Không hiểu vì sao lại bị ép đi cầu nguyện, Lâm Huệ tuyệt đối sẽ không cầu thế, thay vào đó, cô chấp tay thành hình chữ thập, trong miệng lẩm bẩm cầu nguyện Chức Nữ có thể từ bi cho cô trở lại thế giới cũ.

Giọng nàng quá nhỏ, Mục Liễn không nghe rõ, chờ nàng thành tâm cầu xong, hắn mới nhẹ giọng hỏi: “Nàng cầu nguyện điều gì vậy?”

“Nói ra sẽ không linh.”

Mục Liễn:…

“Điện hạ mau cầu nguyện đi, phụ hoàng còn đang nhìn chằm chằm kìa.” Người cha già kia quan tâm hắn biết bao nhiêu.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phụ hoàng mình, Mục Liễn không thể phản kháng được, đành nghiêm túc cầu nguyện.

Không biết tên ngốc này cầu điều gì, trong lòng Lâm Huệ cũng hơi hiếu kỳ nhưng mà không hỏi.

Thấy hai người đứng lên, Mục Bảo Chương nhanh chóng phi đến thắp hương, dập đầu.

Mục Dực thấy mọi người đều chú ý đến bên kia, bèn nói với Hứa Ngọc Lâm: “Chuyện của nàng và tứ đệ muội dừng ở đây, sau này đừng cố tình gây chuyện nữa.” Có thể thấy Lâm Huệ là một người thông minh, Hứa Ngọc Lâm không phải đối thủ của nàng.

Nghe lời nói hắn hàm chứa ý khiển trách, móng tay Hứa Ngọc Lâm cắm vào lòng bàn tay: “Chàng đang trách ta sao?”

“Không phải trách nàng, ta chỉ sợ nàng chịu thiệt thôi.” Mục Dực len lén cầm ngón tay nàng ta: “Ngọc Lâm, việc nhỏ không nhịn được, việc lớn ắt sẽ hỏng, nàng nghe ta.”

Giọng điệu hắn trở nên ôn nhu, làm trong lòng Hứa Ngọc Lâm rung động, không phản bác nữa: “Phu quân, chàng cũng cùng ta đi bái Chức Nữ nhé, chúng ta…” Khuôn mặt nàng ta đỏ ửng, nàng ta cũng muốn cùng Mục Dực sớm sinh quý tử. Bọn họ đã thành thân được năm năm, nhưng vẫn chưa có con, không giống vợ chồng Mục Dã, đã có hai đứa con.

Mục Dực gật đầu, cùng nàng ta đi đến đó.

Lúc hai người cùng nhau dập đầu bái lạy, Lâm Huệ nghĩ đến nội dung vở kịch trong sách, sau khi Mục Dực một lòng say mê Lâm Hạm, thì không muốn để cho Hứa Ngọc Lâm có con, nên chẳng những lén bỏ thuốc nàng ta, mà còn dự định ly hôn với nàng ta, sau đó Hứa Ngọc Lâm giống như hóa điên, đối phó với Lâm Hạm.

Hai vợ chồng này đúng là bị viết thành một ngu xuẩn một cặn bã.

Lâm Huệ lắc đầu.

Hoàng hậu thấy bọn họ lần lượt bái Chức Nữ xong, bèn gọi hai người con dâu qua, và kéo Mục Bảo Chương, nói: “Chúng ta đi ngắm trăng thôi.”

Hoàng đế thì cùng mấy người con trai đi chỗ khác uống rượu nói chuyện phiếm.

Đến khi trở về đã là giờ hợi, Lâm Huệ vừa đến cửa viện đã thấy một tiểu nha đầu xách theo một chiếc đèn lồng kỳ lạ.

Đèn lồng bình thường đều bằng giấy, đèn này thì vỏ ngoài màu xanh, nhìn kỹ mới phát hiện là một quả dưa hấu, cô hiếu kỳ hỏi: “Tìm được ở đâu vậy?”

“Bẩm vương phi, là Lâm cô nương đưa tới, nhưng đợi hồi lâu mà không thấy vương phi về nên Lâm cô nương để đèn lồng lại đây, nói là món quà nhỏ tặng người.”

Lâm Hạm thật khéo tay, trên dưa hấu có khắc một đôi cá vàng đuôi to quấn quýt nhau, được bao quanh bởi đồng cỏ và đá thủy sinh, cùng ý nghĩa với bức kim ngọc mãn đường, bên trong còn đốt nến, ánh sáng đỏ tạo thành ruột dưa ư, cực kỳ thú vị. Lâm Huệ nhớ đến trước đó Lâm Hạm có nói khi nào vết thương ở chân lành sẽ đến thăm cô, và giờ đã giữ đúng lời hứa đó.

Còn đem cái này đến, e là muốn biến mượn dịp làm thân, cô cười trừ một cái: “Đặt trên ghế đi, không cần mang vào, nặng như vậy, dễ hỏng lắm.”

Tiểu nha đầu vội mang ra ghế.

Mục Liễn đi ngang cũng liếc nhìn cái đèn lồng đó một cái, thầm nghĩ quan hệ của Lâm nhị cô nương đó cùng Lâm Huệ tốt như vậy từ bao giờ vậy? Nhưng nghĩ đến biểu hiện của Lâm Huệ ở trong cung hôm nay thì cũng không phải không thể.

Hắn cởi áo khoác đi tắm rửa.

Nằm nghỉ một lúc, Lâm Huệ cũng đi tắm rửa sạch, cả người mang theo hương thơm nhè nhẹ leo qua chân hắn.

Nàng luôn ngủ bên trong.

Mục Liễn nhìn nàng ngủ, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện sớm sinh quý tử, trong đầu hiện ra giấc mơ trước kia. Trong mơ, hắn cùng Lâm Huệ rất thân mật, có đôi khi nàng nằm trong tay hắn, có đôi khi nàng sẽ tựa vào lòng hắn… không giống bây giờ, bọn họ thân ai nấy ngủ.

Lẽ nào sau này thật sự sẽ biến thành như vậy sao? Trong nháy mắt, tim hắn đập rất nhanh.

“A Huệ.” Hắn đột nhiên gọi.

Lâm Huệ đã hơi mơ màng, hừ nhẹ một tiếng: “Chuyện gì?”

Giọng nói nàng ngáy ngủ, hơi lười biếng, Mục Liễn không biết nói gì, cũng không rõ bản thân muốn làm gì.

“Không có gì.” Hắn đáp, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Có lẽ giấc mơ chưa chắc sẽ thành sự thật, giống như Lâm Huệ và Lâm Ngọc Phong, nàng không nhất định sẽ đi cùng hắn ta, mà mình cũng không nhất định có chuyện gì với Lâm Huệ.

Giống bây giờ cũng tốt, hắn là hắn, Lâm Huệ là Lâm Huệ, nàng là yêu tinh.

Ngày hôm sau, Lâm Huệ lại bắt đầu vẽ.

Khương Hoàng nói: “Là để tặng cho nhị công chúa sao ạ?”

“Ừa, cả nhị tẩu và tam tẩu nữa.” Lâm Huệ trầm ngâm: “Dù sao cũng tặng, nên có phần trưởng công chúa, đại công chúa đi.” Được rồi, còn có người nhà mẹ đẻ của mình nữa.

Tặng phải tặng cho đồng đều, họ có dùng hay không là chuyện của họ, dù sao hoàng hậu cũng đã dùng, nhất định sẽ phổ biến một thời gian. Đương nhiên, vốn dĩ thiết kế của cô rất đẹp, lại thêm kỹ năng của thợ bạc rất khéo.

Có thể thấy bất kỳ lúc nào phụ nữ cũng không đỡ được mị lực của đá quý.

Sau nửa tháng, đồ trang sức được chia ra đem tặng đến các phủ.

Ngoại trừ Hứa Ngọc Lâm, tất cả mọi người rất thích, Hứa Ngọc Lâm thì chỉ nhìn một cái rồi ném xuống đất, tức giận nói: “Ai cần đồ của nàng ta?”

Nha hoàn vội vã nhặt lên: “Vương phi, người vẫn nên nhận thì hơn, người không nghe nói sao, hoàng hậu nương nương rất thích trang sức của Thúy Bảo các, còn vừa sai hạ nhân đi mua thêm mấy món, người ném đi như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay đâu.”

Bà hoàng hậu không con không cái đó có gì ghê gớm chứ, nếu thông minh thì nên đứng về phía Mục Dực, để sau này còn có thể sống tốt mới đúng. Hôm nay bà giúp đỡ Lâm Huệ, cũng không biết nghĩ xem tương lai Mục Liễn sẽ thế nào, hắn có thể làm thái tử sao? Hứa Ngọc Lâm cười giễu cợt, chỉ là Lâm Huệ chẳng là gì cả, nhưng Lâm Hạm thì khác… hai tỷ muội này thật sự làm nàng ta ngột ngạt!

“Theo dõi Lâm gia, chờ Lâm Hạm xuất hiện tìm cơ hội hủy dung ả cho ta.” Hứa Ngọc Lâm phân phó tâm phúc.

Cuối tháng bảy, hôm nay Lâm Hạm cần cùng lão phu nhân và Cố thị ra ngoài.

Vì chuyện có liên quan đến chung thân đại sự của mình, vì vậy Lâm Hạm ăn mặc cực kỳ khéo léo, chọn một bộ trang phục che bớt sự quyến rũ của mình, để trông đoan trang nền nã. Lão phu nhân gật đầu: “Mặc thế này rất tốt, các phu nhân nhất định sẽ thích con.”

Chung quy cũng chỉ là thứ nữ, cho dù có phụ thân như Lâm Ngọc Phong thì vẫn không có khả năng gả vào vọng tộc, nghĩ vậy, trong đầu nàng ta hiện lên một thân ảnh. Kiếp trước nàng ta chạy trốn Mục Dực, trên đường đụng phải một nam nhân, nàng ta vô cùng hoảng sợ, nam nhân kia nói y có thể giúp một tay, thế nhưng nàng ta không thể tin được.

Sau đó, khi nàng ta quay đầu nhìn lại, nam tử kia bỗng từ xa đuổi theo, đưa cho nàng ta một hà bao, bên trong có chút bạc.

Y nói xong xoay người đi ngay.

Thế mà cuối cùng nàng ta vẫn bị Mục Dực phái tùy tùng bắt trở lại.

Nam tử mặc hoa phục đấy, hình như là con cháu vọng tộc, chỉ là sau khi sống lại nàng ta không được gặp lại y nữa.

Lâm Hạm thở dài, ngồi lên xe ngựa.

Lão phu nhân nói: “Nghe nói họ có mời A Huệ.” Bà nhìn sang Lâm Huệ, nói: “Con cài trâm Lâm Huệ tặng đi.”

“Vâng, cây trâm này rất thích hợp với con.” Lâm Hạm cười rộ lên, nghĩ thầm Lâm Huệ thật tốt, cây trâm này đính một bông hồng nở rộ khắc từ ngọc, ở nhụy còn khảm một viên đá quý nhỏ màu hồng, hoàn toàn phù hợp với nàng ta.

Cố thị lắc đầu: “Ta không dám đeo nó, sợ viên đá quý ở trên rơi xuống, A Huệ thật hào phóng.”

“Lâm Huệ không thiếu tiền, tặng cho con thì con cứ đeo đi, đừng gò bó như vậy.” Lão phu nhân nói.

Trong lúc trò chuyện xe ngựa đã đến Bành phủ.

Hôm nay là đại thọ lần thứ bảy mươi của thê tử quốc công, Bành lão phu nhân, tước vị của Bành gia là cha truyền con nối, bởi vì tổ tiên của quốc công là công thần khai quốc của Đại Lương, mặc dù hiện nay Đại Lương thái bình thịnh thế, ít chiến tranh, nhưng địa vị Bành gia vẫn vững chắc.

Lúc này, trước cửa đã đông nghịt xe ngựa, đến chạng vạng, các quan viên ở nha môn cũng đến, có cả Mục Liễn, do xem trọng quốc công nên cũng đến phủ đệ chúc mừng.

Lâm Huệ thầm nghĩ Tiêu Thời Viễn nhất định cũng có đến, hơn nữa còn phải phát triển tình cảm với Lâm Hạm, vì sao nói là phải, thật sự là nội dung vở kịch biến đổi quá nhiều, chứ nếu theo trong sách Tiêu Thời Viễn đã động lòng với Lâm Hạm từ sớm rồi, bây giờ là lúc cần chủ động theo đuổi.

Cô đang suy nghĩ thì lão phu nhân đến, hai bên ân cần hỏi han nhau một lúc.

Lão phu nhân nhân cơ hội nói: “A Huệ, con cũng giúp A Hạm nhìn xem, để còn sớm ngày định chuyện chung thân đại sự cho nó.”

Lâm Huệ ngoài miệng đáp ứng, nhưng chắc chắn sẽ không hành động.

Cặp đôi đó đã được định sẵn, không ai có thể chia cắt, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Bởi vì thân phận vương phi của cô, nên không ít người đến chào hỏi, sau đó được sắp dùng bữa cùng chỗ với hoàng thân quốc thích, không thể tránh được ngồi cùng đám người Trịnh Tâm Lan, Hứa Ngọc Lâm và đại công chúa.

Lâm Huệ đã ăn xong từ lâu, Trịnh Tâm Lan nói nhiều, cứ lôi kéo cô nói chuyện cùng mãi, lúc này bỗng một nha hoàn chạy tới nói: “Vương phi, điện hạ uống say rồi.”

“Không phải chứ?” Trịnh Tâm Lan vội vàng đứng lên: “Sao lại uống nhiều như vậy?”

“Những quan viên kia mời rượu, tứ điện hạ tửu lượng không tốt, điện hạ uống giúp ngài ấy.” Tiểu nha hoàn cũng vội nói với Lâm Huệ: “Tứ điện hạ vẫn chưa say.”

Mục Dã đang lấy lòng sao?

Lâm Huệ nói: “Làm phiền tam ca rồi.”

“Sao lại nói là làm phiền? Trong lòng phu quân luôn rất yêu thương tứ đệ, chỉ là tứ đệ không thích trò chuyện, nên chàng cũng không biết làm sao để thân cận. Hơn nữa, chỉ là vài chén rượu, không sao đâu, ta đi xem một chút.” Trịnh Tâm Lan đứng lên đi ra ngoài.

Lâm Huệ cũng muốn đi gặp Mục Liễn hỏi thăm tình huống lúc đó.

Ai ngờ vừa đến cửa thùy hoa đã thấy Lâm Hạm đuổi đến, nàng ta không để ý đến việc hành lễ, mặt mày sợ hãi nói: “Tỷ tỷ!”

Lâm Huệ khó hiểu: “Muội làm sao vậy?”

“Tỷ tỷ, muội nghi có người muốn hại muội.” Lâm Hạm kéo ống tay áo: “Muội nói với tổ mẫu và đại tẩu họ, mà họ không tin, nói muội suy nghĩ lung tung, thế nhưng lúc nãy muội đi nhà xí thì nhìn thấy có người bám theo, muội cảm thấy…” Nhất định là sát thủ Hứa Ngọc Lâm phái đến: “Tỷ tỷ, muội không biết phải làm sao, tỷ có thể đưa muội trở về không?”

Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng như muốn khóc.

Nhưng mà đây là việc Tiêu Thì Viễn làm mà, Lâm Huệ cau mày.

“Tỷ tỷ, muội biết muội quá phận, nhưng mà muội không biết còn có thể tìm ai.” Lâm Hạm thấp giọng nói” “Ân tình của tỷ tỷ, tương lai muội sẽ dũng tuyền tương báo.”

(*Tục ngữ xưa có câu: “Thụ nhân điểm thủy chi ân, đương dũng tuyền dĩ báo”, nghĩa là: Nhận ơn chỉ bằng giọt nước, đáp đền bằng cả dòng suối. Đó chính là đạo lý làm người nên có.)

Vì biết thủ đoạn của Hứa Ngọc Lâm, lại thấy nàng ta thật sự đáng sợ, nên Lâm Huệ nói: “Vậy ta đưa muội về, dù sao cũng tiện đường.” Cô thấp giọng phân phó Quế Tâm: “Xin điện hạ phái vài cao thủ đến, nói chỗ của ta cần người.”

Quế Tâm hơi sửng sốt, bước nhanh đi.Chờ khi trở về, Mục Liễn cũng đi cùng.

“Ta chỉ cần vài cao thủ.” Lâm Huệ nói: “Không cần điện hạ ra mặt, tùy tùng chàng mang theo thân thủ rất tốt phải không?”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Sắc mặt Mục Liễn nghiêm túc hiến có.

Lâm Huệ không dễ dàng giải thích như vậy: “Chờ ta quay lại sẽ nói cho chàng nghe.”

Mục Liễn cũng không ép hỏi: “Được.”

Xem ra Ung vương có vẻ rất coi trọng Lâm Huệ, Lâm Hạm hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến đích tỷ nay đã thay đổi, đây cũng là chuyện đương nhiên.

Ba người vừa đi tới cửa, xe ngựa đã dừng trước mặt, thấy Mục Liễn định ngồi vào trong, Lâm Huệ nói: “Điện hạ khoan đã.”

Mục Liễn tỏ vẻ dò hỏi.

“Ta ngồi xe ngựa cùng muội muội.” Lâm Huệ để Khương Hoàng đỡ Lâm Hạm vào’ “Xin điện hạ phái cao thủ theo bảo hộ, về phần điện hạ, làm phiền cưỡi ngựa nhé :))”

Màn xe buông xuống, để một mình hắn đứng bên ngoài.

T

Mục Liễn nhíu mày, một lát sau mới phân phó Từ Bình dẫn mấy người thuộc hạ có võ nghệ cao cường đi theo quan sát tình huống dọc đường.

Rất nhanh xe ngựa đã an toàn đến Lâm gia, Lâm Huệ nói: “Ta sẽ phái vài người nói với tổ mẫu rằng ta đã đưa muội về nhà.”

Tránh được lần này, còn lần sau thì sao?

“Đa tạ tỷ tỷ.” Lâm Hạm cảm giác nguy hiểm đang cách nàng ta càng ngày càng gần, trong lòng thấp thỏm bất an, hơi muốn đem chân tướng nói cho Lâm Huệ biết, bởi vì nàng ta cảm thấy Lâm Huệ có thể hiểu được nàng, nàng ta bèn giữ lại Lâm Huệ lại: “Tỷ tỷ, tỷ đã đến thì chi bằng ở lại một đêm nhé, tỷ đã lâu chưa trở về, ở lại một đêm, chúng ta trò chuyện, nhé.”

Điều này sao có thể, Lâm Huệ nói: “Sắc trời đã tối, cũng không còn sớm, chỗ trước kia ta ở không kịp quét dọn…”

Lâm Hạm vội nói: “Tỷ có thể ở chỗ của muội mà, chúng ta là tỷ muội, ngủ chung cũng không sao.”

Lâm Huệ: ….

Mục Liễn: ???

EDITOR: Luôn có người muốn cướp hồ lô nhà ta TAT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play