Triệu Khương Lan cười khẽ: “Sau đó, do huynh không kiềm chế được nên giở trò chứ gì!”

“Không phải đâu!”

Hắn ủ rũ ngồi xuống ghế: “Ta chưa từng làm chuyện quá giới hạn với Trắc phi “Sao có thể nói là quá giới hạn được, nàng ấy là trắc phi của huynh, vương gia muốn làm gì thì làm thôi, cũng không ai ngăn cản càng không ai có tư cách làm thế

Hắn liếc nhìn nàng: “Sao tự dưng vương phi nói năng quái lạ thế, lẽ nào thấy bổn vương thân thiết với trắc phi nên ghen à?”

Nàng bằng xù lông như bị ai đó giảm đuôi: “Ai ghen chứ! Ta sợ bọn huynh làm vậy sẽ phá hỏng ao thuốc tốt của ta. Những thứ đó không dễ dàng tìm được, phải mất rất nhiều thời gian mới thu thập

Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày: “Vậy thì nàng cứ yên tâm đi, hôm nay bổn vương ngâm thuốc rất tốt, không hề lãng phí dược liệu.”

“Ôi, tâm can bảo bối của huynh cũng thật là biết lợi dụng sơ hở đó, đến việc đi ngâm suối nước nóng thôi mà cũng có thể đến tìm ôm ấp yêu thương, chẳng lẽ bình thường thấy trống vắng sao, giờ thì dính như keo”

“Không phải Thẩm Hi Nguyệt có tên à, sao lại cứ gọi là tâm can bảo bối thế… nghe kỳ quái quá.”

Triệu Khương Lan bẻ ngón tay: “Ta đâu có nói sai. Có ai trong vương phủ không biết trắc phi là bảo bối trên đầu quả tim của vương gia đầu “Này.”

Mộ Dung Bắc Uyên ngửi ngửi: “Chao ôi, nàng có ngửi thấy mùi gì không?”

“Có mùi gì chứ?”

Triệu Khương Lan ngửi xung quanh. “Vị chua đó”

Nàng nhảy dựng lên: “Huynh đừng có vu khống người khác!”

Nhưng mà khi nghe hãn không làm loại chuyện này, trong lòng Triệu Khương Lan cảm thấy hơi thoải mái.

Nhưng nàng lại không hiện rõ cảm xúc trên mặt mà vẫn giữ vẻ mặt ấy “Vẫn phải tiếp tục ngâm, huynh phải nhắc nhở Thẩm Hi Nguyệt, nhiệt tình cũng phải tùy trường hợp, chẳng lẽ ngày mai nàng ta lại tới nữa à?”

“Ta sẽ bảo nàng ta đừng tới.”

Triệu Khương Lan giờ mới vừa lòng.

Nàng chợt nghĩ đến một việc khác: “Đúng rồi, nghe nói bây giờ vương gia làm chủ phủ Triệu Vương, vậy huynh có thể có quyền biết về vụ án mà phủ Triệu Vương điều tra lúc trước không?”

Hiếm khi nghe nàng nhắc tới chính sự, Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Có thể, có việc gì à?”

Nàng lấy bức tranh từ trong túi tiền ra: “Người này là nhân vật quan trọng trong vụ trúng tà của Tam ca, quan trọng trước mặt chính là biết rõ thân phận của hắn. Bên phía Đại lý tự giải thích rằng người này đã giết nhiều mệnh quan triều đình, mà thân phận của hắn cứ như câu đố không có manh mối gì cả. Ta nghĩ phủ Triệu Vương quản lý an ninh Kinh thành, biết đâu sẽ có một vài manh mối khác. Đành phiền Vương gia thông báo cho Doãn đại nhân của phủ Triệu Vương biết để hắn chú ý chút.”

Mộ Dung Bắc Uyên cất bức tranh: “Biết rồi.”

Ai ngờ, khi hắn vừa mới cất bức tranh vào trong tay áo thì bên ngoài có người cầu kiến, bảo là có Kinh Phủ Triệu Doãn – Tần Nguyên mời hắn qua thương nghị chuyện hệ trọng, chuyện này liên quan đến bí mật triều đình, Tần đại nhân khó mà xử lý. Mộ Dung Bắc Uyên đoán việc này chắc hẳn có liên quan đến Hà Lâm vừa mới trở về từ trên núi hoang, nên nhanh chóng đến phủ Triệu Vương.

Đến nơi, quả nhiên thấy Tần Nguyên đang khó xử ngồi trên ghế, vết thương trên đùi hắn chưa lành nên không tiện hành lễ, hàn định đứng dậy vẫn an đã bị Mộ Dung Bắc Uyên ấn xuống. “Được rồi, đừng quan tâm mấy nghi lễ xã giao đó, sao lại thế này rồi?”

Tân Nguyên thở dài “Vương gia nghe này, người Hà Lâm giết ở chợ không phải người ngoài, mà là Thượng thư Công bộ Tào Diệp Vinh”

“Nghe nói, người đã thẩm vấn Hà lâm, ông ta có nhận tội không?”

“Nhận thì nhận rồi, nhưng ông ta nói Tào Diệp Vinh chết chưa hết tội, đừng nói chỉ nhận một đạo, cho dù có thiên đạo vạn quả cũng không hối tiếc.

Mộ Dung Bắc Uyên hơi bất ngờ. “Hai người này có thù oán gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play