Vợ ra đời, sao hắn có thể ngồi chờ chết. Nếu đã quyết định phải đối xử tốt với Hạ Dư Huy cả đời, vậy thì thiếu một giây thôi cũng không phải cả đời.
Cao Chí Bác chạy nhanh nhảy xuống sô pha, chạy đến ôm lấy chân Cao Thành Kiệt, ngửa đầu: "Ba ba, Tiểu Bác muốn đi xem em trai."
Bà nội Cao không vui, lôi kéo Tiểu Bác từ trên người Cao Thành Kiệt kéo xuống, ôm vào trong lồng ngực: "Bà nội mang cháu đi."
Cao Chí Bác lắc đầu: "Đường xa, bà nội không đi."
Cao nãi nãi vốn không mấy vui vẻ, vừa nghe tâm liền mềm nhũn, nàng eo không tốt, ngồi không được lâu lắm, muốn lên thành phố, còn phải ngồi xe nửa giờ, chính xác là đi chịu tội. Không nghĩ tới cháu nội bảo bối của mình lại hiểu chuyện như vậy. Vui mừng nói: "Cháu ngoan của bà nội. "
Ôm hôn một hồi lâu, bà nội Cao đi vào trong bếp, dùng hộp giữ ấm đựng canh gà: "Đem canh này đến cho Tiểu Linh bồi bổ sức khỏe."
Ba Cao nhận lấy: " Vâng."
Bà nội Cao sờ sờ đầu cháu trai, lưu luyến nói: "Đi thôi."
Ba Cao nắm tay Cao Chí Bác đi ra ngoài.
Lên xe, Cao Chí Bác ngồi ở hàng ghế sau xe, cúi đầu.
Ba Cao từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua con trai, nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì. Cao gia dạy dỗ con cái vẫn nghiêm khắc, nam nhi đại trượng phu đổ máu không đổ lệ, cho dù là quăng ngã chặt đứt chân, cũng phải cắn răng chịu đựng. Đây cũng là lí do vì sao đời trước, Cao Chí Bác bị đánh đến gãy tay đứt chân, lưng vẫn thẳng tắp. Cao gia bọn họ từ trong xương tủy đã chảy ra khí tức quật cường và ngạo mạn.
Tới bệnh viện, Cao Chí Bác gắt gao đi theo ba Cao, trong lòng có chút khẩn trương, bởi vì hắn không biết chính mình sống lại, có phải hay không Hạ Dư Huy cũng có khả năng sống lại. Nếu hắn cũng sống lại, hắn có thể hay không hận mình. Nghĩ như vậy, trên trán Cao Chí Bác lấm tấm mồ hôi.
Cao ba ba nhìn Cao Chí Bác trên trán đầy mồ hôi, tưởng vì vết thương trên chân, chung quy vẫn là con trai mình, Cao Chí Bác hiện tại mới 2 tuổi, cũng không thể nghiêm khắc quá được. Ba Cao cong lưng bế Cao Chí Bác lên, ôn nhu hỏi: "Tiểu Bác, chân còn đau không?"
Cao Chí Bác bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, nghe ba Cao nói, gật đầu: "Đau." Là thật sự đau. Trẻ con so với người lớn thì thần kinh chịu đau vẫn yếu hơn, chịu đựng không được đầu gối bị thương, cũng là bình thường.
Ba Cao có chút đau lòng, hôn trán Cao Chí Bác: "Ngoan, ba ba ôm sẽ liền không đau."
Cao Chí Bác ngoan ngoãn gật đầu: "Ân, ba ba ôm."
Ba Cao cũng bị Cao Chí Bác làm nũng mà vui vẻ, Cao Chí Bác vốn là lớn lên xinh đẹp, huống chi hiện tại hai tuổi ngũ quan cũng đã nở ra, càng thêm đánh yêu. Vẻ mặt kia, dù ai nhìn thấy tim cũng sẽ mềm nhũn.
Ba Cao ôm con trai mình đi tới phòng bệnh, mẹ Cao vừa nhìn thấy con trai liền cao hứng, ôm lấy hôn liền mấy cái, cuối cùng lại nhìn thấy trên chân con trai có vết thương, liền hỏi chồng mình chuyện như thế nào.
Ba Cao đem sự tình nói một lần, mẹ Cao liền dạy dỗ ba Cao sao lại có thể không đau lòng con trai mình. Ba Cao bất đắc dĩ, im lặng không đáp.
Cao Chí Bác nhìn mẹ Cao, chạy nhanh ôm cổ mẹ mình làm nũng: "Mẹ, Tiểu Bác không đau, không mắng ba ba, đi xem em trai."
Ba Cao trong nháy mắt đôi mắt nhu hòa, mẹ Cao cũng bật cười, hôn con trai mình thêm vài cái. Thẳng đến khi trên mặt Cao Chí Bác toàn nước miếng mới bỏ qua. Ôm Cao Chí Bác đến phòng trẻ em.
Bởi vì là trẻ sinh non, Tiểu Huy bị đặt trong rương giữ ấm, mẹ Cao ôm Cao Chí Bác đứng bên ngoài, chỉ vào bên trong nói: "Tiểu Bác, đó chính là em trai con, Hạ Dư Huy."
Cao Chí Bác theo hướng mẹ Cao chỉ nhìn qua, trong đầu hiện lên ý nghĩ: Vợ hắn thật xấu.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT