Edit: Bông

Mẹ Hạ đang dỗ Hạ Dư Huy, buổi sáng chỗ cắm kim truyền của bé bị sưng làm bàn tay nhỏ biến thành bánh bao.

Y tá không có biện pháp, đành phải đổi kim truyền sang bàn tay còn lại.

Buổi sáng phải truyền dịch khiến Hạ Dư Huy náo loạn một lúc, mẹ Hạ phải rất phí sức mới giữ chặt được. Lần này lại phải truyền tiếp, nhìn kim châm, Hạ Dư Huy nhất quyết không chịu, khóc thật to, mẹ Hạ dỗ dành thế nào cũng không nghe.

Buổi sáng Tiểu Lý đã phải đổi ca trực để không phải cắm kim truyền cho Hạ Dư Huy, cô cứ nhìn thấy ánh mắt thất vọng mà đứa trẻ này dành cho cô là trong lòng lại dâng lên áy náy. Nhưng buổi trưa vẫn đến lượt cô trực ban, Tiểu Lý chần chừ đến 2h30, cách giờ kết thúc ca trực 20' mới bước vào phòng bệnh, để đối diện với Hạ Dư Huy, cô phải căng da đầu tự động viên mình 2 lần mới đủ dũng khí. Quả nhiên đứa trẻ này vẫn còn tràn đầy địch ý và không tín nhiệm với cô, nhìn ánh mắt cảnh giác kia mà xem.

Tiểu Lý hận không thể lập tức chạy đi, nhưng bất đắc dĩ phải miễn cưỡng cười cười nói: "Dương Dương, chị làm nhẹ nhàng một chút được không?"

"Kẻ lừa đảo! Chị là người xấu! Là kẻ lừa đảo!"

Nghe thấy lời kháng nghị của đứa trẻ trước mặt, lần đầu tiên Tiểu Lý cảm thấy cái nghề được gọi là thiên sứ áo trắng này, kỳ thật đều là trên đầu mọc hai cái sừng cong xong, sau lưng có cái đuôi vẫy vẫy, cầm cái gậy dài, vẻ mặt tà ác.

Ba Hạ tức giận, trực tiếp giữ chặt tay Hạ Dư Huy để y tá cắm kim truyền thật nhanh.

Y tá Tiểu Lý vội vàng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, thầm nhủ bệnh nhân là quan trọng nhất, bệnh nhân là quan trọng nhất. Nhanh nhẹn gắp một miếng bông xoa lên tay Hạ Dư Huy để tiêu độc.

Hạ Dư Huy khóc đến tê tâm liệt phế. kêu to: "Anh! Con muốn anh! Anh đang ở đâu? Anh!"

Cao Chí Bác lập tức đẩy cửa vào, hét to: "Dương Dương!"

Cả phòng bệnh đều ngây người.

Cao Chí Bác vừa ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng khóc của Hạ Dư Huy, không cần tốn thời gian đi tìm phòng, lập tức chạy đến nơi mà tiếng khóc phát ra. Vừa vặn chạy đến cửa phòng liền nghe thấy Hạ Dư Huy tê tâm liệt phế gào thét tên hắn, vội vàng đẩy cửa vào.

Vừa vào liền nhìn thấy Hạ Dư Huy ngồi trong lòng mẹ Hạ, bàn tay bị ba Cao giữ chặt, y tá đứng bên cạnh vẫn giữ nguyên tư thế xoa miếng bông lên tay Hạ Dư Huy. Hạ Dư Huy khóc đến mức phải thở hổn hển, nhìn thấy hắn liền hô lên, khóc còn to hơn trước: "Anh...Anh...Anh". Vừa gọi vừa duỗi tay về phía hắn, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.

Cao Chí Bác không kịp chào hỏi ba mẹ Hạ, vội vàng chạy tới nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Hạ Dư Huy, kéo bé ôm vào lòng, vừa vỗ lưng vừa dỗ: "Ngoan, không khóc, anh ở đây, ở đây rồi..."

Mẹ Hạ cùng ba Hạ vừa nhìn thấy Cao Chí Bác liền buông lỏng Hạ Dư Huy ra, giờ phút này lại nhìn thấy con mình ôm lấy Cao Chí Bác khóc, đột nhiên bọn họ cảm thấy bọn họ giống như những người cha mẹ đang ngược đãi con cái, làm Hạ Dư Huy khóc thống khổ như vậy.

Cao Chí Bác dỗ Hạ Dư Huy, vỗ vỗ lưng cho bảo bối, dùng tay áo lau khô đống nước mắt, nước mũi tèm nhem trên khuôn mặt nhỏ kia, hôn lên miệng bé: "Ngoan, đừng khóc."

Mẹ Hạ cùng ba Hạ đã sớm tập thành thói quen nhìn Cao Chí Bác thân mật với Hạ Dư Huy, nhưng y tá Tiểu Lý thì không như vậy, trợn trừng mắt nhìn hai đứa trẻ đang ôm nhau, động tác thật thuần thục, trông vô cùng tự nhiên của hai tiểu Shota.

Đây là hai đứa trẻ, hai bé nam đúng không? Trời ơi! Huynh đệ dưỡng thành a! Ôn nhu công VS dính người thụ a! Tại sao lại có thể đáng yêu như vậy?

Y tá Tiểu Lý tự tưởng tượng trong đầu vô số lần, ba mẹ Hạ ở một bên thì thầm thương cho bản thân họ, cha mẹ ruột mà không bằng một cọng tóc của Cao Chí Bác.

Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác, ôm chặt nhau, tách thế nào cũng không ra.

< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play