Từ sau chuyện đó, quan hệ giữa Cao Chí Bác và bác bảo vệ tốt hơn không ít. Cũng dần từ miệng ông biết được chút chuyện.
Có lẽ bác bảo vệ cảm thấy Cao Chí Bác còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, cho nên nói chuyện cũng không che giấu, đem oán hận mấy năm nay chôn sâu trong lòng không giấu giếm mà phơi bày ra hết.
Bác bảo vệ tên thật là Âu Hoài Tùng, hiện tại 32 tuổi. Trước kia là bộ đội đặc chủng. Chân ông bị thương cũng là do sơ suất trong một lần làm nhiện vụ. Sau khi chân bị thương, ông cũng xuất ngũ, tới chỗ này làm một bảo vệ bình thường.
Bác bảo vệ cũng có tiền trợ cấp, nhưng không đủ để nuôi sống ông và con. Ông không có vợ nhưng có môkt câu con trai tên Âu Ngải Nhạc, nhỏ hơn Cao Chí Bác một ít, mới mười tuổi.
Tuy rằng bác bảo vệ không nói chi tiết nhưng Cao Chí Bác có thể tự suy đoán ra nguyên nhân ông ấy đến nơi này làm bảo vệ.
Ông nói, trước kia khi còn là học sinh trung học, thành tích cũng không tồi, nhưng sau đó quen biết một người, tên là Quý Nhạc, là một học sinh khối dưới. Tính cách Quý Nhạc rất hoạt bát rộng rãi, rất hay cười, mỗi lần cười rộ lên lại để lộ ra chiếc răng khểnh và hai lúm đồng tiền. Khi đó quan hệ giữa hai người rất tốt, tốt đến mức hận không thể mặc chung một cái quần. Nhưng đến học kỳ 2, đã có chuyện xảy ra. Ông quen biết với mấy tên côn đồ trong xã hội, thường xuyên đi theo bọn họ lăn lộn. Có một lần đánh gãy chân học sinh của một trường khác, trong nhà phải bồi thường không ít tiền, trường học muốn lập uy nên mạnh mẽ ép ông thôi học.
Trong nhà không có cách nào, tìm chút quan hệ, đem ông gia nhập quân ngũ.
Sau khi ngây người trong quân ngũ một năm, không nghĩ tới lại gặp được bạn tốt thời trung học, Quý Nhạc.
Quý nhạc lớn lên không cao cũng không thô to, thường bị người ta bắt nạt. Ông muốn bảo vệ Quý Nhạc nên luôn đặt người này dưới mí mắt mình. Lúc ấy ông cũng chưa có thành tích gì nổi bật, đôi khi ông không để ý, Quý Nhạc vẫn bị bắt nạt. Nhiều lần như vậy, ông ý thức được là mình còn quá yếu, thề muốn bò lên cao để có thể bảo vệ người mình muốn.
Cuối cùng ông vào bộ đội đặc chủng, Quý Nhạc nhờ vào đầu óc thông minh và quan hệ của gia đình, cũng xin vào ban kỹ thuật của bộ đội đặc chủng.
Sau này hai người bọn họ ở bên nhau, giấu giếm suốt tám năm, cuối cùng vẫn không qua mắt được người bên trên. Tình yêu của hai người bị phơi bày ra ánh sáng, bọn họ bị xử phạt, hơn nữa phải cởi xuống bộ quân trang đã khoác trên người suốt tám năm.
Đêm trước khi rời quân ngũ, có một nhiệm vụ khẩn cấp, vì không đủ số lượng nên hai người buộc phải chấp hành nhiệm vụ cuối cùng trước khi xuất ngũ, nhưng lúc đó lại không hề biết rằng, đó là nhiệm vụ cuối cùng mà hai người ở cạnh nhau.
Hành tung của bọn họ bị bại lộ, quân địch nhân lúc bọn họ không chú ý đã tiến hành bao vây tấn công, làm bọn họ tử thương nghiêm trọng. Trong tình cảnh hỗn loạn, Quý Nhạc dính phải một phát súng trong cuộc bạo động, chết tại chỗ. Mà ông vì muốn bảo vệ thi thể Quý Nhạc, bị lựu đạn đánh trúng, suýt thì chôn vùi nơi chiến trường.
Cuối cùng, mạng cứu về rồi nhưng chân bị tật, cũng mất đi trái tim.
Ông nói, mạng này là được Quý Nhạc cứu về, dù khổ sở thế nào cũng phải sống sót.
Quốc gia vì đền bù cho ông, khi xuất ngũ đã trao danh hiệu quân nhân.
Năm ấy ông 26 tuổi, mà quý nhạc mới 25 tuổi.
Âu Ngải Nhạc là đứa trẻ ông nhặt được ở bên đường, lúc ấy đứa bé mới hai, ba tuổi, đang lục thùng rác. Khi ông nhìn thấy Âu Ngải Nhạc, đột nhiên như nhìn thấy Quý Nhạc, cho nên ông mới nhặt đứa bé về. Đặt tên là Âu Ngải Nhạc, vẫn luôn nuôi dưỡng đến tận bây giờ.
Ông nuôi dưỡng đứa bé này như con ruột của mình, trong thâm tâm ông vẫn luôn coi nó như con của mình và Quý Nhạc.
Cao Chí Bác nghĩ, nếu năm xưa, khi còn đi học, bọn họ sớm phát hiện ra tình cảm của nhau, dũng cảm một chút, có lẽ bây giờ sẽ không phải âm dương cách biệt, người Nam kẻ Bắc.
Còn bây giờ, tất cả chỉ còn là kỉ niệm...
< Cập nhật truyện tranh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT