Nàng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Tiên Nữ: "Người trong Thần Vương phủ đối xử với ngươi không tốt sao? Thế nào mà người chạy đi trốn?"
Tiên Nữ líu ríu nửa ngày, đáng thương tổ cáo bọn họ đêm khuya không cho nó ăn khuya. Khiến nó ban đêm cảm thấy rất đói, đặc biệt là Mộ Dung Bắc Uyên... Mà trong phủ lại còn có người bắt nạt nó, cố ý dùng cái kẹp làm đau chân nó. Khi nó nói nửa câu đầu tiên, Triệu Khương Lan còn cảm thấy buồn cười. Nhưng không chờ nàng bật cười, nghe Tiên Nữ nói câu sau, biểu cảm trên khuôn mặt nàng lập tức đông cứng lại.
"Ngươi nói cái gì vậy? Là có người cố ý kẹp chân người làm người bị thương, không thể nào!"
Mộ Dung Bắc Uyên cũng nhìn sang: "Tiên Nữ sao lại nói như vậy?"
Tiên Nữ kêu oan, miêu tả tình huống tối hôm qua. Nó còn làm bộ xoa xoa mắt, quả thực muốn làm người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ. Sau khi nghe xong, sắc mặt của Triệu Khương Lan càng khó nhìn.
Nàng mím môi, có chút nghiêm túc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: "Tiên Nữ nói đêm nào nó cũng đến vườn cây ăn quả ở sân sau phủ hái quả ăn. Như thế cũng không sao. Nhưng tối hôm qua, dưới cái cây nó thường hái, có người giấu một cái bẫy kẹp chuột. Mà lại còn giấu dưới lá cây, trước đó không thể nhìn thấy, cho nó đụng vào lập tức bị kẹp trúng”.
"Sau đó thì có hai nữ nhân đến, bọn họ nhìn nó mà cười nhạo, lại còn nói nó là hồ ly đần. Nó nói hai người kia chính là người để cái kẹp. Rồi họ cũng đem cái kẹp mở ra, lại còn đem Tiên Nữ vứt bỏ mặt trên đất và rời đi”
Khi nghe nàng nói điều này, Mộ Dung Bắc Uyên lửa giận không thể nào chịu đựng được: “Lại còn có chuyện tàn nhẫn đến như vậy, đúng là quá đáng! Nó có thể nói hai người kia là ai không?”
Triệu Khương Lan nhở dài: "Tiên Nữ biết một người là Triệu Thanh Nghi. Còn có một người nữa, hẳn là nha hoàn bên cạnh của Triệu Thanh Nghi”
Mộ Dung Bắc Uyên ngây ngẩn cả người. Hắn biết rằng Triệu Thanh Nghi không phải loại người tốt gì, lại cũng không phải là một người dễ mềm lòng. Nhưng hắn không ngờ nàng ta lại tàn nhẫn đến mức không buông tha cho một con hồ ly nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT