Edit: Bông

Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy ra cửa, mẹ Cao lập tức tiến lên, định nhận bế Hạ Dư Huy nhưng Cao Chí Bác lại né tránh, nói: " Vợ con."

Mẹ Cao khẽ ngây người, sau đó liền có chút tức giận: " Mẹ đâu có cướp của Tiểu Bác, con còn nhỏ, nhỡ vấp ngã làm rơi em trai thì phải làm sao? Đưa Tiểu Huy cho mẹ ôm đi."

Cao Chí Bác lắc đầu, nói: "Sẽ không đâu, Tiểu Bác ôm chắc lắm."

Nói xong Cao Chí Bác nhìn vào tiểu bảo bối ôm trong lồng ngực đang tự ngậm ngón tay cái của mình, lại quay qua nhìn vẻ mặt sốt ruột của mẹ mình, nghiêng đầu như đang tự hỏi chính mình, chớp chớp mắt, nói: "Khi nào con mệt sẽ đưa cho mẹ ôm nhé?"

Mẹ Cao nhìn bộ dạng quật cường của Cao Chí Bác, bất đắc dĩ thở dài: " Chỉ được ôm một lát thôi đấy."

Cao Chí Bác gật đầu, xem như đồng ý với điều kiện của mẹ Cao.

Nhưng cuối cùng vẫn là Cao Chí Bác tự ôm Hạ Dư Huy về phòng bệnh cira mẹ Hạ.

Mẹ Cao muốn ôm Hạ Dư Huy từ trong lồng ngực Cao Chí Bác ra, nhưng chỉ cần vừa thoát ra khỏi cái ôm của Cao Chí Bác, Hạ Dư Huy liền bắt đầu khóc nháo. Khuôn mặt khóc đến nỗi đỏ lửng làm mẹ Cao đau lòng, đành phải đưa trả lại Hạ Dư Huy cho Cao Chí Bác ôm.

Mẹ Cao đứng một bên nhìn con trai mình ôm Hạ Dư Huy không bé hơn bao nhiêu mà khiếp đảm, lo sợ con trai mình không cẩn thận liền đánh rơi ngã Hạ Dư Huy.

May mà vẫn tốt, một đường đi đến phòng bệnh không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Mẹ Hạ ngồi trên giường bệnh đã sớm nóng lòng không đợi nổi, mấy ngày trước thân thể tốt lên chút cô mới được đến phòng giữ nhiệt, đứng bên ngoài nhìn con trai mình, thời gian còn lại đều là nằm ở trên giường.

Thân thể cô quá yếu, lần sinh này làm cô suýt mất nửa cái mạng, đến bây giờ ăn cơm cũng vẫn cần có người giúp, lần trước xuống giường đi thăm Hạ Dư Huy cũng đã tiêu tốn hết toàn bộ sức lực của cô.

Hôm nay vốn dĩ cô muốn đến tự mình đưa con trai ra khỏi rương giữ nhiệt, nhưng tất cả mọi người đều không cho phép, mẹ Cao thậm chí còn nổi giận, mẹ Hạ cũng đành nghe lời, để cho mẹ Cao đến mang con trai mình về.

Mẹ Hạ gọi điện cho ba Hạ, hỏi hắn sao còn chưa đến.

Ba Hạ ở bên này cũng đang rất sốt ruột, phía trước mới xảy ra tai nạn giao thông, toàn bộ đường đi đều bị phá hỏng, muốn đến bệnh viện còn phải đợi một lát. Mẹ Hạ trong lòng cũng có chút oán trách, định nói gì đó nhưng ngay sau đó liền cúp máy. Bởi vì con trai bảo bối của cô đã tới.

Nhìn Cao Chí Bác ôm đứa trẻ không nhỏ hơn hắn bao nhiêu, từng bước một đi tới, hốc mắt mẹ Hạ liền đỏ lên: Tiểu Bác..."

Cao Chí Bác nhìn hốc mắt đã đỏ lên của mẹ Hạ, đem Hạ Dư Huy ôm đến trước mặt mẹ Hạ, bĩu môi nói: " Mẹ Phương đừng khóc, thật xấu." ( Editor: mẹ Hạ là gọi theo họ chồng, mẹ Phương là gọi theo tên thật) Vội vàng ôm lấy Hạ Dư Huy, mẹ Hạ bật cười, nhìn Cao Chí Bác, sờ mặt hắn, nói: " Được, mẹ không khóc nữa. "

Cao Chí Bác vừa lòng, sờ sờ đầu nhỏ của Hạ Dư Huy, cười nói: " Vợ con...xinh đẹp..."

"Phốc..." Cao Chí Bác vừa nói xong mẹ Cao liền bật cười, đi qua xoa nhẹ đầu Cao Chí Bác: " Cả ngày chỉ biết nhớ đến vợ thôi, sau này lớn lên cưới vợ về thật rồi chắc chắn sẽ quên mẹ luôn cho xem."

Cao Chí Bác kéo tay mẹ Cao, vẻ mặt nghiêm túc, nói: " Yêu vợ, cũng yêu mẹ..."

Trong lòng mẹ Cao ngọt ngào muốn chảy nước, bế Cao Chí Bác lên, hôn liền mấy cái, nói: " Con trai ngoan."

Mẹ Hạ nhìn mẹ Cao và Cao Chí Bác, lại cúi đầu nhìn tiểu bảo bối của mình, trong lòng cũng muốn chảy nước.

Cô có chồng yêu thương, có chị em tốt, có một đứa con trai nuôi hiểu chuyện, lại sinh được một cậu con trai. Có bọn họ ở đây, thật tốt......

< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play