Những âm thanh ấy cứ vang vọng bên tai, đầu óc Lâm Huệ mơ màng trong giây lát, rồi phát hiện ra mình được Mục Liễn bế lên.
Từ sau khi trưởng thành thì cô không được người đàn ông nào bế nữa cả. Tuy rằng Mục Liễn chỉ là một nhân vật trong sách, nhưng vẫn có mắt có mũi, trên người còn tỏa hương tùng man mát. Lâm Huệ bất giác đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chàng thả ta xuống đi.”
Vừa dứt lời, hai chân cô đã chạm đất.
Mục Liễn đứng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Nàng vừa ngất, nên ta chỉ có thể bế nàng về.”
Ồ, nhớ lại, có vẻ cô đã mắc căn bệnh kì lạ nào đó, rõ ràng là triệu chứng của bệnh tim, nhưng thái y khám không ra, chỉ nói do mệt mỏi. Có điều, hôm nay cô có mệt mỏi gì đâu.
Vậy rốt cuộc là bị gì vậy chứ?
Lâm Huệ cau mà, nhưng khi nhìn sang Mục Liễn thì lại tươi rói: “Phiền điện hạ rồi, hôm nay may mà có mặt điện hạ, bằng không e rằng… Thật sự cảm ơn điện hạ rất nhiều.”
Nếu không có Mục Liễn thì khi cô ngất, bên cạnh chỉ còn mấy nha hoàn, không chừng đã bị Lâm Ngọc Phong mang về, không biết sẽ ra sao nữa. Chắc ông ta sẽ mang cô về Lâm gia thật, qua lời ông ta, xem ra muốn đổ cái tội bất hiếu lên đầu cô thì phải.
Mục Liễn không đáp lại lời cảm ơn này mà hỏi ngược lại: “Rốt cuộc nàng bị bệnh gì vậy?”
Nếu cô biết thì còn sầu lo làm gì? Lâm Huệ lắc đầu: “Ngay cả thái y cũng không biết thì làm sao ta biết.”
Mục Liễn đưa mắt đánh giá cô một vòng, như để xác định thật giả thế nào.
Lâm Huệ hỏi: “Lúc ta ngất, Lâm đại nhân có với gì với chàng không?”
“Ông ta muốn đưa nàng về nhà.”
Quả nhiên… Lâm Huệ nhếch môi: “Cảm ơn điện hạ đã không đồng ý.”
Hắn đương nhiên không đồng ý rồi.
Bây giờ Lâm Huệ này không phải là con gái của Lâm Ngọc Phong, tính tình nàng đã thay đổi từ lâu, ông ta mà đưa nàng về thì thể nào cũng phát hiện ra bí mật đó, như thế hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được… Cho nên trước hắn nghĩ ra biện pháp, Lâm Huệ nhất định phải ở lại vương phủ.
“Nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Hắn xoay người đi trước.
Lâm Huệ thì đi về phòng mình.
Quế Tâm đi phía sau hỏi nhỏ: “Vương phi, người chỉ nói cảm ơn thế thôi sao? Hôm nay điện hạ đã bế người rất lâu đó.”
Từ phòng tiếp khách của phủ đại trưởng công chúa ra tận xe ngựa luôn cơ đấy.
Lâm Huệ khựng lại: “Thật à?”
“Đúng vậy ạ, rất nhiều người nhìn thấy nữa. Vương phi, người nói xem, có phải điện hạ thích người rồi không?” Quế Tâm cười nói.
Không thể nào.
Theo như trong sách viết, Mục Liễn vì sự cố của mẹ đẻ là Lệ phi, nên cảm phụ nữ thay đổi thất thường, vừa đáng thương vừa đáng sợ, từ đó về sau không thể có hứng thú với phụ nữ, hay nói đúng hơn là không có hứng thú với chuyện tình cảm, đặt ở trước mắt hắn cũng không thèm để tâm.
Cho nên hắn làm sao có thể thích cô được?
Có điều hành động hôm nay của hắn có hơi lạ… Chẳng lẽ là vì cho rằng cô là yêu tinh, không giống những người phụ nữ bình thường sao? Nhưng lúc cô mới xuyên đến hắn cũng đã bế một lần rồi mà. Lâm Huệ càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Về tới thượng phòng, Phương ma ma nhiều chuyện biết được tin này, cũng không nhịn được mà hỏi, làm Lâm Huệ phiền muốn chết, bèn nói: “Hay ma ma đi hỏi thẳng điện hạ đi, ta không đoán được lý do.”
Chuyện này còn phải suy đoán sao? Đến người ngốc cũng hiểu được mà. Phương ma ma cảm thấy Lâm Huệ hơi ngốc, người ta đã cho bậc thang rồi mà còn không biết tiến thêm một bước.
Thế nào bà ta cũng phải tác động một chút mới được.
Lại nói, sau khi Lâm Huệ ngất và được Mục Liễn bế về, mấy khách khứa ở phủ đại công chúa đều bàn tán xôn xao, Định vương phi Trịnh Tâm Lan nói với Định vương Mục Dực: “Bình thường trông tứ đệ lạnh lùng thế, không ngờ lại yêu thương tứ đệ muội như vậy.” Xem ra nàng phải tạo quan hệ tốt với Lâm Huệ mới được.
Mục Dực cảm thấy chuyện này không đáng bàn tới: “Ngày mai nàng đi thăm nàng ta xem sao.”
“Tướng công không đi sao?”
“Binh bộ có việc, ta không nhín thời gian ra được.” Hắn muốn có được sự ủng hộ của Mục Liễn, nhưng không muốn thể hiện quá rõ ràng.
Nay trong triều đã chia thành hai phe rõ rệt, nếu hắn ‘giống trống khua chiêng chiêu binh mãi mã’, thì phụ hoàng nhất định sẽ tức giận, cho nên một số việc vẫn nên giao cho thê tử, nữ quyến qua lại với nhau sẽ ít sóng gió hơn. Huống chi thê tử hắn từ xưa đến nay luôn nổi danh cởi mở, quan tâm đến tứ đệ muội vừa mới gả vào Ung vương phủ cũng là chuyện bình thường.
“Được, vậy thiếp sẽ đi một mình.” Trịnh Tâm Lan ngã sang cạnh Mục Dực, dựa vào cánh tay hắn.
Mục Dực mỉm cười, xoa xoa tóc nàng.
Cử chỉ thân thiết ngọt ngào của hai người rơi vào mắt Đoan vương phi Hứa Ngọc Lâm. Nàng ta trừng mắt khinh thường, thầm nghĩ tại mấy nơi này mà cũng không biết xấu hổ, giả vờ cho ai coi chứ?!
Mục Dực tốt với Trịnh Tâm Lan không phải chỉ vì nàng quyền thế lại giỏi giang, có thể lôi kéo đồng minh cho hắn sao? Nếu nói chung tình thật sự, thì vương phủ đã không có hai tiểu thiếp rồi, chỉ có Trịnh Tâm Lan ngu ngốc, hết lòng hết dạ vì một người như vậy, còn đi lấy lòng cả Lâm Huệ.
Không như phu quân nàng ta, trông ngoài phủ gì cũng chỉ có mỗi nàng ta. Hứa Ngọc Lâm nghĩ đến dáng vẻ oai hùng của phu quân mà không khỏi mỉm cười.
Lại nói về Lâm Hạm, sau khi nghe Cố thị kể lại sự việc, nàng ta vô cùng kinh ngạc, yếu hội vừa kết thúc thì bọn họ lập tức về ngay.
Về đến nhà, ba người đi tìm lão phu nhân thì chợt nghe giọng nói chói tai của Lâm Ngọc Phong: “Nó ỷ mình là vương phi nên không biết hiếu thuận là gì nữa, dám hỗn hào với trưởng bối. Nó không thèm đặt phép tắt của Đại Lương vào mắt mà! Một đứa con bất hiếu như thế, mẫu thân còn trách con đánh nó sao? Nếu hôm nay điện hạ không ngăn cản, thì con đã đưa nó về cho tự người xét hỏi rồi.”
Lâm Ngọc Phong dạy dỗ con cái rất nghiêm. Lâm Ngạn Hoành khi còn bé làm sai, từng bị đánh rất nhiều lần, hắn nghĩ thầm, dù gì giờ muội muội cũng đã là vương phi, sao phụ thân vẫn đối đãi với muội muội như đứa bé hư không biết nghe lời như thế chứ!
Nhưng hiện có mặt Lâm Hạm và Cố thị nên hắn không tiện nói gì.
Giọng nói bên trong nhỏ dần, lão phu nhân khuyên Lâm Ngọc Phong: “Con không nên cứng rắn với A Huệ như vậy, dù sao ta cũng không tin A Huệ lại vô lễ như vậy. Hay thế này đi, tạm thời con đừng tìm con bé nữa, để yên một thời gian đã, lần trước con bé bị con dọa, lần này lại… Nếu con bé thật sự hỗn với con, ngang ngược vô lý, thì sao lại còn ngất xỉu?”
“Ai biết có phải nó làm bộ hay không.’ Hai lần đều trùng hợp như vậy, vừa gặp ông ta là ngất, làm ông ta thật khó xử.
Lão phu nhân cau mày, vô cùng không hài lòng: “Dù sao con bé cũng là con gái con, con bé ngã bệnh, con không quan tâm thì thôi, lại còn đi nghi ngờ. Ngọc Phong, con không thể vì có A Hạm mà không bao dung A Huệ như thế được.”
Bao dung? Lâm Ngọc Phong nhớ tới thái độ dữ dội của Lâm Huệ, nó cần bao dung sao, thật buồn cười. Nhưng lão phu nhân lại không tin, ông ta thất vọng nói: “Mà thôi, nó không coi con là phụ thân, thì con không cần đứa con như nó nữa. Dù nó có làm vương phi, mà không được Lâm gia chống lưng, thì xem nói có thể đắc ý đến bao giờ.”
Lâm Ngọc Phong phất tay áo bỏ đi.
“Ngọc Phong!” Lão phu nhân gọi mấy tiếng là Lâm Ngọc Phong cũng không quay lại, đành thở dài một hơi.
Thấy ông ta sầm mặt đi ra, Lâm Hạm và phu thê Lâm Ngại Hoành đều tránh sang một bên.
Cố thị che miệng nói nhỏ: “Không biết tổ mẫu đã nói gì mà phụ thân tức đến thế nhỉ?!”
Lâm Hạm nheo mắt nhìn theo bóng lưng ông ta.
Lâm Huệ càng không được lòng Lâm Ngọc Phong, càng có lời cho mình, như thế Lâm Ngọc Phong sẽ toàn tâm toàn dạ chọn cho nàng ta một người chồng thật tốt.
Cho nên nàng ta chẳng quan tâm phụ tử bọn họ có hòa thuận hay không, Lâm Ngọc Phong vốn là kẻ vô sỉ, nếu không sao lại chiếm đoạt mẫu thân nàng, khiến mẫu thân phải bất đắc dĩ rời khỏi kinh thành chứ? Hôm nay lại nói sẽ bù đắp cho nàng ta, xì, ông ta vốn phải bù đắp thôi!
Nếu không phải tại ông ta, thì kiếp trước nàng ta đã không rơi vào tình cảnh kia.
Lâm Hạm tỏ ra thật lo âu, đi vào xem lão phu nhân.
Ngày hôm sau, Trịnh Tâm Lan mang theo dược liệu quý giá đi thăm Lâm Huệ, tới trước Ung vương phủ thì gặp mặt Cố thị do Lâm lão phu nhân thì phái đến.
“Tham kiến vương phi. Vương phi tới thăm A Huệ sao?” Cố thị khụy gối hành lễ.
“Đúng vậy, hôm qua ở yến hội, ta ngồi trò chuyện với tứ đệ muội mà chẳng thấy gì bất thường, nên ta rất lo lắng.”
“A Huệ đúng là may mắn khi có một trục lý như người.”
Hai người chào hỏi xong thì cùng nhau đi vào.
Thật ra Lâm Huệ đã khỏe từ lâu, như không hề có chuyện bị ngất, nhưng nghĩ đến tình cảnh hôm qua cô lại thấy không thể tỏ ra khỏe nhanh như vậy, bèn nằm nghỉ trên giường.
Thấy nàng, Cố thị bèn vội bước tới cạnh giường, “A Huệ, muội sao rồi? Tổ mẫu cứ nhắc muội suốt, nên bảo tẩu đến thăm muội nè.”
Trịnh Tâm Lan cũng rất quan tâm.
“Phiền mọi người lo lắng, ta không sao cả, chỉ hơi mệt thôi.” Lâm Huệ tựa người trên gối, bảo nha hoàn dâng trà, “Đại tẩu, tẩu về nói với tổ mẫu, bảo bà đừng lo, ta nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.”
Sắc mặt đã khá tốt, nhìn không giống bệnh nặng, Cố thị nghi Lâm Huệ xỉu chỉ vì Lâm Ngọc Phong thôi. Dù sau ngày xưa Lâm Ngọc Phong thương nàng như vậy, giờ lại đánh nàng vì Lâm Hạm, làm sao nàng chịu nổi?
Ánh mắt Cố thị đầy vẻ thương xót.
Trịnh Tâm Lan dịu dàng cười nói: “May mà không có vấn đề gì lớn, tối qua tướng công còn nhắc tới đấy, bảo phải mời thái y. Ta nói muội có tứ đệ chăm sóc, chắc đã mời thái y từ sớm rồi… Tứ đệ đối xử với muội tốt như vậy, thật làm mọi người ngưỡng mộ mà.”
Lâm Huệ không biết nên khóc hay cười.
Ồ, thì ra bế một cái đã là tốt rồi hả? Bọn họ cũng biết cô và Mục Liễn chưa viên phòng mà nhỉ?
Lâm Huệ ho nhẹ: “Nào có, sao có thể bằng tình cảm của tam tẩu cùng tam ca chứ.”
Trịnh Tâm Lan đỏ mặt, cụp mắt nói: “Chàng ấy có bế tẩu thế đâu.”
Lâm Huệ cười rộ lên: “Đó là vì tẩu không ngất chứ gì? Ngất rồi chỉ có thể bế như thế, không tin, tam tẩu về ngất thử xem.” Tất nhiên, kiểu bế công chúa này trong cũng rất đẹp, sẽ không khó coi như kiểu vách ngang như vách bao lúa.
Trịnh Tâm Lan mỉm cười.
Do thấy nàng còn yếu, nên hai người họ không ở lại lâu, chỉ nói vài câu rồi cáo từ. Buổi chiều lại có người đến thăm bệnh, như người của Võ Định hầu phủ, người trong cung và người nhà quan viên. Lâm Huệ không bệnh cũng muốn bệnh, sau đó phải thông báo mình cần tịnh dưỡng, nên đóng cửa không tiếp khách.
Ngày hôm đó Phương ma ma đi tìm Mục Liễn.
Đúng lúc là ngày hưu mộc, bà ta cả gan nói: “Điện hạ dời đến đây cũng đã lâu, hay là dọn về thượng phòng ngủ đi, đó mới là phòng của ngài mà. Hơn nữa, nay điện hạ và vương phi cũng đã khác xưa…”
“Khác xưa?” Mục Liễn đặt bút xuống.
Nhìn thấy ánh mắt đó, bà ta hơi lắp bắp” “Dạ vâng, đúng vậy… lần trước chẳng phải điện hạ đã bế vương phi về sao?” Nếu không thích thì Mục Liễn đã không chạm vào.
Thế nhưng Mục Liễn vẫn không hề bị lay chuyển: “Ngươi lui ra đi.”
Phương ma ma thua keo này bèn bày keo khác: “Điện hạ, hôm nay nô tỳ tới cũng là vì cứu vương phi thôi. Vương phi không gặp điện hạ, nhớ thương không thôi, sắp tương tư thành bệnh rồi.”
Lâm Huệ tương tư hắn? Mục Liễn nhếch mày, Lâm Huệ này hoàn toàn chẳng phải Lâm Huệ kia, dù Lâm Ngọc Phong không mang thứ nữ về, nàng cũng sẽ đoạn tuyệt không nhận cha, nàng là một yêu tinh không liên quan gì đến Lâm Ngọc Phong nên mới tuyệt tình như thế.
Có điều lời nói của Phương ma ma vẫn khá thu hút hắn: “Tương tư thành bệnh như thế nào?”
Phương ma ma mừng rỡ: “Mắc phải bệnh lạ đấy ạ, cứ chạy lung tung trong vườn, điện hạ vẫn đến đi thăm vương phi thì hơn.”
___________
Tuy sân ở trước thượng phòng không lớn như cả vương phủ, nhưng Lâm Huệ chạy một vòng cũng được khoảng tám trăm mét, nếu chạy vòng vòng nơi này thì sẽ đo được nhịp tim, xem rốt cuộc tim cô có vấn đề gì không.
Ngoài đời thật, thỉnh thoảng cô cũng chạy bộ, dù sau ngồi một chỗ quanh năm cũng sẽ rất dễ bị bệnh, thể cô biết một trái tim khỏe mạnh là thế nào.
Nếu cô có thể chạy hết ba vòng, không… dựa vào sức khỏe của một tiểu thư cổ đại như nguyên chủ, thì chạy được nửa vòng đã có thể chứng minh cô không có bệnh rồi.
Lâm Huệ căng cơ, sau đó bắt đầu chạy.
Khương Hoàng ngơ ngác nhìn Lâm Huệ chạy càng lúc càng xa, nói nhỏ với Quế Tâm: “Rốt cuộc vương phi đang làm gì vậy?”
Quế Tâm cũng vô cùng khó hiểu: “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Vốn cưỡi ngựa bắn cung mới cần mặc kỵ xa phục, vương phi lại không cưỡi ngựa mà lại chạy bộ như vậy, không mệt sao? Ta thấy mà còn mệt thay.”
Nhưng Lâm Huệ càng chạy càng nhanh, chỉ giữ tốc độ này cô mới có thể xác định được trái tim mình có khỏe không.
Thịch thịch thịch…
Cô chạy nhanh trong sân, trái tim trong lồng ngực vẫn đập đều đều, không hề có chút đau đớn nào. Nhưng mô hôi đổ như mưa cùng hơi thở hổn hển đã tố cáo cơ thể mảnh mai của nguyên chủ.
Có điều, trái tim của cô vẫn rất khỏe.
Như lời thái y nói, cô hoàn toàn không có bệnh gì.
Lâm Huệ không khỏi nhíu mày, vậy tại sao tự dưng bị đau tim, và cả tiếng ồn bên tai kia là gì…
Lâm Huệ nghĩ nát óc mà không ra.
Ở cửa viện, Mục Liễn đứng nhìn nàng.
Xa xa, Lâm Huệ mặc kỵ phục trắng tuyết, chân mang một đôi ủng nhẹ màu nâu, khi chạy, dây băng xanh nhạt trên búi tóc đan loa đen tuyền của nàng bay bay, như sợi lông vũ quét qua lòng hắn.
Phương ma ma khẽ nói: “Điện hạ nhìn xem, vương phi nhớ ngài thành bệnh đến thế đó.”
Nhớ thương thi sẽ như vậy sao?
Nhớ thương thật sự, hắn đã chứng kiến, khi đó, mẫu thân yêu phụ hoàng say đắm điên cuồng, đó mới là tương tư thành bệnh.
Còn bệnh của Lâm Huệ, ánh mắt Mục Liễn rơi vào đôi chân thon dài cùng dáng người mềm mại nhanh nhẹn của nàng, chẳng lẽ nàng đang…tu luyện?