*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lục Thanh Nghi?"

Triệu Khương Lan đem cái tên này thấp giọng nói lại một lần nữa, giống như có thể nhìn xuyên qua nhìn thấy được đối phương là một người nữ dịu dàng hòa nhã, xinh đẹp động lòng người.

"Đúng vậy. Hơn nữa nếu như mọi người đều cho rằng nàng ta chính là trưởng nữ của nhà họ Triệu, thì những ngày sau này nàng ta đều phải đổi tên, vì để không cho Uyên Nhi nhớ đến tên của con, Lục Thanh Nghi chỉ biết sửa lại họ, sau này được gọi là Triệu Thanh Nghi. Trẫm đã phải người đi hỏi qua ý kiến của nàng ta, sau khi hiểu những chuyện đã xảy ra, nàng ấy tỏ ý muốn trở thành Thần Vương phi. Về phần của ngươi, Khương Lan, về sau tên của ngươi, sẽ không được đề cập đến trước mặt của Uyển Nhi."

Kết quả là, ngay cả cơ hội để cho hắn nghe lại hai chữ "Khương Lan" nàng cũng không còn cơ hội nữa rồi. Trong một chốc, nàng không biết nên đau lòng cho chính mình, hay là nên đau lòng cho Triệu Khương Lan thật sự đây nữa.

Từ trong cung trở về, Triệu Khương Lan xuống xe ngựa. Bởi vì trong lòng không yên, nên đứng cũng không vững, vẫn là phải nhờ đến hạ nhân đỡ xuống thì mới không ngã sấp xuống.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy được Triệu Khương Lan ngơ ngẩn, thẩm chí có chút hồn bay phách lạc.

Tịnh Sở nhìn thấy đôi mắt của nàng có chút sưng đỏ, lòng quan tâm hỏi: "Vương phi, rốt cuộc bị làm sao vậy, có thể nói cho nô tỳ nghe được không? Dáng vẻ này của người, nô tỳ thật sự lo lắng"

Triệu Khương Lan hít sâu một hơi, đáp lời Tịnh Sở: "Kêu quản gia Chu đến đây."

Chu Khiết rất nhanh đã đi đến. Triệu Khương Lan còn nhất định phải gọi đến Đông Diêu, Giang Dương chờ mọi người ở vương phủ. Nhìn thấy bọn họ nhìn mình một cách đầy quan tâm, Triệu Khương Lan cảm thấy cực kì miễn cưỡng.

Nàng đã sớm cho rằng Thần Vương phủ này chính là nhà của mình. Nơi này so với nhà họ Triệu còn cho nàng rất nhiều cảm giác dịu dàng và vui sướng, chẳng sợ không có Mộ Dung Bắc Uyên, chỉ cần những người này ở đây, cũng đã làm cho nàng cảm thấy cực kì ấm áp.

Đáng tiếc rằng, những thứ tốt trên thế gian này đều không chắc chắn. Nàng quý trọng tất cả, rất nhanh thôi nàng sẽ không còn có thể cảm nhận được nữa.

"Ta có một việc, nghĩ rằng nên nói với mọi người một tiếng. Đây cũng là chuyện vừa rồi, hoàng thượng kêu ta tiến cung, dặn dò với ta một số chuyện"

Giang Dương và Đông Diêu, bọn họ đã cùng nhau đi qua Vinh Dương, có lẽ cũng đã đoán được có việc gì. Nhưng trước mắt bọn họ đều cảm thấy cái người hoàng đế của Vinh Dương kia nói chuyện quá mức hoang đường, cũng không có hoàn toàn là sự thật.

Thế nhưng sắc mặt của Triệu Khương Lan quá khó coi, đáy mắt không kiềm được toát lên vẻ mệt mỏi và đau thương, khiến người ta không thể bỏ qua được.

"Rất nhanh thôi, ta sẽ không còn là Thần Vương phi của mọi người nữa" Những lời này nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play