Edit: Bông

Cao Chí Bác không thể giấu được sự sợ hãi, cả khuôn mặt như muốn đóng băng lại khiến Hà Đại Tráng kinh hồn táng đảm. Đột nhiên, khuôn mặt như băng sương của Cao Chí Bác chuyển sang tức giận, Hà Đại Tráng cảm thấy cả cơ thể mình như bay lên, miễn cưỡng mở to mắt, nhìn phía trước, đầu óc vốn đang trống rỗng lập tức tỉnh táo lại, hét to: “Chính là nó, chính là nó! Chính là chiếc xe kia! Nhanh lên! Nhanh lên!”

Cao Chí Bác dẫn chân ga, thật không thể bay qua đầu chiếc xe đó.

Xe dần đi về hướng ngoại thành.

Tài xế của lão Mã nhìn gương chiếu hậu, nói: "Ông chủ, hình như có một chiếc xe đang bám theo chúng ta.”

Lão Mã quay lại nhìn, nhăn mày trầm giọng nói: "Đi nhanh lên.”

Tài xế lập tức dẫm ga, nhưng chiếc xe đằng sau cũng lập tức vọt lên.

Lão Mã nghĩ một hồi, chỉ: "Rẽ trái.” Lão muốn xem xem rốt cuộc chiếc xe kia có phải đi theo mình không.

Tài xế lập tức rẽ trái, lão Mã nhìn chiếc xe đằng sau không rẽ theo, hẳn là không phải bám theo bọn họ: "Ông có chắc Tiểu Dương đã đánh lạc hướng được thằng bé kia không?"

"Vâng, Tiểu Dương vừa gọi điện cho tôi."

“Vậy được, không cần để ý chiếc xe kia, quay lại đường cũ đi như đã tính trước, đừng khiến người khác nghi ngờ.” Lão không tin một đứa trẻ 14 15 tuổi có thể lái xe được.

Nhìn hai chiếc xe ngày càng gần nhau, Cao Chí Bác siết chặt vô lăng.

Chiếc xe phía trước đi chậm lại một chút, Cao Chí Bác lập tức dẫm ga lao như điên vượt lên.

Vừa nhìn thấy bên trong xe, Hạ Dư Huy bị giật tóc đau đến chảy nước mắt, Cao Chí Bác cảm thấy như mình bị đấm một quyền thật mạnh vậy. Vượt qua, đánh tay lái, xe lập tức chặn ngang giữa đường.

‘ Phanh ’ một tiếng, xe của lão Mã xô vào đuôi xe Cao Chí Bác.

Hà Đại Tráng sợ tới mức hét chói tai, cơ thể lao về phía trước, đầu bị đập vào đâu đó, khung cảnh trước mắt lập tức biến thành một màu đen.

Cao Chí Bác cầm mảnh vỡ thủy tinh lên, mở cửa xuống xe.

Bọn lão Mã còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì cửa kính chỗ ghế lái bị đập vỡ, một quyền lao thẳng vào mặt tài xế, mảnh vỡ thủy tinh từ đâu cắm vào tay lão.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Người trong xe bị sự tàn bạo của Cao Chí Bác doạ cho ngây người.

Phản ứng lại lão Mã liền hét to: “Mau ngăn hắn lại!”

Những người khác lập tức phản ứng lại, xuống xe lao vào đánh Cao Chí Bác.

Trên tay Cao Chí Bác toàn là máu, hai con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào ba người vừa bước xuống xe, nghiến răng lao lên.

Trong ba người kia có một người cầm dao nhỏ, một người cầm côn sắt, một người tay không.

Cao Chí Bác vẫn còn một chút lý trí, lao vào người không cầm gì trước, nhảy lên tung một cước thẳng vào huyệt Thái Dương của gã, một tên gục.

Hai người còn lại cũng không dám tùy tiện lao lên, vừa rồi Cao Chí Bác còn đâm mảnh vỡ thủy tinh vào tay tài xế mà không chớp mắt lấy một cái.

Nhưng lão Mã từng nói, 3000 vạn kia sẽ chia cho mỗi người 100 vạn. Vậy nên những người dám cản bọn họ đều phải chết!

Hai người cùng vung vũ khí về phía Cao Chí Bác.

Cao Chí Bác tránh được dao nhỏ, phía sau còn một côn sắt, ‘ bang ’ một tiếng, Cao Chí Bác chỉ kịp giơ hai tay chắn cho đầu. Trở tay nắm chặt côn sắt, vung một cước vào đầu kẻ nọ.

Cao Chí Bác cũng không biết tay mình đã bị đánh gãy hay chưa, cả người đều là cảm giácê ẩm, chỉ cần cử động một chút đã đau không chịu được.

Kẻ cầm dao kia lập tức nhân cơ hội đá vào lưng Cao Chí Bác sau, Cao Chí Bác ngã rạp xuống đất.

Hà Đại Tráng lấy lại tinh thần, xuống xe, thấy ba kẻ kia đang vây quanh Cao Chí Bác, cậu nhặt một miếng thủy tinh lên, siết chặt, đau... Rõ ràng vừa rồi Cao Chí Bác cầm rất nhẹ nhàng, sao đến lượt cậu lại thế này?

Lén lút vòng ra sau chiếc xe kia, cậu phải đi cứu Cá nhỏ! Bên cạnh Hạ Dư Huy có một người đàn ông, có tấn công từ bên đấy.

Thình lình kéo cửa xe ra, lao vào.

Lão Mã vẫn luôn căng thẳng quan sát xung quanh, vừa thấy Hà Đại Tráng lao vào liền vươn chân đạp cậu ra, né tránh mảnh thủy tinh.

Hà Đại Tráng tránh được, tóm lấy chân lão Mã, kéo ra khỏi xe. Mẹ nó! Cả một mùa hè luyện Taekwondo cũng không phải để không!

Trên xe chỉ còn gã tài xế bị thương.

Hạ Dư Huy lập tức bò ra ngoài, thấy Cao Chí Bác bị vây đánh, nước mắt không nhìn được lại rơi xuống.

“A...a…” Cậu muốn kêu to cầu cứu xung quanh nhưng âm thanh ra khỏi họng lại không không thành tiếng được.

Nhưng Cao Chí Bác đang bị vây trong nguy hiểm lại nghe thấy, lập tức quay lại nhìn.

Hắn vừa quay đầu liền để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng còn đang rỉ máu, nhưng vẻ tức giận trên khuôn mặt đã giảm bớt một phần, thay vào đó là ôn nhu và lo lắng.

Hạ Dư Huy nhìn một bên tay Cao Chí Bác không thể nhấc lên được, lo lắng phát khóc nhưng không biết phải làm gì.

Tài xế cắn răng rút mảnh vỡ thủy tinh ra, hét lớn một tiếng.

Hạ Dư Huy quay lại nhìn tài xế, khóc càng to hơn.

Tài xế bước xuống xe, chuẩn bị cứu lão Mã. Hạ Dư Huy cố gắng hét lên: "A...a..." để thu hút sự chú ý của Hà Đại Tráng, phòng ngừa cậu bị đánh lén.

Hà Đại Tráng dù có bản lĩnh lớn thế nào thì cũng không thể lấy một chọi hai, một lão Mã đã đủ làm cậu kiệt sức, lại thêm một gã tài xế, lập tức bị đánh cho không thể bò dậy

Lão Mã tức giận: “Bắt cả thằng nhảy này đi! Nhà nó cũng có tiền! Mẹ kiếp! Ở lại đây quá lâu rồi, cẩn thận lát nữa có xe đi qua sẽ bị lộ. Lập tức đi tiếp.”

“Mấy người kia thì sao?”

“Chúng nó biết địa điểm, đợi thu phục được thằng chó kia sẽ tự vác xác tới!”

Cao Chí Bác chỉ dùng một bàn tay rất không tiện, hai người còn làm hắn bị phân tán sự chú ý, khi kịp nhận ra thì Hà Đại Tráng đã bị hai kẻ kia kéo lên xe.

Cao Chí Bác lập tức cuống lên, lăn sang một bên, muốn chạy về phía chiếc xe.

Hai kẻ kia hiểu ý lão Mã, chuyên tâm ngăn cản Cao Chí Bác

Cao Chí Bác vung gậy sắt về phía đầu một tên, người nọ lập tức tránh thoát. Người còn lại liền nhân cơ hội cắm một dao vào tay cầm côn sắt của Cao Chí Bác, Cao Chí Bác đau đến mức hét lên nhưng vẫn không buông côn sắt ra, vung cho kẻ đánh lén một gậy.

Kẻ đó lập tức bị đánh cho choáng váng, nằm sõng soài ra đất.

Cao Chí Bác liều mạng chạy về phía chiếc xe.

Không biết vừa rồi xảy ra xô xát, chiếc xe bị hỏng ở đâu, nổ máy thế nào cũng không lên.

Lão Mã thấy Cao Chí Bác đang chạy đến liền quát: “Nhanh lên! Nó tới kìa!”

Tài xế cũng gấp, càng vội thì tay càng run, xe vừa nổ được thì một côn sắt lại xuất hiện, đập mạnh vào vô lăng, xe tắt.

Cao Chí Bác lại đập mạnh côn sắt vào đùi tài xế, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian.

Ba người thì Cao Chí Bác đã giải quyết hai, còn lại một người lập tức nổi máu điên. Bọn họ vốn đã leo lên lưng hổ, nếu bị bắt thì cũng không còn đường sống, dù sao cũng chết, gã phải kéo theo một kẻ làm đệm lưng!

Nhặt dao nhỏ lên, lặng lẽ tiến lại gần Cao Chí Bác

Cao Chí Bác giải quyết tài xế xong liền giật cửa sau ra, lão Mã bị sự tàn bạo của Cao Chí Bác dọa sợ, không ngừng hét to.

Cao Chí Bác kéo lão xuống xe, một quyền lại một quyền liên tục đánh lên mặt lão.

Hai mắt Cao Chí Bác đã đỏ ngầu, bóp chặt khớp tay lão, dùng sức, lão Mã lập tức kêu thảm thiết.

Cao Chí Bác còn ngại không đủ, nhặt miếng thủy tinh lên, cắm mạnh vào lòng bàn tay lão: “Ai

cho mày chạm vào em ấy? Ai cho mày chạm vào em ấy? Ai?”

Trong miệng toàn là máu, căn bản lão Mã không thể trả lời được.

Đá lão Mã ra xa, Cao Chí Bác vừa quay lại liền thấy Hạ Dư Huy đang cố gắng bò ra khỏi xe.

Ôm người vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cậu: “Dương Dương, Dương Dương, bảo bối…”

Hạ Dư Huy nằm trong lòng Cao Chí Bác vẫn run bần bật, thấy tay trái của hắn rũ bên người không thể cử động liền bật Khóc.

Cao Chí Bác lấy thứ đang nhét trong miệng Hạ Dư Huy ra, xoa mật cậu: “Bảo bối đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Hạ Dư Huy nhìn Cao Chí Bác cả người đều là vết thương, trên trán còn đang đổ máu: "Anh..."

Cao Chí Bác cố gắng nặn ra một nụ cười, định nói thêm gì đó thì sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn.

“Chết đi!” Con doa đâm sâu vào lưng Cao Chí Bác.

Hạ Dư Huy trợn mắt, hoảng sợ: “Anh!”

Cao Chí Bác cắn răng, không rên một tiếng, đẩy Hạ Dư Huy sang một bên, xoay người đá mạnh vào mặt kẻ nọ.

Hạ Dư Huy nhìn con dao vẫn đang cắm sau lưng Cao Chí Bác, cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài… Kẻ nọ mang tâm lý liều chết, đánh trả.

Cao Chí Bác lại tung thêm một cước, đạp kẻ nọ xô vào cánh cửa xe bên cạnh gã tài xế còn đang rên rỉ, những mảnh vỡ thủy tinh liền rơi vào lưng kẻ nọ, đau không lời nào diễn tả được.

Cao Chí Bác nhặt một miếng thủy tinh lên, cắm vào đùi kẻ nọ, lại đạp thêm một cú vào chân vừa bị thương của kẻ nọ, không chừa đường lui.

Người nọ kêu thảm thiết, thống khổ nằm rạp xuống đất.

Cao Chí Bác nhìn xung quanh không còn kẻ nào có thể đánh trả, cả cơ thể lung lay đi đến bên cạnh Hạ Dư Huy.

Thấy cậu cả mặt đều là nước mắt, Cao Chí Bác không thể trụ được nữa, khuỵu một chân xuống, vươn tay sờ lên mặt Hạ Dư Huy, nhẹ giọng nói: “Đừng...sợ…”

Bàn tay Cao Chí Bác dần dần trượt xuống, Hạ Dư Huy tuyệt vọng gào lên: "Anh!!!"

< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play