Cô đi theo tới đây chỉ để xác nhận lịch trình thường ngày của Tiêu Thời Viễn, để se duyên giúp Lâm Hạm, chứ không hề nghĩ tới chuyện ăn uống, không ngờ Mục Liễn lại mời như thế.
Lời mời bất ngờ làm Lâm Huệ hơi lúng túng, vô thức từ chối: “Ta vẫn chưa đói.”
“Đã giờ dậu rồi.” Mục Liễn nói.
Thấy hắn khăng khăng mời mọc, Lâm Huệ đang định đáp lại thì nghe một giọng nam sang sảng: “Tứ biểu ca.”
Gọi Mục Liễn là biểu ca thì chỉ có thể là Tiêu Thời Viễn, Lâm Huệ thầm nghĩ cô vốn trốn trong kiệu để không bị phát hiện, giờ thì hay rồi, tên ngốc nổi bật Mục Liễn đã bị Tiêu Thời Viễn nhìn thấy.
Mục Liễn quay đầu lại, thì thấy một nam tử ở cách đó không xa vừa chào hắn, Mục Liễn hơi ngẩn người: “Biểu đệ?”
“Không ngờ lại gặp được biểu ca ở đây. Biểu ca đi làm việc ngang qua chỗ này sao?” Tiêu Thời Viễn cười rộ lên, gương mặt tuấn tú sáng rực như ánh mặt trời.
“Ừ.” Mục Liễn thản nhiên đáp, ánh mắt dừng trên bát mì to của y: “Đệ ăn tiếp đi, ta bận rồi.”
Lâm Huệ ngồi trong kiệu: Bận mời ta ăn mì à?
Nhưng Mục Liễn lại bình tĩnh thản nhiên ngồi vào kiệu rồi lệnh kiệu phu khởi kiệu.
Bốn kiệu phu nâng kiệu lên, khóe miệng không tự chủ được mà run run, vì có thêm một người, gánh nặng bị tăng lên gấp đôi.
Lâm Huệ nói: “Tự nhiên sao chàng lại vào kiệu của ta?”
“Tiện đường.”
“…”
Nhưng chật nha, cánh tay hai người chạm vào nhau, Lâm Huệ cảm nhận được hơi ấm cách lớp áo mỏng của mình.
Tuy giờ ngày ngày đều ngủ chung giường, nhưng ngoài hôm cưỡi ngựa ra, thì hai người chưa bao giờ kề sát nhau thế này. Lâm Huệ hơi không quen: “Ngồi vầy khó chịu quá, hay chàng xuống đi.”
Mùi hương trên người nàng thoang thoảng khắp kiệu, mặt Mục Liễn hơi nong nóng, nhưng vẫn không chịu di chuyển: “Sắp về đến nhà rồi.”
Ý bảo nàng chịu đựng chút nữa đi.
Bỏ đi, không nên coi hắn là đàn ông, dám chừng hắn cũng chỉ coi mình là một quả hồ lô thôi, cho nên cũng chẳng sao, Lâm Huệ dần bình tĩnh lại: “Không phải chàng nói mời ta ăn mì à, sao đột nhiên lại không mời nữa vậy?”
Bởi vì Tiêu Thời Viễn đang ở đó. Hắn khẽ nói: “Ta vì tốt cho nàng thôi.”
Lâm Huệ: ??
“Biểu đệ rất nhạy cảm, kiến thức cũng rất rộng, không chừng nào sẽ bị phát hiện đó.”
“…Theo như chàng nói, vậy tốt nhất ta nên ở nhà ngày ngày, không gặp mặt ai à?”
Mục Liễn đáp: “Ừa.”
Ừa cái đầu chàng!! Lâm Huệ cảm thấy lúc này Mục Liễn có hơi cực đoan, cứ sợ bí mật của cô bị phát hiện, bảo vệ hơi thái quá. Cô nghiêm túc nói: “Chàng thật sự không cần lo cho ta, nếu có một ngày ta bị phát hiện, ta sẽ vẫn có năng lực bảo vệ mình mà.”
Ánh mắt Mục Liễn loe lóe, nghĩ đến nàng từng nói có thể thổi bay một cây liễu, và cả chuyện hắn đã tra trong sách, mất pháp lực sẽ hiện về nguyên hình. Cho nên có thể Lâm Huệ đã khôi phục được một ít phát lực, cho nên mới có thể giữ được hình người.
Khó trách nàng to gan đến thế, dám huênh hoang đi khắp nơi.
Có điều, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, nàng không sợ gặp phải cao tăng đắc đạo hay đạo sĩ chuyên trừ yêu diệt ma sao?
“Nàng vẫn nên cẩn thận chút đi.” Mục Liễn nghiêm túc căn dặn nàng.
Đúng là lo nghĩ chu toàn cho cô, nhất thời Lâm Huệ hơi cảm động, vỗ vỗ tay Mục Liễn: “Cảm ơn điện hạ, ta đã biết đánh cờ, cũng đã học thuộc bản đồ Đại Lương làu làu, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Nhưng Mục Liễn vẫn rất lo, về tới thư phòng thì lệnh Từ Bình: “Ngươi hãy sai mấy ám vệ theo dõi vương phi cẩn thận cho ta.”
Từ Bình vô cùng ngạc nhiên, không kiềm lòng được mà hỏi: “Là bảo vệ vương phi sao ạ?”
“Đúng vậy, ở vương phi thì không cần, nhưng khi vương phi ra ngoài thì phải đảm bảo được an toàn, nhớ kỹ có gì phải bẩm báo với bản vương tức khắc.”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chẳng những phải bảo vệ muội muội vương phi, mà ngay cả vương phi cũng cần bảo vệ vậy nhỉ? Từ Bình thật sự không nghĩ ra.
…
Đoan vương phủ.
Mục Dực nắm lấy cằm Lam Vũ: “Thành thật khai báo, bản vương sẽ không bạc đãi người, bằng không, thì đừng nói mạng ngươi, mà tính mạng của cả nhà người…”
“Điện hạ tha mạng.” Lam Vũ là nha hoàn tâm phúc của Hứa Ngọc Lâm, lúc này co rúm người, run rẩy nói: “Nô tình sẽ khai báo hết mọi chuyện mình biết, nhưng xin điện hạ giữ đúng lời hứa, bằng không vương phi sẽ giết chết nô tỳ.”
Mục Dực cúi đầu, bờ môi lướt qua gò má Lam Vũ: “Vậy phải xem người khai báo ra sao nữa, nếu khiến bản vương hài lòng, tương lai có thể bản vương còn sẽ nạp ngươi làm thiếp.”
Nam tử trước mặt tuấn tú bất phàm, tim Lam Vũ đập rộn lên, không nhịn được đỏ mặt, cụp mắt nói: “Điện hạ, đúng là vương phi đã phái sát thủ, nhưng không phải muốn giết Lâm nhị cô nương, mà là muốn hủy dung nàng ta. Vương phi nói để xem đến lúc đó làm sao nàng ta có thể gả đi hay quyến rũ ai được nữa.”
Quả thật đủ tàn ác!
Ngày xưa trước khi cưới nàng ta, hắn đã biết nàng ta chẳng phải là hiền thê lương mẫu, có điều vì để có được sự ủng hộ của Hứa gia nên hắn cố chịu đựng, không ngờ lòng dạ nàng ta lại hẹp hòi như vậy.
Hắn còn chưa làm gì cả mà Hứa Ngọc Lâm đã muốn hủy dung Lâm Hạm.
Mục Dực buông tay ra: “Ngươi về trước đi, sau này bản vương sẽ lại tìm ngươi, nhớ đừng tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai đấy.”
“Vâng.” Lam Vũ cúi người lui ra ngoài.
Mục Dực chầm chậm bước đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm mênh mông bên ngoài, nghĩ đến chuyện phải ngủ chung giường chung gối với Hứa Ngọc Lâm đêm đêm mà chợt cảm thấy buồn nôn.
Nữ nhân này thật sự khiến người ta chán ghét.
Hắn không có cách nào xem nàng ta là thê tử được nữa.
Phải nghĩ cách hòa ly mà không làm đắc tội Hứa gia mới được… hắn rơi vào suy tư.
___________
Nhớ tới chuyện của Lâm Hạm và Tiêu Thời Viễn, Lâm Huệ quyết định hôm nay sẽ lại đến quán mì kia em thử, nếu Tiêu Thời Viễn ở đó, cô sẽ lập tức vào vai bà mối.
“Chuẩn bị kiệu.” Lâm Huệ lệnh.
Một tiểu nha hoàn chạy từ bên ngoài vào: “Vương phi, Bùi chưởng quỹ nói trang sức kia đã bán ra hết, có cần bảo thợ làm thêm không ạ.”
Dạo này cửa hàng trang sức của Lâm Huệ buôn bán rất đắc, trang sức liên tục hết hàng, chỗ da lông mua chỗ Lận Ngọc Trừng cũng rất được chuộng, trong một thời gian ngắn đã thu được cả vốn lẫn lời. Cô cười rộ lên: “Tạm thời không vội, chờ có kiểu mới đã.”
Trước đó chỉ mới thiết kế được mấy mẫu, cô định suy nghĩ rồi vẽ thêm vài kiểu trang sức thích hợp nữa.
Tiểu nha hoàn lập tức đi nhắn lại với Bùi Cảnh.
Lúc này, kiệu cũng chuẩn bị xong, Lâm Huệ phân phó: “Đến đường Thành Huy.”
Thời gian như hôm đó, là vào chạng vạng, Lâm Huệ ngồi trong kiệu chăm chú nhìn sang quán mì đối diện. Quả nhiên, không lâu sau, Tiêu Thời Viễn cưỡi ngựa đi tới. Cô vội sai Khương Hoàng: “Ngươi mau đến Lâm gia mời nhị cô nương đến đây, nói là ta có chuyện quan trọng muốn gặp nàng gấp, bảo nàng đến mau lên.”
Lâm gia cách nơi này không xa, nếu Lâm Hạm có thể đến kịp, thì chắc chắn có thể gặp mặt Tiêu Thời Viễn, có điều phải gặp thế nào mới được đây?
Có nên đẩy nàng ta ngã vào lòng Tiêu Thời Viễn không nhỉ? Hay nên ngồi ăn ở bàn đối diện bàn y?
Lúc cô đang nghĩ ngợi, thì không biết rằng hành động này của cô đã bị ám vệ thấy được, tức khắc, một ám vệ đi báo tin cho Mục Liễn biết.
Cùng lúc này, Lâm Hạm đã nhận được lời nhắn từ Khương Hoàng.
Nha hoàn hầu cận Hạnh Chi nói: “Không biết chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy, lại không nói rõ ràng, đang lúc dùng bữa tối mà, chẳng lẽ muốn cô nương không ăn mà đến sao?”
Nghe giọng điệu này có chút oán trách, Lâm Hạm nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ có ơn với ta, đừng nói ăn cơm, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng ta cũng không chối từ. Người đừng đứng đây nói hưu nói vượn nữa, mau đi sai người chuẩn bị kiệu đi.”
“Có cần báo với lão phu nhân…”
“Không kịp rồi, đợi khi nào trở về ta sẽ đi xin lỗi tổ mẫu. Tổ mẫu rất tin và thương tỷ tỷ, sẽ không trách ta đâu.”
Hạnh Chi bèn đi bảo người chuẩn bị kiệu.
Đến khi Lâm Hạm ngồi vào kiệu, ám vệ cũng vừa đến chỗ Mục Liễn.
Nghe nói nàng lại đến quán mì đó, nét mặt Mục Liễn tỏ ra quái lạ, thầm nghĩ thì ra nàng thích ăn mì đến vậy, nhưng thế sao ngày đó nàng lại nói không đói? Chẳng lẽ nàng còn biết ngại ngùng thẹn thùng sao? Hắn nghĩ mà bất giác cong môi.
Mục Liễn đang ở bên ngoài, bèn lệnh kiệu phu đổi hướng.
Lúc đến, quả nhiên thấy cỗ kiệu của Lâm Huệ ở đó, nhưng người thì không thấy đâu, ngược lại chỉ thấy Tiêu Thời Viễn ngồi trong quán mì cách đó không xa. Mục Liễn ngây ra, chỉ là chốc lát sau hắn chợt nhớ lại tình cảnh ngày ấy, hình như cũng như hôm nay, Tiêu Thời Viễn ngồi trong quán ăn mì, còn Lâm Huệ nấp trong kiệu rình.
Thì ra nàng không phải đến để ăn mì…
Vậy nàng đến để làm gì? Mục Liễn nhíu mày, trong đầu bỗng hiện ra gương mặt của Lận Ngọc Trừng. Trong mơ, Lâm Huệ theo Lận Ngọc Trừng vào rừng, chẳng lẽ chuyện trong mơ đã khác? Nàng thích Tiêu Thời Viễn sao?
Mục Liễn sai Từ Bình: “Mời vương phi đến đây, phải thật cẩn thận, đừng để Võ Định hầu phát hiện.
Từ Bình cảm thấy nhiệm vụ này thật khó khăn, có ai mà không biết Tiêu Thời Viễn thông minh, tuổi trẻ đã lập được vô số chiến công đâu.
Vì để tránh Tiêu Thời Viễn, Từ Bình phải tìm một góc chết rón ra rón rén đi qua, rồi nói với kiệu phu: “Nâng kiệu, đi theo ta.”
Cỗ kiệu đột nhiên bị nâng lên, là Lâm Huệ giật mình, còn đang hoảng hốt thì nghe giọng nói đè thấp của Từ Bình ngoài cửa sổ: “Vương phi đừng sợ, là ý của điện hạ.”
Cái quái gì vậy?
Lâm Huệ ôm một bụng nghi vấn đi gặp Mục Liễn.
Mục Liễn vẫy tay bảo cô vào kiệu mình.
Lại muốn chen chúc vào một chỗ chật hẹp để nói chuyện gì à, Lâm Huệ không tình nguyện lắm, nhưng lại hiếu kì trước dáng vẻ thần thần bí bí của Mục Liễn, bèn khom lưng ngồi vào kiệu, nhỏ giọng hỏi: “Sao chàng lại đến đây? Có chuyện gì muốn gặp ta à?”
Mục Liễn nhìn nàng chằm chằm: “Câu này để ta hỏi nàng mới phải? Rốt cuộc nàng có mục đích gì? Chẳng phải ta đã hết lần này đến lần khác dặn nàng tránh xa Tiêu Thời Viễn ra sao? Hắn là ai nàng không thể không biết, vậy mà ngày đó nàng lại theo dõi hắn, nàng có ý gì với hắn à?”
Cô có thể làm gì chứ? Cô chỉ là một là thiết kế trang sức, chắc chắn không đánh lại Tiêu Thời Viễn, hơn nữa, cô cũng không thể nào úng não mà đi đối phó với nam chính trong sách được.
“Chỉ là lần trước ta chưa được ăn mì nên hôm nay đến để ăn thôi mà.” Thân phận của Lâm Hạm và Tiêu Thời Viễn cực kỳ chênh lệch, nếu nói thật là mình định tác hợp cho họ thì chắc chắn Mục Liễn sẽ không tin, thậm chí còn có thể thấy hoang đường, cho nên Lâm Huệ không thể nói rõ lý do.
À, coi hắn là kẻ ngốc đây mà, Mục Liễn chăm chú mình từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt nàng: “Nàng nên thành thật đi, có phải nàng thấy hắn trẻ tuổi khỏe mạnh, võ nghệ cao cường, nên muốn hắn trở thành yêu phu của nàng không?” Từ Bình vẫn không tra ra Lận Ngọc Trừng có gì bất thường, có thể thấy hắn không phải yêu, nên có lẽ không phải là yêu phu.
Lâm Huệ: …
Đoạn kịch nhỏ: Ta mệt quá, bây giờ ta muốn trở về làm người!!!!!
Mục Liễn: Một ngày làm hồ lô, cả đời làm hồ lô.
Lâm Huệ: … Bỏ đi.
EDITOR: Xin nhỗi mọi người vì lỡ hẹn mấy hôm nhé, bù chương rồi nè~~~