Ở trên đảo mấy ngày, hai gia đình lại trở về Thanh Phong trấn.
Ba Cao, ba Hạ đều bận rộn đi công tác, mẹ Hạ cùng mẹ Cao tự mình dẫn hai anh em đi chơi một vòng thành phố rồi mới trở về.
Bà nội Cao ở nhà chờ từ sớm, vừa thấy bọn họ trở về liền vội vàng chạy tới ôm Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy, hôn vài cái: "Bảo bối, bà nội nhớ cháu muốn chếtm"
Cao Chí Bác lấy quà mình mua trên đảo đưa cho bà nội Cao, cũng không phải đồ vật quý quá gì, là một vỏ sỏ khắc hình Quan Âm. Nhưng bà nội Cao lại xem như bảo bối, móc vào một sợ dây đỏ đeo lên cổ.
Hạ Dư Huy cũng nhanh trí lấy vỏ sò mình nhặt trên bãi biển đưa cho bà nội Cao làm quà tặng, bà nội Cao vui vẻ cười không khép được miệng.
Đời trước, khi Cao Chí Bác bảy tuổi, bà nội Cao đột nhiên bị chảy máu não qua đời làm Cao Chí Bác bị bóng ma tâm lý. Đời này hắn rất quan tâm đến sức khỏe của bà, từ lúc hắn trọng sinh, cứ nửa năm lại nhắc ba Cao đưa bà đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần, nhưng trừ huyết áp hơi cao thì cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Bà nội Cao cũng rất quan tâm đến sức khỏe của mình, bình thường ăn uống, thuốc thang đều lưu ý cẩn thận. Bà nói, bà nhất định phải sống đến khi Cao Chí Bác kết hôn, sau đó sinh chắt cho bà nữa.
Mỗi lần như vậy Cao Chí Bác đều cười nói với bà nội Cao, sau này nhất định sẽ để Hạ Dư Huy sinh chắt cho bà, bà nội Cao lần nào nghe cũng cười không ngừng. Bà chưa bao giờ để tâm đến việc Cao Chí Bác nhận Hạ Dư Huy là vợ, chỉ xem như vui đùa ầm ĩ, nhưng sau này, thời điểm Cao Chí Bác công khai mối quan hệ của mình với Hạ Dư Huy, bà mới nhận ra rằng, những lời Cao Chí Bác nói lúc nhỏ hoàn toàn là thật.
Sau khi trở về, Cao Chí Bác liền ghi danh một khóa học võ. Đời trước hắn cũng biết một chút quyền cước nhưng chỉ là da lông, gặp cao thủ chân chính thì chỉ có thể ăn hành. Đời này Cao Chí Bác sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai nên không muốn giao sự an toàn của bản thân vào tay kẻ khác, tự mình nắm giữ sự sống còn của mình vẫn là tốt nhất.
Cao Chí Bác dù làm việc gì, Cao gia đều sẽ đồng ý cả hai tay, học võ vừa giúp thân thể khỏe mạnh, vừa tự bảo vệ được bản thân, cho nên Cao Chí Bác vừa nhắc đến việc này, hôm sau ba Cao đã dẫn Cao Chí Bác đi tìm thầy.
Truyền thống võ thuật so với quyền cước công phu không hề giống nhau, quyền cước công phu quan trọng nhất là lực đạo, yêu cầu sự tàn nhẫn, mà võ thuật thì trong nhu phải có cương, trong cương phải có nhu, yêu cầu linh hoạt vận dụng.
Trên đường đi, ba Cao nói cho Cao Chí Bác biết lai lịch của võ sư.
Họ Ngũ, tên Thắng. Tuy không được trao danh hiệu " Võ thần " nhưng cũng là tay lão luyện hàng thật giá thật. Ba lần giành quán quân võ thuật ở Z quốc, ra nước ngoài cũng đạt được không ít thành tích, sau khi giải nghệ thì trở về quê hương K thị. Mỗi năm đều có không ít người đến bái sư học võ nhưng ông lại rất ít khi nhận đệ tử. Mỗi lần nhận, ắt phải có chỗ hơn người.
Ba Cao từng là bạn học với con trai Ngũ Thắng, quan hệ cũng không tệ lắm, lần này nhờ đi cửa sau mới được ông Ngũ xem xét, nếu thuận mắt sẽ nhận, không thuận mắt thì cũng chỉ còn nước đi về.
Cao Chí Bác kinh ngạc, không nghĩ tới ba Cao sẽ tìm cho hắn võ sư có địa vị như vậy, phải biết nắm chắc thời cơ.
Ngũ Thắng ở trong một Tứ hợp viện nhỏ, diện tích không lớn lắm nhưng rất sạch sẽ. Trong viện trồng một ít hoa cỏ, ở giữa có một đình nghỉ mát, đậm hơi hướng cổ xưa. Dưới tàng cây bày hai ghế trúc dài, cơm nước xong có thể nghỉ trưa ở đây, rất nhàn tình thích ý.
Ngũ Thắng đã ngoài 60, cơ thể có chút nhỏ gầy nhưng tinh thần rất phấn chấn, đôi mắt sắc bén có thần, toàn thân tản ra một cỗ uy áp, sâu bên trong lại là sự cao ngạo, uy nghiêm.
Cao Chí Bác nháy mắt cảm thấy, người này đúng là có chút thực lực, cong lưng cung cung kính kính gọi một tiếng thầy.
Ngũ Thắng hừ một tiếng, trên dưới đánh giá Cao Chí Bác một phen, có chút khinh thường nói: "Đừng gọi ông là thầy vội, muốn làm đệ tử của ông không dễ như vậy."
Cao Chí Bác cúi đầu, khiêm tốn nghe.
Ba Cao lập tức phụ họa: " Bác Ngũ nói đúng, đứa nhỏ này có thể trở thành đệ tử của bác Thúc hay không còn phải nhờ vào chính nó."
Thái độ của Ngũ Thắng đối với Cao Chí Bác vẫn tương đối hài lòng, một đứa trẻ từ nhỏ đã rèn được tính kiên nhẫn và cách đối nhân xử thế đủ xứng đáng để được cho cơ hội rồi.
Ngũ Thắng gật đầu: "Tại sao cháu muốn học võ?"
"Học để làm người."
Ngũ Thắng không ngờ Cao Chí Bác sẽ trả lời như vậy.
Cao Chí Bác ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ngũ Thắng: "Vì mình, cường thân kiện thể, không cần dựa vào người khác. Làm người, tu thân dưỡng tính, có thể bảo vệ những người quan trọng với mình."
Ngũ Thắng bật cười, vươn tay vỗ vỗ vai Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác thiếu chút nữa bị ông vỗ cho quỳ xuống, may mắn vẫn chống đỡ được.
Ngũ Thắng tán thưởng nhìn Cao Chí Bác: "Đi, sang bên kia đứng tấn nửa giờ, kiên trì được, ông sẽ nhận cháu làm đệ tử."
Cao Chí Bác cung kính cúi người chào Ngũ Thắng, đi sang bên cạnh, đứng vững, chuẩn bị tư thế, hai chân khuỵu xuống, đứng tấn.
Ngũ Thắng và ba cao ngồi trên ghế trúc cách đó không xa, nói chuyện phiếm. Ba Cao nói chuyện nhưng thi thoảng vẫn liếc nhìn con trai mình.
Hôm nay đặc biệt nắng nóng, đi ra bên ngoài một lúc thôi đã muốn đòi mạng, đừng nói đến việc phơi nắng. Bọn họ ngồi dưới gốc đại thụ còn thấy nóng, ba Cao nhìn con trai mình đứng ngoài nắng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Ngũ Thắng đưa cho ba Cao một ly trà mới pha, lại rót cho mình một ly: "Tiểu Cao, uống thử trà bác pha xem sao."
Ba Cao lập tức đáp lời, nhấp một ngụm: "Đây là trà Bành Nhị?"
Ngũ Thắng cười cười: "Đúng vậy. Đây là bác nhờ người mang từ Y thị về. Thấy thế nào? Uống ngon chứ?"
Ba Cao gật gật đầu: "Trà Bành Nhị ở Y thị vốn có tiếng là ngon, nhưng vẫn là lần đầu cháu được uống trà ngon thế này."
Ngũ Thắng cười: "Trà Bành Nhị ngon hay không là dựa cả vào cách pha, cần dùng tám phần nước để đun, nhưng không thể quá lâu, nếu không hương vị sẽ không đậm đà. Cho nên phải biết nắm giữ nhiệt độ và thời gian. Đun quá lâu sẽ ra bã, vị rất đậm. Đun không đủ thời gian sẽ ra sáp, vị nhạt lắm. Không sớm không muộn, không nhiều không ít mới đủ ngọt."
Ba Cao uống thêm một ngụm, lại cười hỏi: "Hóa ra là thế. Vậy không biết trà này đã đủ ngọt chưa?"
Ngũ Thắng cười ha hả: "Trà ta pha, đương nhiên phải đủ hương đủ vị."
Cao Chí Bác cũng không biết mình đã đứng tấn bao lâu, ước chừng khoảng 15'. Tay chân đã bắt đầu run rẩy, may là hắn quay lưng về phía có mặt trời nếu không đã bị cảm nắng ngất đi rồi. Trong lòng lại âm thầm cảm thấy may mắn vì ngày thường hắn vẫn thường xuyên tập luyện nếu không bây giờ đã không chịu nổi rồi. Sau lưng ướt nhẹp mồ hôi, miệng khô lưỡi đắng, vươn đầu lưỡi liếm môi, da môi cũng sắp nứt ra rồi. Hô hấp dồn dập hơn, hắn đã cố gắng điều chỉnh nhưng vẫn không có tác dụng gì. Mỗi làn hít thở đều có cảm giác như hít cả ngọn lửa vào người, nóng đến mức phổi cũng bắt đầu đau, trái tim đập như trống bỏi. Bất đắc dĩ, đành phải hít thở bằng miệng.
Ngũ Thắng nhìn Cao Chí Bác, chậm rì rì uống hết nước trà mới nói với ba Cao: "Được rồi, cháu mang nó đến đây nghỉ ngơi một lát đi. Nó sắp không chịu được rồi."
Ba Cao lập tức đứng dậy kéo Cao Chí Bác tới.
Ngũ Thắng thấy vậy chậm rì rì nói: "Đừng kéo, đỡ nó chậm rãi đứng lên, chân nó sắp bị chuột rút rồi, cháu kéo như vậy nó sẽ không chịu được."
Ba Cao nghe xong liền làm theo, đỡ Cao Chí Bác chậm rãi đứng lên: "Bác Nhi, chậm thôi, đừng nóng vội."
Cao Chí Bác vâng một tiếng, dựa cả người lên người ba Cao, nói thật, hắn mà không có điểm tựa thì đã ngã xuống luôn rồi. Ngũ Thắng này đủ độc!
Ba Cao đỡ Cao Chí Bác ngồi xuống ghế trúc, rót cho hắn ly trà.
Cao Chí Bác uống liền ba ly trà mới đỡ khát.
Khuôn mặt Cao Chí Bác đỏ bừng, không biết là do phơi nắng hay do mệt. Quay đầu nhìn về phía Ngũ Thắng, thấy vẻ tản dương trên mặt ông, thở phào một hơi, thế này xem như đã qua rồi.
Ngũ Thắng rất vừa lòng, cốt cách Cao Chí Bác không phải dạng đặc biệt thích hợp luyện võ, nhưng nghị lực cửa hắn không tồi. Ít nhất là trong số những đệ tử của ông, chưa có ai tràn đầy nghị lực thế này. Không chỉ có ba Cao liếc nhìn Cao Chí Bác, thi thoảng ông cũng quan sát hắn vài lần. Cao Chí Bác mặc quần đùi, Ngũ Thắng có thể nhìn thấy rõ bắp chân của hắn.
Hắn đứng tấn chưa được mười phút thì chân đã bắt đầu run, đương nhiên điều này cũng nằm trong dự kiến của ông. Nhưng ông không ngờ được rằng Cao Chí Bác vẫn cắn răng chịu được.
Khi chân Cao Chí Bác bắt đầu bị chuột rút, Ngũ Thắng lại suy nghĩ, lần này chắc không chịu được nữa rồi, nhưng kết quả, hắn vẫn không từ bỏ. Chính vì vậy Ngũ Thắng mới quyết định nhận hắn.
Cao Chí Bác xem như lọt qua cửa, cung kính gọi một tiếng thầy. Dựa theo lời Ngũ Thắng nói mà làm qua một lần tập tục bái sư học võ. Đầu tiên là cúi người vái chào, sau đó rót trà, xem như đã thành đệ tử Ngũ Thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT