Hạ Dư Huy nhìn tay mình sưng lên vì cắm kim truyền, miệng méo xệch, nước mắt lưng tròng: "Đau......"
Cao Chí Bác hôn lên trán Hạ Dư Huy: "Còn đau không?"
Hạ Dư Huy ủy khuất nhìn Cao Chí Bác: "Không ạ."
Cao Chí Bác thở dài: "Vậy về sau lúc ngủ còn lộn xộn không?"
Hạ Dư Huy lắc đầu: "Không lộn xộn.".
"Tốt."
Vừa rồi hắn đã hỏi mẹ Hạ về nguyên nhân sinh bệnh của Hạ Dư Huy.
Mẹ Hạ nói rằng Hạ Dư Huy ngủ cùng bọn họ, nằm ở giữa, ban đầu không sao cả, nhưng nửa đêm cô tỉnh dậy đi vệ sinh, thấy Hạ Dư Huy để tay ra khỏi chăn, vội vàng đắp lại chăn cho Hạ Dư Huy thì phát hiện có chỗ không đúng, Hạ Dư Huy đã phát sốt. Hơn nữa càng lúc càng nóng nên đành phải đưa đi bệnh viện.
Hạ Dư Huy giơ bàn tay bị thâm xanh tím do cắm kim truyền cho Cao Chí Bác xem, nước mắt lưng tròng, bộ dạng giống y như cún nhỏ muốn chủ nhân vuốt ve.
Cao Chí Bác hôn hôn bàn tay bị thâm xanh tím kia, đau lòng cực kì.
Hạ Dư Huy được an ủi, thành thật dựa vào lồng ngực Cao Chí Bác: "Anh có đi nữa không?"
Cao Chí Bác cúi đầu nhìn Hạ Dư Huy đang nắm chặt quần áo hắn, vỗ vỗ lưng bé: "Anh không đi đâu cả, ở đây với em."
Hạ Dư Huy vui vẻ cười ra tiếng, vừa rồi nháo loạn, cộng thêm vừa mới hạ sốt, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Cao Chí Bác ngồi ôm Hạ Dư Huy, mẹ Hạ thấy Hạ Dư Huy đã ngủ bèn muốn ôm bé lên giường nằm, Cao Chí Bác ngăn cản, nói: "Mẹ Phương cứ để con ôm em ấy ngủ đi."
Mẹ Hạ sao có thể đồng ý, ôm như vậy rất mệt, một lúc nữa tay sẽ bị tê, huống chi Cao Chí Bác vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi! Sao có thể chịu được.
Mẹ Hạ vừa ôm Hạ Dư Huy lên, Hạ Dư Huy lập tức tỉnh lại, nắm chặt quần áo Cao Chí Bác, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh..."
Cao Chí Bác lập tức đem bé ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng: "Anh ở đây, ngủ đi."
Hạ Dư Huy nhìn Cao Chí Bác, lại nhắm mắt lại, tay vẫn nắm chặt quần áo Cao Chí Bác, sợ Cao Chí Bác đi mất.
Cao Chí Bác nhìn mẹ Hạ: "Mẹ đừng đánh thức em ấy, em ấy đang khó chịu."
Mẹ Hạ rối rắm, cô biết con trai mình khó chịu nhưng cũng không đành lòng thấy Cao Chí Bác khó chịu.
Cao Chí Bác hướng về phía mẹ Hạ cười nói: "Con không sao, mẹ nghỉ ngơi một lúc đi, chăm sóc Dương Dương lâu như vậy chắc cũng mệt rồi."
Ba Hạ đẩy cửa vào, vừa vặn nghe được lời Cao Chí Bác, nhìn về phía mẹ Hạ nói: "Đúng vậy, em sang giường trống bên cạnh nghỉ ngơi đi, lát dậy còn phải chăm sóc Dương Dương."
Sức khỏe mẹ Hạ vốn đã không tốt, khi sinh Hạ Dư Huy lại mất nửa cái mạng, trăm triệu lần không thể để mình bị mệt nhọc.Tối hôm qua vì lo lắng mà cả đêm không ngủ, sáng sớm lại về nhà nấu cháo cho Hạ Dư Huy, bận trước bận sau, vội một buổi sáng, cần thiết phải nghỉ ngơi. Mẹ Hạ biết thân thể của mình không tốt, cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu.
Ba Hạ ngồi trước giường bệnh, nhìn Cao Chí Bác cùng con trai mình, đột nhiên cảm thấy mình hơi dư thừa thì phải...
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT