*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng nàng lại rất buồn rầu, nhỡ đâu khiến Mộ Dung Bắc Uyên không vui với nàng thì hình như cũng không phải là chuyện gì tốt.

Mộ Dung Bắc Tô đuổi theo phía sau, liên tục cảm khái: "Oa, hôm nay cuối cùng đệ cũng phục rồi, Triệu Thanh Nghi kia ghế gớm thật. Đệ cảm thấy tứ ca hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng ta. Hiện giờ thời gian còn ít, nếu thời gian dài hơn một chủ, chưa chắc nàng ta đã thắng được Tứ ca”

La Kiều Oanh trừng mắt nhìn hắn một cái: “Huynh đang nói giúp người ngoài sao?”

“Không phải, rõ ràng là đang nói ngược chứ ta một lòng hướng về Tứ tấu mà”

Triệu Khương Lan lườm hắn một cái: "Ta không phải là Tứ tấu của đệ”.

"Không, không, tẩu mãi mãi là Tứ tấu duy nhất của đệ. Những người khác cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không so được với một sợi tóc của tấu. Đệ thề!”

Triệu Khương Lan bị Mộ Dung Bắc Tô chọc cười: “Đệ chỉ quen nịnh nọt”

Bởi vì có Mộ Dung Bắc Tô ở đây nên bầu không khí vốn dĩ đang trầm lắng bỗng trở nên vui vẻ hơn.

Mấy người bọn họ đang nói chuyện, tự nhiên có hạ nhân trong phủ vội vàng tới bẩm báo: “Mấy vị điện hạ, có người từ trong cung tới”

Không phải tự nhiên mà người trong cung tới đây, nhất định là có chuyện quan trọng.

Khuôn mặt Triệu Khương Lan hơi biển sắc, đại công công từ điện Tử Tiêu của Thái hậu nhanh chóng bước tới: “Công chúa, công chúa Nhã Lan! Tình hình của thái hậu hình như không tốt lắm, hoàng thượng đặc biệt bảo nô tài tới đây mời công chúa về”

Nghe thấy vậy, tất cả bọn họ đều ngồi không yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play