Trong phòng rất yên tĩnh, Phương ma ma đứng bên ngoài không biết bên trong đang làm gì.
Quế Tâm hỏi nhỏ: “Ma ma, sao người là nói vương phi không khỏe? Chẳng phải không khỏe thì nên mời đại phu sao? Mời điện hạ tới làm gì ạ?”
Tiểu nha đầu đúng là không hiểu gì cả. Phương ma ma nhìn nàng ấy bằng ấy mắt chê trách: “Đừng lên tiếng, cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của vương phi bây giờ.”
Chuyện tốt gì? Quế Tâm mờ mịt, sau đó nhanh chong hiểu ra, vui vẻ nói: “Ý của ma ma là…”
“Lui xa ra chút đi, đừng quấy rầy bọn họ.” Phương ma ma nghiêm mặt.Quế Tâm vui muốn nhảy lên, chạy đến chỗ Khương Hoàng báo tin, nhưng Khương Hoàng nửa tin nửa ngờ.
“Ngươi đừng có mà không tin, nghĩ thử đi, đêm động phòng ấy điện hạ đi không ở lại, thế mà hôm nay vương phi tắm, điện hạ lại vẫn ở trong đấy.” Quế Tâm nói rồi đỏ mặt, vì không nhìn thấy nên dễ tưởng tượng linh tinh. Dù sao chủ tử cũng như hoa như ngọc, lúc này còn không mặc gì nữa.
Khương Hoàng phản bác: “Vậy sao lại không có tiếng động gì…”
Quế Tâm đáp: “Sao ta biết được, hay là vương phi đang chịu đựng nhỉ?!”
Khương Hoàng không nói gì.
Hai người không biết rằng Mục Liễn hoàn toàn không có ý định này, chỉ ngồi cạnh Lâm Huệ, thỉnh thoảng nhìn sang cơ thể như bạch ngọc trong nước của nàng rồi dời mắt đi ngay. Cuối cùng hắn mới biết mình đã đoán sai, Lâm Huệ dù vào nước cũng sẽ không biến hình.
Xem ra hiểu biết của mình về yêu tinh ít quá, có thể nói là hoàn toàn không hiểu gì cả.
Mục Liễn đưa tay phẩy ở mặt nước, nước đã bắt đầu nguội, hắn bèn cao giọng: “Vào đi, mặc quần áo cho vương phi.”
Nhanh vậy… Phương ma ma thầm nghĩ, thế này thì quá nhanh rồi, hơn nữa lại không phát ra âm thanh gì. Bà ta nói: “Nô tỳ không dám, hay điện hạ mặc cho vương phi đi ạ. Nô tỳ sợ vương phi trách phạt, xin điện hạ tha tội, nô tỳ thật sự không có gan làm thế.”
Không có gan mà hết lần này tới lần khác mời hắn đến đây? Mục Liễn đi ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn bản vương nhắc lại lần nữa sao?”
Thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, Phương ma ma không dám cãi lời nữa, vội kêu Khương Hoàng vào cùng.
Trong trắc phòng không vương một giọt nước nào, tư thế của Lâm Huệ vẫn y như cũ, đến tóc cũng không rối, Phương ma ma quan sát thùng gỗ, hình như mấy cánh hoa cũng còn nguyên vị trí, trong lòng bà lập tức không yên, chẳng lẽ vẫn chưa viên phòng? Vậy hắn ở trong này làm cái gì chứ? Chẳng lẽ nhìn vương phi thôi sao?
Phương ma ma cảm thấy sự tình thật gây go!
Hai người nhanh tay mặc y phục cho Lâm Huệ, rồi đỡ nàng lên giường!
Lúc này Mục Liễn đã đi rồi.
Quế Tâm thấy chủ tử vẫn bất tỉnh, bèn nói: “Có phải nên mời thái y không?”
Phương ma ma có tật giật mình: “Mời thái gì cái gì, lần trước vương phi ngất cũng không mời, không lâu sau thì đã tỉnh, chắc lần này cũng vậy thôi.”
Cũng phải, chủ tử mắc phải bệnh lạ, cứ ngất xỉu vô cớ, nhưng khi tỉnh lại thì không sao nữa, thế nên Quế Tâm cũng nghe theo.
Lâm Huệ ngủ một giấc tới sáng mới tỉnh.
Nghe nàng ho khan, Khương Hoàng bèn mang nước ấm tới: “Cuối cùng vương phi cũng tỉnh rồi, nô tỳ còn đang nghĩ nếu đến sáng người vẫn không tỉnh thì sẽ mời thái y tới.”
Lâm Huệ uống một hớp, hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Giờ mẹo ạ.”
“Giờ mẹo?” Lâm Huệ ngạc nhiên. Cô nhớ rõ mình tắm vào giờ tuất, không hiểu tại sao tự dưng vô cùng buồn ngủ, không tài nào mở mắt nổi rồi không hay biết gì nữa. Chẳng lẽ mình lại ngất nữa? Nhưng lúc đó cô chẳng hề đau tim mà. Cô bèn hỏi: “Ta đang tắm thì ngất à?”
“Dạ, điện hạ còn đến xem vương phi nữa đó.”
“Cái gì? Sao điện hạ lại đến đây, đến lúc nào?”
“Tối hôm qua ạ.” Khương Hoàng cũng không rõ lắm, xem ra không có viên phòng, nhưng không hiểu tại sao điện hạ lại ở trong phòng một hồi lâu, còn đóng cửa lại.
Nàng ấy thuật lại sự việc, Lâm Huệ nghe rồi im lặng một lúc lâu.
Nghĩ đến chuyện mình không mảnh vải ngồi trong thùng nước rồi bị một người đàn ông ngồi cạnh nhìn, cô lại thấy khó chịu, thầm nghĩ chắc bị nhìn thấy hết trơn rồi nhỉ? Không đúng, hắn không có hứng thú với mình mà, nếu không với thân phận trượng phu, chẳng phải hắn có thể muốn làm gì thì làm sao, nhưng hắn chỉ yên lặng đợi ngồi bên mình một lúc.
Lâm Huệ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nghĩ kỹ hơn, cô quyết định đổ hết tội lỗi lên đầu Phương ma ma: “Gọi Phương ma ma vào đây.”
Khương Hoàng nói: “Vương phi, chắc Phương ma ma còn ngủ đó.”
“Ngũ cũng gọi, gọi không dậy thì người sai hai bà tử đến lôi bà ta đến đây.” Cô biết chắc, nhất định là Phương ma ma đã làm gì đó với nước tắm, cho nên cô mới mê man không dậy nổi, sau đó bà lại đi gọi Mục Liễn đến.”
Thật quá đáng!
Dù Lâm Huệ không thích chuyện phân biệt giai cấp, nhưng Phương ma ma quá càn quấy rồi, làm dám bỏ thuốc cô. Nếu không xử lý, thì không biết chừng sẽ có ngày bà ta sẽ cho cô uống xuân dược mất. Nếu cô uống phải cái đó rồi bị mang đến trước mặt Mục Liễn, thì mặt mũi sẽ mất hết thôi.
Thấy sắc mặt chủ tử nghiêm nghị, Khương Hoàng bèn vội đi gọi Phương ma ma.
Phương ma ma bị đánh thức, xoa mắt nói: “Gì vậy, vương phi tỉnh rồi à?”
“Dạ, vương phi muốn gặp người.”
“Ôi, ta còn chưa rửa mặt nữa… Chỗ vương phi chẳng phải đã có các người hầu hạ rồi sao?” Phương ma ma chầm chậm xuống giường.
Khương Hoàng nói: “Ma ma khỏi rửa mặt, vương phi bảo người tới ngay lập tức.”
Phương ma ma sửng sốt.
“Vương phi đang tức giận, ma ma nhanh lên đi.”
Phương ma ma đoán được nguyên nhân nhanh, bèn lấy khăn lau mặt một cái rồi theo Khương Hoàng đến thượng phòng.
Lâm Huệ vừa thấy bà ta đã nhếch mày nói: “Bà hạ thuốc ta có phải không?”
“Vương phi, nô tỳ không dám. Nô tỳ ở bên ngoài gọi vương phi nhưng vương phi mãi không lên tiếng, nô tỳ sợ quá nên mới đi mời điện hạ, chỉ vì lo cho vương phi thôi ạ.” Phương ma ma cúi thấp đầu nói.
Đúng là nhanh mồm nhanh miệng. Lâm Huệ tới trước mặt bà ta: “Bình thường bà chưa ba giờ quan tâm chuyện tắm rửa của ta, sao hôm qua lại đến trác phòng, còn bảo Khương Hoàng đi lấy nước? Bà thích lo mấy việc vặt này từ bao giờ thế? Còn ở bên ngoài gọi ta à, bà gọi ta làm gì? Ta đang tắm, bà nói ta nghe xem, gọi ta làm gì?”
Bị ép hỏi dồn dập, Phương ma ma lập tức lắp bắp: “Chuyện là, chuyện là, nô tỳ cũng không nhớ nữa.”
“Xem ra đầu óc bà không được tốt nữa thì phải. Nếu thế thì từ nay cứ ở yên trong viện của bà đi, ta không cần bà hầu hạ nữa.”
Vậy sao bà ta làm nhiệm vụ được, Phương ma ma nghĩ đến hoàng thượng, bèn ngẩng đầu nói: “Nô tỳ là do hoàng thượng phái tới, vương phi không có quyền bắt nô tỳ đi nơi khác, nô tỳ chỉ nghe lệnh hoàng thượng thôi.”
Cẩu hoàng đế!
Lâm Huệ lạnh lùng nói: “Nếu ma ma đã nói vậy, chi bằng chúng ta cùng vào cung, ta cho bà kể lại chuyện này cho hoàng thượng nghe. Rằng một nô tỳ như bà ỷ vào chuyện phụng mệnh hoàng thượng, mà muốn làm gì vương phi thì làm, ở vương phủ ngang ngược hống hách. Hôm nay bà làm ta hôn mê, ngày mai lừa gạt điện hạ, làm chủ cả vương phủ, giẫm lên người khác mà làm việc…”
Giọng nói trong trẻo của nàng truyền đến, Mục Liễn đứng cạnh bình phong, chỉ thấy đôi môi đỏ như anh đào của nàng nhả ra từng chữ từng chữ, khiến mặt mày Phương ma ma xám như đất.
Nhưng Phương ma ma vẫn có chống chế: “Nô tỳ không có, là vương phi hiểu lầm nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối chưa từng làm như thế.”
Lâm Huệ lười nói với bà ta nữa, thản nhiên lệnh: “Khương Hoàng, kéo ma ma xuống, đồng thời dọn đồ đạc của bà ta đến đi luôn, sau này đừng để bà ta xuất hiện trước mặt ta nữa.” Sau đó liếc nhìn Phương ma ma: “Nếu ma ma có oan ức gì thì cứ nói với hoàng thượng đi.”
Hoàng thượng là một minh quân, theo lý lẽ không tin lời ngụy biện của Phương ma ma, nhưng có thể sẽ trách tội cô, có điều kết quả tệ nhất chỉ là không cần đứa con dâu là cô nữa thôi.
Thế thì còn gì bằng.
Lâm Huệ nhìn theo bóng lưng giận dữ của Phương ma ma, khóe môi cong lên, cuối cùng lỗ tai cũng thanh tĩnh! Phương ma ma này thật giống dì hai cô, ngày nào cũng cuống cuồng bắt cô đi coi mắt.
Có điều cô có thể nhịn dì hai, nhưng tuyệt đối không nhịn Phương ma ma.
Chỉ là cô đã không thể gặp dì hai nữa rồi. Không biết bây giờ dì hai có đang đau khổ vì cô không? Đang nghĩ ngợi thì nghe Quế Tâm gọi một tiếng điện hạ, cô quay qua thì thấy Mục Liễn đứng cách đây không xa, trong đầy lập tức nhớ lại lời Khương Hoàng kể.
Tối qua hắn vào phòng tắm…
Lâm Huệ không khỏi đỏ mặt, giận đến buồn bực, Phương ma ma này!
Cô hơi không muốn nói chuyện.
Mục Liễn nói: “Lui ra hết đi.”
Mấy nô tỳ trong thượng phòng lập tức lui xuống hết.
Lâm Huệ lườm hắn: “Điện hạ có chuyện gì sao?”
Trong đôi mắt đen nhánh toàn là hình bóng hắn, mang theo chút đề phòng, Mục Liễn nói: “Bệnh của nàng thế nào rồi? Nghe nói sáng sớm nàng mới tỉnh.” Trong trí nhớ, lần trước nàng chỉ ngất nửa canh giờ.
Chẳng lẽ đang quan tâm cô sao? Lâm Huệ đáp: “Hôm qua không phải bị đau tim ngất mà là do Phương ma ma hạ thuốc, cho nên vừa rồi ta đã đuổi Phương ma ma đi viện khác ở rồi.”
Thì ra là thế, khi nãy hắn đứng khá xa nên không nghe gì, thảo nào nàng lại tức như vậy, mặt mày đều sắc bén, hệt như con mèo hoang nhỏ bị bắt. Hắn cong cong môi mà không hề hay biết: “Bà ta là người của phụ hoàng, nàng không sợ sao?”
“Không sợ, ta đã tự tính đến tình huống xấu nhất. Ta nhất định phải trách phạt Phương ma ma, sao bà ta có thể…” Cô nhíu mày… sao bà ta có thể gọi Mục Liễn tới. Nếu hắn không phải là người không thể yêu đương, thì hôm qua chắc cô đã chịu thiệt, chịu thiệt cực lớn.
Thấy nàng tức giận cực điểm, Mục Liễn im lặng chốc lát rồi nói: “Ta không làm gì cả…”
Lâm Huệ: …
Làm hay không cô không biết!
Lâm Huệ ho khan: “Ta không nói chàng. Điện hạ nhân phẩm cao quý, ngẫm lại chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện như thừa nước đục thả câu.”
Có điều cô thật sự hiếu kì rốt cuộc Mục Liễn đã làm gì, xem bộ dạng cấm dục này của hắn, chắc không nhân cơ hội động tay đâu nhỉ? Nếu không, thì hắn ở trong đó với cô làm gì? Cô hơi do dự rồi vẫn hỏi: “Ta hẳn là không có nói gì sai chứ?”
Mục Liễn thản nhiên nói: “Ta chỉ nhìn một lúc thôi.”
Lâm Huệ:…
nhìn không phải là mấu chốt!
Nhưng cô không thể nói nên lời đó. Lâm Huệ cảm giác như vừa phát hiện ra một lục địa mới, Mục Liễn này có giống trong sách viết đâu, hắn là một tên mặt người dạ thú, lưu manh có văn hóa! Đang nghĩ ngợi thì nghe Mục Liễn nói: “Ta chỉ muốn nhìn xm nàng có biến thành hồ lô hay không thôi.”
“…” Thật vậy luôn hả?
“Kết quả nàng không biến về nguyên hình.”
Lâm Huệ bị suy nghĩ khác người của hắn làm rối não, hồi lâu mới nói: “Bởi vì ta bị thương, hiện đã mất toàn bộ pháp lực, không thể trở về nguyên hình, ta chỉ có thể cố duy trì hình dáng con người thôi.” Pháp lực đó là gì, chàng trai à, chớ hỏi tới.
Mục Liễn: …