Tịnh Sở mở to hai mắt, ngay sau đó nàng đã nhìn thấy Triệu Thanh Nghỉ bê tấm gương trang điểm đó rời đi.

Đột nhiên nàng ấp úng: “Vương phi, vì sao vương phi có thể lấy thứ đó đi?”

Một giây sau, Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn hai nàng: “Hai ngươi vào đây cho bản cung.” Hắn lại nói với đám hạ nhân bên cạnh: “Đi, gọi Chu Khiết và Đông Diêu tới đây cho bản vương” Bốn người bọn họ lo lắng bất an đứng trong phòng, sắc mặt Mộ.

Dung Bắc Uyên rất khó coi, hắn ngồi trên ghế nhìn kỹ biểu cảm của từng người bọn họ.

Mộ Dung Bắc Uyên đập bàn: “Còn không định nói sự thật sao? Đồ đạc bên trong Tịch Chiếu Các rốt cuộc là của ai? Lúc trước bản vương đi cùng ai tới Lan Tâm và chuyện quan trọng nhất rốt cuộc Khương Lan là ai?” Cả bốn người đều im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng trước.

Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi vẫn còn không nói nữa, bản vương sẽ lệnh cho Tân Nguyên nhốt hết các ngươi vào đại lạo của Kinh Triệu phủ, thẩm vấn thật nghiêm” Hai chân Tịnh Sở mềm nhữn, suýt chút nữa còn té ngã, cũng may.

Mai Hương nhanh tay kịp thời giữ được nàng.

Chu Khiết cười khổ: “Điện hạ, ngài đừng làm khó chúng nô tài nữa.

Thuộc hạ thật sự không biết “Khương Lan” là ai. Đồ đạc trong Tịch Chiếu Các đều là ngài bảo chúng tôi chuẩn bị trước, để vương phi thỉnh thoảng có lúc dùng tới. Còn chuyện ngài đi cùng ai tới Lan Tâm thuộc hạ thật sự không biết” “Ngươi không biết chuyện, Đông Diêu cũng không biết sao? Thân là thị vệ ngay bên cạnh bản vương, vậy mà ngươi không nói được bản vương đã từng ở cùng với ai, ngươi nói như vậy có nghe được không?

Đừng đánh giá cao sự nhẫn nại của bản vương, mấy người các ngươi đều ngấm ngầm thông đồng với nhau một chuyện, cố tình che giấu để bản vương không phát hiện ra sự thật. Tốt nhất các ngươi hãy khai thật ra, nếu không thì đừng mong qua được” Đông Diêu ủ ện hạ, không phải là thuộc hạ không tận trung mà là mỗi lần tới Lan Tâm, ngài toàn bảo thuộc hạ tránh mặt đi, không cần đi theo, vậy nên thuộc hạ cũng không rõ có ai đi cùng ngài hay không” Mộ Dung Bắc Uyên tức quá bật cười: “Cái cớ như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được để qua loa với bổn vương sao. Theo như ngươi nói thì bản vương giấu một người bí mật nào đó ở Lan Tâm, mỗi lần đi gặp người đó ta để phải tránh mặt người của vương phủ, để bí mật gặp gỡ người đó sao?” Người thật thà Đông Diêu bị nghẹn họng, hắn nhìn về phía Chu Khiết cầu cứu.

Chu Khiết đành giải thích liều: “Có lẽ là có hiểu lầm gì đó, vương gia và Vương phi cầm sắt hòa minh, vô cùng ân ái, thuộc hạ chưa từng nghe nói ngài có nữ nhân nào bên ngoài.

Mộ Dung Bắc Uyên chỉ muốn đạp cho Chu Khiết một cái: “Chu Khiết, hôm qua ngươi đâu có nói như vậy! Ngươi quên cả những gì mình vừa nói rồi sao, rõ ràng ngươi nói với bản vương, quan hệ của bản vương và Vương phi bình thường, cùng lắm cũng chỉ ở mức tương kính như tân. Vậy mà hôm nay ngươi lại nói là vô cùng ân ái, trong đầu ngươi toàn là bã đậu sao?”

Ba người còn lại cùng nhìn Chu Khiết trách móc, hắn nuốt nước bọt: “Thuộc hạ từng nói như vậy sao, không phải chứ?” Mộ Dung Bắc Uyên lườm hắn một cái: “Chẳng lẽ bản vương lại còn đổ oan cho ngươi. Nhân lúc tất cả các ngươi đều có mặt ở đây, các ngươi nói cho rõ ràng người trong lòng của bản vương có phải là Vương phi không?” Đông Diêu căn răng nói: “Đúng vậy ạ” “Nếu đúng như vậy các ngươi hãy giải thích rõ ràng chuyện ở Tịch Chiếu Các và Lan Tâm đi” Đương nhiên là bọn họ không giải thích được.

Mộ Dung Bắc Uyên sờ lên bả vai: “Nếu các ngươi không thể giải thích được, bản vương không thể không nghỉ ngờ thực ra người bản vương yêu một người khác” Đông Diêu hỏi lại: “Nhưng nếu ngài yêu người khác thì tại sao lại quên Vương phi, loại độc vong tình này thật sự khó để bản thân trước sau như một”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play