Edit: Bông

Còn lại hai ngàn, Cao Chí Bác đi mua cổ phiếu. Hiện tại hắn rất cần tiền, muốn kiếm tiền nhanh nhất trừ đi trộm cướp chính là thị trường chứng khoán hoặc xổ số. Hắn không tin mình sẽ trúng xổ số, nhưng thị trường chứng khoán hắn lại nắm chắc.

Đối với thị trường chứng khoán đã xuống dốc gần hai mươi năm, Cao Chí Bác từng quản lý mười mấy công ty tự tin có thể nắm chắc.

Đem hai ngàn đổ vào, không đến ba ngày đã kiếm được lãi, mấy ngày sau đó hắn đều một đường tiến thẳng trên thị trường chứng khoán. Cao Chí Bác xem chuẩn thời cơ, lấy cổ phiếu trong tay tung ra, mặc kệ sau này thế nào, có lãi hắn liền thu.

Tám ngày, hắn lãi chín ngàn.

Đủ một vạn, Cao Chí Bác lại ném vào công ty khoa học kỹ thuật TB, chiếm 5% cổ phần nữa. 10% cổ phần, đủ rồi! Hắn không cần quá nhiều cổ phần, chỉ cần có chút quyền hành để sau này làm việc thuận tiện hơn là được.

Hắn hiểu cái gọi là hiệu ứng bươm bướm, nếu thay đổi quá nhiều trong quá khứ, các sự việc xảy ra sau này sẽ nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn không muốn như vậy, hắn chỉ cần một con bươm bướm nho nhỏ thể hiện sự tồn tại nhưng không ảnh hưởng đến cục diện. Cho nên, hắn đầu tư vào rất nhiều nơi, không tập trung vào một chỗ nhất định.

Cao Chí Bác hiện tại đã được xem như đại gia rồi!

Hạ Dư Huy náo loạn vài ngày, thấy Cao Chí Bác không định giúp mình, chỉ có thể ngoan ngoãn để mẹ Hạ và Cao Chí Bác đưa đến trường.

Cao Chí Bác đã học xong kiến thức lớp 4, giáo viên chỉ hận không thể dạy cho hắn nhiều hơn chút, để hắn tiến bộ nhiều hơn chút, sau đó mười tuổi đã có thể tốt nghiệp Đại học. Như vậy giáo viên có thể tự hào nói: Thần đồng này chính là do cô dạy ra!

Cao Chí Bác rất muốn thỏa mãn nguyện vọng của giáo viên, nhưng hắn không dám làm như vậy. Có thể thể hiện bản thân thông minh hơn người bình thường nhưng không thể thể hiện quá đà như vậy! Chờ đón hắn sẽ không phải danh hiệu thiên tài mà là quái vật! Hơn nữa sẽ có rất nhiều người có hứng thú với một bộ não như vậy, Cao Chí Bác không thể để bản thân gặp nguy hiểm nên hắn chỉ thể hiện bản thân thông minh hơn người khác một chút là được rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, xuân đi thu tới, Cao Chí Bác đã bảy tuổi.

Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác đứng đợi cậu ở cổng trường từ sớm.

"Sinh viên tiểu học đến sớm vậy?" Bảo vệ nhà trẻ cười nói. Ông cực kỳ hâm mộ Hạ Dư Huy được Cao Chí Bác chiều chuộng như vậy.

Cao Chí Bác cười cười: "Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật Dương Dương sinh nhật, cháu đã đồng ý với em ấy sẽ đến đón sớm chút."

Bảo vệ lại cảm thán, nhìn anh em nhà người ta xem, thật làm người ta phải ngưỡng mộ.

"Sắp tan học rồi, cháu vào đón em đi."

"Cảm ơn bác Vương."

"Ha hả...... khách khí với bác Vương làm gì."

Cao Chí Bác đi thẳng đến phòng học của Hạ Dư Huy, đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm bên trong. Hạ Dư Huy ngồi nghiêm chỉnh nghe giáo viên giảng bài, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tan học.

Hạ Dư Huy sắp xếp lại ba lô, đeo lên, chuẩn bị ra về, đột nhiên xuất hiện ba đứa trẻ vây quanh cậu: "Mày không được đi!"

Cao Chí Bác nhìn Hạ Dư Huy bị vây ở giữa, khóe miệng đang cười cười nháy mắt trầm xuống.

<Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play