Mẹ Cao dẫn Cao Chí Bác đi rất xa, xác định mọi người không nghe được nội dung câu chuyện mới dừng lại.
Cao Chí Bác cũng đoán được đại khái mẹ hắn muốn nói gì nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”
Mẹ Cao cau mày, nhìn Cao Chí Bác nói: “Bác Nhi, năm nay con mười bốn tuổi rồi, qua hai năm nữa sẽ lên mười sáu đúng không?”
"Đúng ạ. Có vấn đề gì sao?"
“Dương Dương cũng mười hai tuổi rồi, qua vài năm nữa là thành niên.”
“Mẹ, còn sớm mà, tận sáu năm nữa Dương Dương mới mười tám.”
“Đúng vậy, còn 6 năm, thời gian nhoáng cái đã trôi qua, thằng bé bây giờ cũng không còn là trẻ con nữa.”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”
“Bác Nhi, con và Dương Dương đều trưởng thành rồi, có một số việc không thể làm.”
“Việc gì ạ?”
“Vừa rồi con hôn môi Dương Dương phải không?”
“Đúng vậy, có gì không phải đâu?”
“Các con đã mười mấy tuổi rồi, sao có thể động tí là ôm là hôn được.”
“Vì sao lại không thể ạ? Từ nhỏ bọn con đã làm vậy mà, tại sao lớn lên lại không thể nữa?”
“Chính vì các con đã lớn rồi nên mới không được làm.”
“Vì sao lớn rồi lại không được làm nữa ạ?”
"Hôn môi...chỉ có thể làm với người mình thích."
“Vậy thì đúng rồi, con thích Dương Dương nên mới hôn em ấy mà?”
Mẹ Cao nhíu mày nhìn Cao Chí Bác giả ngu giả ngơ: “Bác Nhi, con hiểu ý mẹ muốn nói mà.”
Cao Chí Bác nhìn thẳng vào mẹ Cao, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ cảm thấy vậy là không đúng à?”
Mẹ Cao nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt Cao Chí Bác, đột nhiên có cảm giác không thốt nên lời.
Cao Chí Bác không tránh né nữa: “Mẹ có biết, từ nhỏ đến lớn, người con để ý nhất là ai không? Không phải mẹ, không phải ba, cũng không phải bang nội, là Hạ Dư Huy. Ý con không phải là mọi người không quan trọng, mọi người vô cùng quan trọng đối với con, con có thể làm bất kỳ điều gì vì mọi người. Còn Hạ Dư Huy, em ấy chính là mạng sống của con, em ấy quan trọng như không khí xung quanh con vậy, hô hấp ít đi một chút con liền khó chịu. Hạ Dư Huy so với mạng của Cao Chí Bác con còn quan trọng hơn. Mẹ hiểu không?”
Mẹ Cao khiếp sợ nhìn Cao Chí Bác: "Đó là em trai con."
Cao Chí Bác lắc đầu: “Không, từ trước đến nay con chưa từng xem em ấy là em trai. Con yêu em ấy, chiều em ấy,, đau em ấy bởi vì con xem em ấy như vợ con. Mẹ, ngay từ đầu con đã không giấu giếm mọi người việc con yêu em ấy, là do mọi người không chịu tin thôi.”
"Bác Nhi, con có biết mình vừa nói gì không?"
“Mẹ, con tự hiểu rõ tình cảm của bản thân mình.”
“Con hiện tại mới mười bốn tuổi, biết cái gì gọi là tình cảm? Con và Dương Dương cùng nhau lớn lên, như hình với bóng nên có khả năng đã hiểu nhầm tình thân thành tình yêu rồi!"
“Mẹ, tình thân là cái gì, tình yêu là cái gì, con nghĩ con có thể phân rõ. Con yêu em ấy, điểm này mẹ không cần hoài nghi. Cả đời này của em ấy, con sẽ phụ trách.”
“Con đây là ích kỷ biết không hả? Mẹ mặc kệ con có tình cảm gì với Dương Dương. Nhưng Dương Dương có biết không? Cho dù thằng bé biết thì nó cũng nhỏ như vậy, sao có thể hiểu được tình cảm của chính mình? Dương Dương từ nhỏ đã dính con, hiểu nhầm sự ỷ lại đó là tình yêu thì sao? Con dùng tình cảm của con trói buộc thằng bé thì khác gì hủy cả cuộc đời nó?”
Cao Chí Bác mỉm cười nói: “Mẹ, con biết, cho nên con sẽ chờ đến khi em ấy hiểu rõ tình cảm của mình rồi mới ở bên nhau, đến lúc đó, mẹ cũng sẽ không phản đối chúng con, đúng không?”
Sắc mặt mẹ Cao khẽ trầm xuống: “Vậy nếu Dương Dương không có tình cảm với con, con cũng không được ép buộc thằng bé. Nếu không mẹ sẽ xem như không có đứa con trai là con.”
"Con biết rồi. Mẹ không cần lo lắng. Cả đời này con sẽ không bao giờ làm tổn thương Dương Dương.”
“Chuyện này...trước đừng để ba con biết, không thì con bị đánh chết mẹ cũng không ngăn ông ấy đâu.”
“Được ạ.”
“Hay con tách ra với Dương Dương một thời gian để suy nghĩ lại đi?”
“Vậy không được, ai cũng không thể tách vợ con ra khỏi con được.”
Mẹ Cao cảm thấy hơi khó thở, trừng mắt nhìn Cao Chí Bác: “...Trở về thôi.” Nói xong liền cắm đầu đi về phía trước, trong lòng rối như tơ vò.
Cao gia nợ Hạ gia, nếu Hạ Dư Huy là con gái, mẹ Cao tuyệt đối sẽ không phản đối hau người ở bên nhau, thậm chí sẽ cực lực tác thành. Vấn đề là hai đứa đều là con trai, hơn nữa Hạ Dư Huy hiện tại mới mười hai tuổi, sao có thể suy nghĩ thấu đáo được? Nhưng nếu sau này Hạ Dư Huy hiểu ra rồi vẫn muốn ở cạnh Cao Chí Bác, bà sẽ đứng im nhìn sao?
Hiện tại Hạ Dư Huy ỷ lại Cao Chí Bác thế nào bà đương nhiên hiểu rõ, nếu bắt hai đứa tách ra thì chính là muốn mạng Hạ Dư Huy, bà sao có thể nhẫn tâm?
Nhưng không để hai đứa tách ra...
Mẹ Cao hoàn toàn không biết mình phải làm sao mới tốt.
Mẹ Cao và Cao Chí Bác vừa trở về, bà nội Cao liền bắt đầu oán giận: “Hai mẹ con đi đâu mà để bà già này cùng bảo bối Dương Dương ở đây nhàm chán muốn chết.”
Mẹ Cao bật cười: "Mẹ cứ như trẻ con vậy."
Bà nội Cao khẽ hừ một tiếng: "Thằng chồng tốt kia của con vừa ngồi câu cá cái là quên ngay một nhà già trẻ này. Sao mẹ lại sinh ra đứa con trai thế này cơ chứ?”
Ba Cao bất đắc dĩ thở dài, quyết định không hé răng vẫn tốt hơn, bà nội Cao quả thật càng lớn tuổi tính tình càng giống trẻ con, không vui chút là nháo.
Cao Chí Bác lấy khăn giấy lau tay cho Hạ Dư Huy: “Không ăn nữa, ăn nhiều dễ bị tiêu chảy.”
Hạ Dư Huy đáp vâng một tiếng.
Cao Chí Bác kéo Hạ Dư Huy đứng lên: “Chúng ta đi câu cá đi.”
Bên hồ có một cây cổ thụ khá lớn, Cao Chí Bác dẫn Hạ Dư Huy đến dưới gốc cây, ném mồi câu xuống dưới nước rồi ngồi dựa vào thân cây, vỗ vỗ chân mình ý bảo Hạ Dư Huy ngồi xuống.
Hạ Dư Huy ngồi trên đùi, lưng dựa vào Cao Chí Bác, thoải mái đến nheo nheo mắt.
“Anh, mẹ Linh nói gì với anh vậy?”
“Không có gì.”
Hạ Dư Huy rũ mắt, nhìn chằm chằm cọng cỏ trên mặt đất: “Có phải mẹ cảm thấy chúng ta hôn môi là không đúng không?”
Cao Chí Bác xoay người Hạ Dư Huy mặt đối mặt với mình, cúi đầu hôn xuống, vươn đầu lưỡi tinh tế liếm láp khoang miệng cậu.
Hạ Dư Huy đột nhiên bị Cao Chí Bác hôn có chút bất ngờ nhưng rất nhanh liền vươn lưỡi đáp lại.
Cao Chí Bác không ngừng hôn Hạ Dư Huy, thẳng đến khi Hạ Dư Huy bắt đầu cảm thấy khó thở mới buông ra.
"Chúng ta làm vậy chẳng có gì là không đúng cả, hôn môi là cách biểu đạt tình cảm giữa hai người yêu nhau. Chỉ cần hai chúng ta có tình cảm với nhau thì người khác nói gì không quan trọng.”
Hạ Dư Huy dúi đầu vào cổ Cao Chí Bác: “Nếu...mẹ Linh không đồng ý thì sao?”
"Vậy bảo bối nói xem phải làm sao bây giờ?”
"Em không biết, em không muốn rời khỏi anh."
“Yên tâm đi, không ai có thể tách chúng ta ra được.”
Cao Chí Bác đợi hồi lâu vẫn không thấy cá cắn câu liền dẫn Hạ Dư Huy trở về chỗ cũ, mẹ Cao cùng bà nội Cao vội vàng kéo Hạ Dư Huy ngồi xuống tránh nắng.
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy: “Bảo bối ở đây nhé, anh qua chỗ ba xem.”
Cao Chí Bác ngồi xuống bên cạnh ba Cao: "Ba câu được bao nhiêu cá rồi?"
Ba Cao vui sướng khoe thùng cá của mình với Cao Chí Bác, bên trong có ba con cá lớn, hai con cá nhỏ.
“Thế nào? Đủ cho nhà mình làm bữa trưa không?”
Cao Chí Bác cười cười đáp vâng một tiếng rồi cũng ném mồi câu xuống hồ.
“Nơi này thật không tồi.”
Ba Cao gật đầu tán thành: “Đúng vậy, tuy rằng phong cảnh không có gì đặc sắc nhưng hoàn cảnh rất tốt.” Nói xong liền nhắm mắt hít một hơi: “Thật thoải mái.”
"Đúng vậy, nếu như sống ở đây có khi còn sống lâu thêm vài tuổi!"
Ba Cao bị Cao Chí Bác chọc cười: “Tí tuổi đầu đã lo đến chuyện sống chết rồi”
Cao Chí Bác cười cười không hé răng.
"Con cũng cảm thấy chỗ này rất tốt à?"
“Đúng vậy."
Ba Cao quay đầu nhìn mặt hồ: “Phải không?”
“Ba có thể thử xem.”
"Hả?"
Cao Chí Bác chỉ về hướng huyện Vĩnh Bình: “Tuy đây chỉ là huyện nhỏ nhưng so với các huyện khác lại nhiều hơn về lịch sử. Ba cũng biết đấy, đây vốn là nơi sinh sống của các danh tộc thời xưa, bên trong có rất nhiều tập tục văn hoá. Không chừng về sau lại trở thành khu du lịch nổi tiếng cũng nên. Mà đến lúc đó, chỗ nàykhẳng định cũng bị khai phá. Xung quanh hồ Bắc quả thật là một nơi lí tưởng để tu tâm dưỡng tính, phong cảnh đẹp, không khí trong lành,..."
“Cho nên con muốn ba mua lại chỗ này để xây nhà?”
“Không, không xây nhà, là xây khách sạn.”
“Khách sạn?”
“Nếu huyện Vĩnh Bình được khai phá, tuyệt đối không lỗ. Từ huyện ra đến đây chỉ tốn mười mấy phút đi đường, bây giờ đa phần các gia đình đều có xe riêng, sẽ không ngại ra đây thăm quan cảnh đẹp đâu.”
Ba Cao trầm tư nửa ngày mới hỏi: “Sao con lại chắc chắn như vậy?”
"Ba chẳng phải cũng nghĩ vậy sao?"
Ba Cao nhướng mày: "Thằng nhóc này có tiền đồ phết nhỉ?”
"Còn không phải là học từ ba sao."
"Đợi về nhà ba sẽ bắt đầu triển khai việc này. Cho dù nơi này không trở thành thánh địa du lịch thì cũng có thể trở thành khu nghỉ dưỡng. Hoàn cảnh tốt thế này, sao có thể để không được.”
Cao Chí Bác gật gật đầu, nơi này về sau nhất định sẽ trở thành thánh địa du lịch, hắn là người từ tương lai đến, có thể không chắc chắn à? Nếu đã vậy tội gì lại không góp một viên gạch vào tập đoàn Cao thị, biến nó trở thành một sự tồn tại không gì có thể lay chuyển.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT