Trông thấy Mục Liễn bế Lâm Huệ lên giường, trong lòng Phương ma ma như có hàng vạn con kiến đang bò loạn, chỉ muốn mở miệng hỏi ngay, nhưng có cho thêm mười lá gan, bà ta cũng chẳng dám, nên không thể làm gì hơn là đành đè những nghi hoặc ấy xuống.

Mục Liễn lập tức sai người đi mời thái y.

Lâm Ngọc Phong cũng đi theo, cau mày hỏi: “Bệnh của A Huệ sao lại trở nặng thế này?”.

Mục Liễn không trả lời, mà nhìn về phía giường.

Phương ma ma len lén quan sát, ánh mắt rơi vào gò má hoàn mỹ không tỳ vết của vương gian, mà chẳng biết tại sao đột nhiên lại nhớ đến thân mẫu Lệ Phi của hắn.

Ngày xưa, Lệ Phi xinh đẹp như tiên, ai từng gặp một lần đều sẽ nhớ mãi không quên, nhưng lúc ấy chẳng hiểu sao lại lao xuống hồ mà chết, hoàng thượng vì thế cho lấp hồ lại, bên trên trồng đủ loại hoa Ngọc Trâm mà sinh thời Lệ Phi yêu thích. Thế nên mặc dù thính lực của Ung vương không tốt, nhưng lại rất được hoàng thượng ưu ái, còn phá lệ quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của hắn.

Có điều Mục Liễn mắc bệnh như vậy, chắc chắn không thể trở thành Thái Tử, Phương ma ma có phần tiếc hận.

Trong cung rất nhanh cử Hứa thái y đến, sau khi bắt mạch cho Lâm Huệ, Hứa thái y trầm mặc rồi hồi lâu mới khoanh tay bẩm báo: “Bẩm vương gia,vương phi vì quá mệt mỏi nên mới bị ngất đi.”

Mục Liễn hỏi: “Chỉ có vậy thôi? Không còn nguyên nhân nào khác sao?”

“Bẩm, không có.” Hứa thái y hoàn toàn không khám ra được gì, thậm chí còn cảm thấy Lâm Huệ vô cùng khỏe mạnh, mạch tượng bình ổn không hề sai lệch. Không còn cách nào khác, ông đành lấy lí do mệt mỏi quá độ để giải thích.

Mục Liễn thoáng trầm mặc: “Ngươi đi kê đơn thuốc đi.”

“Vâng.”

Hứa thái y nhanh chóng lui ra.

“Thái y, bao giờ A Huệ mới có thể tỉnh lại?” Lâm Ngọc Phong đứng gần đấy hỏi.

“Việc này… Lâm đại nhân, điều này rất khó nói, có thể là một canh giờ, cũng có thể là sang ngày mai, hiện tại xem ra vương phi rất cần được nghỉ ngơi.”

Mục Liễn thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy thì nhạc phụ về trước đi, khi nào nàng tỉnh ta sẽ cho người đến báo.”

Không có được câu trả lời chính xác nào, nhưng cũng không thể cứ ở đây chờ, Lâm Ngọc Phong bèn cáo từ rời đi.

Trở về Lâm gia.

Lão phu nhân đang cùng Lâm Hạm trò chuyện, thấy Lâm Ngọc Phong trở về, Lâm Đạm liền vội đứng lên, nhẹ giọng gọi một tiếng phụ thân.

Lâm Ngọc Phong thấy nàng ta, trong lòng tự nhiên thấy hổ thẹn.

Năm ấy nếu không phải do ông ta thích Từ Kiều, không khống chế được bản thân mà đi chiếm đoạt bà, thì Từ Kiều đã không rời xa ông ta, đứa con gái này cũng sẽ không phải lưu lạc nơi đất khách, chịu nhiều đau khổ. Lẽ ra, khi đó ông ta nên đối tốt với Từ Kiều, chứ không phải ngang ngạnh chiếm lấy bà.

Lâm Ngọc Phong khoát tay: “Con lui ra đi, ta với tổ mẫu con có việc cần thương lượng.”

Lâm Hạm ngoan ngoãn gật đầu, khụy gối lui ra.

“Con vừa đến Ung Vương phủ một chuyến.” Lâm Ngọc Phong nói với lão phu nhân.

Lão phu nhân ân cần hỏi: “Vậy à? Sức khỏe A Huệ thế nào rồi? Ngọc Phong, con đừng trách con bé, do con bé còn chưa kịp chuẩn bị, con đã mang A Hạm về, con bé tức giận cũng là chuyện thường tình thôi.”

“Đúng là như vậy, nhưng phản ứng của nó có hơi quá rồi.” Lâm Ngọc Phong nhướng mày: “Nó từ nhỏ đã nuông chiều, ở trong phủ ăn ngon mặc đẹp, nhưng còn muội muội nó thì sao? Lang bạc bên ngoài, nghèo túng vất vả, con bé cũng là con gái của con, con thật sự không đành lòng.”

“Phải, phải, đứa nhỏ A Hạm này tính tình thiện lương, hiểu chuyện ngoan ngoãn, đợi A Huệ về đây, ta sẽ khuyên nhủ con bé lần nữa.” Nếu đã là con gái ruột của Lâm Ngọc Phong, thì cũng là cháu gái bà, lão phu nhân cảm thấy cả nhà nên vui vẻ hòa thuận, ân oán ngày trước không nên nhắc lại.

Bà hỏi: “A Huệ khi nào thì về đây? Bệnh của con bé đã khá hơn chưa?”

“Hôm nay nó đột nhiên ngất xỉu, thái y nói là vì mệt mỏi quá độ.”

Lão phu nhân hoảng sợ: “Ôi chao, bệnh tình trở nên nghiêm trọng vậy ư?”

“Thái y nói không sao.” Lâm Ngọc Phong thản nhiên nói: “Chắc là nó không muốn quay về gặp A Hạm thôi.”

“Không đâu, A Huệ sẽ không đến mức phải giả bệnh, đợi vài ngày nữa ta đi xem sao.” Lão phu nhân bỗng hỏi: “Vậy hôm nay con cũng gặp Ung Vương sao? Ngài có đối tốt với A Huệ không?”

Lâm Ngọc Phong nhớ đến chuyện Mục Liễn bế lấy nữ nhi mình, bèn đáp: “Chắc là không tệ đâu, có điều mẫu thân à, chúng chỉ mới thành thân được mười ngày, cho dù có cảm tình thì cũng được bao nhiêu chứ? Ở lâu mới biết lòng người, bây giờ con cũng không thể đoán bừa được.”

Lão phu nhân thôi không hỏi nữa.

Lâm Huệ ngủ thẳng đến giờ Hợi thì tỉnh.

Phương ma ma thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng người cũng tỉnh rồi, làm nô tỳ lo chết mất! Vương phi muốn ăn gì, nô tỳ sai nhà bếp đi chuẩn bị.”

Lâm Huệ im lặng không đáp.

Cô nhìn chằm chằm những bông hoa màu vàng thêu trên màn trướng, mà trong lòng vô cùng thất vọng. Cô vẫn ở Ung Vương phủ, vẫn bị kẹt trong cái tình cảnh này, tất cả đều không phải là mơ!

Cô thở dài, khẽ cử động.

Khương Hoàng vội chạy lại đỡ, rồi chèn phía sau cô một cái gối lớn.

“Vương phi?” Phương ma ma lại gọi: “Bữa tối người muốn ăn gì?”

Lâm Huệ đáp: “Ngươi tự xem rồi căn dặn họ đi, nhớ thanh đạm một chút.”

Phương ma ma sai nhà bếp làm mấy món ăn theo khẩu vị thường ngày của cô.

Tay nghề của đầu bếp vương phủ rất tốt, sau khi ăn xong, Lâm Huệ liền âm thầm đánh giá năm sao. Từ lúc xuyên qua đến giờ, đây là lúc cô cảm thấy hài lòng nhất.

Thấy bọn nha hoàn thu dọn bát đũa, cô tựa vào lưng ghế, hỏi: “Vừa rồi thái y nói thế nào?”

Vương phi hôn mê, tất nhiên phải mời thái y đến rồi.

Phương ma ma bẩm báo: “Thái y nói, người chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều hơn sẽ tốt thôi.”

Không đúng?

Rõ ràng cô cảm thấy cơn đau kia xuất phát từ tim, sao lại biến thành mệt mỏi? Cô hiểu rõ cảm giác mệt mỏi thế nào nhất, tuyệt đối sẽ không đau như vậy, mà triệu chứng giống bệnh tim hơn… Nhưng nguyên chủ cũng đâu mắc bệnh này, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hơn nữa, khi đó cô còn nghe được những âm thanh kì quái!

Chẳng lẽ là ảo giác?

Lâm Huệ suy nghĩ một hồi cũng không có kết quả, lại hỏi: “Phụ thân ta về khi nào vậy?”

“Vì không bao giờ vương phi mới tỉnh, nên không lâu sau đó Lâm đại nhân đã ra về.”

Trong sách vốn là nguyên chủ sẽ theo Lâm Ngọc Phong trở về nhà một chuyến, còn hứa sẽ đối xử thật tốt với Lâm Hạm, nhưng không hề giữ lời, mà còn càng ngày càng chán ghét nàng ta, bởi vì nàng cảm thấy nàng ta đã cướp mất phụ thân nàng.

Nguyên chủ vẫn luôn tìm mọi cách đoạt lại yêu thương từ phụ thân.

Lâm Huệ cười lạnh trong lòng.

Thật hoang đường, việc đã đến nước này, sao lại còn có suy nghĩ đơn giản như vậy? Ít nhất, cô sẽ không làm như thế, thứ tình thương đó, cô không bao giờ cần nữa rồi.

Nếu đã tan vỡ, thì cứ để nó hóa thành tro bụi, cô sẽ chẳng cần níu giữ.

“Vương phi” Phương ma ma nhận lấy chén thuốc từ tay nha hoàn: “Thái y có kê thuốc bồi bổ thân thể, nhân lúc còn nóng, người mau uống đi.”

Lâm Huệ nhấp chút ít, thấy không quá đắng, bèn uống hết một hơi.

Vừa bỏ chén thuốc xuống, lại nghe thấy giọng nha hoàn từ bên ngoài truyền vào, hình như là Mục Liễn đến. Cô nhận lấy chiếc khăn lau miệng.

Phương ma ma dìu cô dậy, đi ra cửa.

Đúng là Mục Liễn, chắc đến thăm cô trước khi ngủ. Hắn không mặc áo bào như ban ngày mà đã thay trung y sạch sẽ, màu xanh thanh thiên như làm hắn trông đẹp như tranh vẽ, nhưng lại có chút xa cách lạnh lùng.

Ban nãy không nhìn kỹ, bây giờ ở gần, Lâm Huệ mới phát hiện ngũ quan của hắn rất tinh xảo hài hòa, khó diễn tả được bằng lời, chắc chính vì vậy nên nguyên chủ mới không cam lòng nhỉ? Nghĩ hết mọi cách để được động phòng, nhưng thân là nữ phụ, bi kịch như đã sớm đã được định trước, mãi mãi không thể quay đầu.

Lâm Huệ hành lễ dựa theo ký ức: “Thỉnh an điện hạ.”

Trên người cô thoang thoảng vị thuốc Đông y, hẳn là vừa uống, Mục Liễn hỏi: “Bệnh của nàng đã khá hơn chưa?”

Lâm Huệ đáp: “Đã khá hơn rồi.”

“Vậy ta sai người đi báo cho nhạc phụ biết.”

“Đa tạ.”

Lời ít ý nhiều, không một chữ dư thừa, Mục Liễn nhìn nàng, sau đó im lặng xoay người rời đi.

Phương ma ma vô cùng thất vọng: “Ai da, cứ tưởng vương gia sẽ ở lại đây chứ!”

“Sao ma ma nói lại thế?” Với tướng mạo này của Mục Liễn, lại thêm căn bệnh vô tâm kia, khiến hắn thật giống một đóa hoa cao quý kiêu ngạo, điều quan trọng hơn nữa là hắn mắc tâm bệnh, cần nhất là một thầy thuốc tâm lý, chứ không phải là một người vợ bị ép lấy. Lâm Huệ nói: “Ma ma vẫn nên chết tâm đi.”

Phương ma ma lại nói: “Vương phi, người không biết đấy chứ, lúc nãy người ngất xỉu, là vương gia đã bế người vào đấy.”

Thế à? Lâm Huệ suy nghĩ một chốc, đúng là lúc đó nàng đã bắt lấy cánh tay của Mục Liễn: “Có thể là tiện tay thôi, dù sao thì các người cũng chẳng bế nổi ta.”

“…” Phương ma ma thầm nghĩ, vương phi, người cũng đâu có béo đâu!

Buổi tối rãnh rỗi, Lâm Huệ ngồi trước bàn xem sách, ngoài công việc ra, thì đây là một sở thích của cô, không tốn nhiều thời gian mà còn giúp thư giản đầu óc, chỉ là sách ở đây thật sự không thú vị chút nào.

Đang nghĩ ngợi, Khương Hoàng lại mang đến một chồng sổ sách: “Vương phi, người đau bệnh liên miên, nên nhiều việc trễ nãi đã lâu, mấy điền trang và cửa hàng vẫn đang chờ người hồi đáp.”

Là vương phi, của hồi môn của Lâm Huệ quả thực không ít, vả lại sau khi mẹ ruột “nàng” qua đời, thì đến cả phủ Hưng An bá cũng thuộc về nàng. Lâm Huệ tùy ý đếm thử, thấy có khoảng mười gian hàng, lại hơn trăm mảnh ruộng tốt ở huyện Vân, một huyện dưới sự quản lý của kinh thành, tính ra thu nhập hàng năm có khi phải đến ngàn lượng.

Nếu mà đổi ra, chắc có trên trăm vạn tệ.

Lâm Huệ kinh ngạc, bởi vì trong trí nhớ, quyển sách kia không có đề cập đến chuyện này, nguyên chủ cứ loay hoay tìm cách có được tình cảm của Ung vương, lại càng ngày càng không thể kiềm chế được nỗi oán hận đối với Lâm Ngọc Phong và Lâm Đạm, nên về sau chỉ toàn tự gây ra những chuyện không thể vãn hồi.

Rõ ràng ‘nàng’ nên sống cho thật thoải mái mới phải.

Thân là trưởng nữ của Lâm gia, ông ngoại là Hưng An bá, lại có trong tay nhiều gia sản như vậy, sao phải cần đến đàn ông làm gì? Cô lật xem sổ sách, rồi bỗng chỉ vào một trang: “Thúy Bảo Các, đây là cửa hàng trang sức sao?”

“Đúng vậy, vương phi, nó nằm ở phố Phượng Khê đấy ạ.” Khương Hoàng là nha hoàn theo từ Lâm gia tới, nên khá hiểu rõ mấy chuyện này: “Bùi chưởng quỹ đã nhiều lần đến hỏi, hi vọng vương phi hồi âm, phái người đến Tuyết Châu một chuyến. Hắn nói chợ biên giới ở đó có rất nhiều kỳ trân dị bảo, vô cùng đẹp.”

“Bùi chưởng quỹ?” Lâm Huệ hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Khương Hoàng đáp: “Chính là con trai của đại quản sự đó ạ!”

Lâm Huệ liếc mắt nhìn nàng ấy, thầm nghĩ chẳng lẽ Bùi chưởng quỹ rất anh tuấn, chứ không thì sao tiểu nha đầu này sao lại đỏ mặt thế chứ.

“Mấy ngày nữa ta se đi xem.” Nét mặt cô bình thản, nhưng thật ra hết sức tò mò. Cô vốn là một nhà thiết kế trang sức, niềm yêu thích lớn nhất của cô chính là thiết kế ra những món đồ như vậy, chỉ là ở cổ đại, đá quý được gia công không tinh xảo cho lắm, trông vô cùng thô, không bóng bẩy như ở hậu thế. Bùi chưởng quỹ đó nói Tuyết Châu có nhiều đá quý tốt, rốt cuộc là tốt được tới đâu?

“Vậy hẹn hắn vào ba ngày sau đi.”

“Vâng, vương phi.” Khương Hoàng gật mạnh đầu.

Hai ngày này, chủ yếu sẽ chỉnh sửa lại số sổ sách quan trọng, Lâm Huệ còn định đến Thúy Bảo Các, nhưng cuối cùng còn chưa kịp đi, đã nghe nha hoàn bẩm báo là có lão phu nhân cùng Lâm gia nhị cô nương Lâm Hạm đến thăm.

Có lẽ là lần ngất xỉu trước đó đã làm mọi chuyện thay đổi theo hướng khác, Lâm Hạm trọng sinh thế mà lại đến vương phủ.

Lâm Huệ suy nghĩ một lúc, rồi đến cửa nghênh đón tổ mẫu cùng vị thứ muội kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play