Chương 32: Công việc say rượu nào đó không khoa học
"Khi ta gặp chị ấy, chị ấy là người mạnh nhất thế gian, thế gian này không mong đợi nhiều như vậy, chẳng qua là ta cam tâm, Tiêu ngươi lại tội gì ép ta"
Rượu Quế Hoa, trong veo cũng say người, một bình hai lạng, hai bình vào bụng người cũng bắt đầu nói nhiều, Tiêu Diệp nhìn Bộ Ẩn Lạc chống đỡ đầu tự mình nói dông dài liền biết nàng hơn nửa có chút say rồi, cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng thiêm rượu
"Làm sao không thấy ngươi uống, không được nha, là có ý đồ muốn chuốt say ta?"
Bộ Ẩn Lạc mang trên mặt vài tia đỏ ửng nhìn Tiêu Diệp, Tiêu Diệp chỉ cười, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, không chờ nàng tự mình thêm rượu cho Bộ Ẩn Lạc thì đưa tay qua rót đầy
"Đã nói rồi là tiệc tiễn đưa ta cho ngươi, tại sao lại thành ta đang uống rượu"
Bộ Ẩn Lạc méo miệng lẩm bẩm, "Ngươi muốn về Tiêu gia phỏng chừng sau này cũng không cơ hội gì uống rượu như vậy nữa, nè!"
Cổ tay trắng nhỏ giơ lấy tách rượu sứ men xanh, Tiêu Diệp giơ ly rượu lên cùng nàng đụng nhau một cái
"Sẽ không, ngươi là bạn bè đời này của Tiêu Diệp ta, nếu ngươi mời, ngàn vạn cách trở ta đều sẽ đến. Nhưng nếu như ngươi dám chết rồi, ta đem hết toàn lực cũng sẽ muốn cô ta chôn cùng với ngươi"
Tiêu Diệp nói nghiêm túc, Bộ Ẩn Lạc lại cười đến không phổi
"Vậy cũng tốt a, có thể cùng chị ấy an nghỉ, ta ngược lại cầu cũng không được"
Nếu như chết rồi cũng thoát không khỏi dây dưa của mình, Trần Phong Hoa, chị có ghét em cực kỳ hay không? Nhưng em thà tình nguyện như vậy cũng không muốn cùng chị đời này kiếp này vĩnh viễn không bao giờ gặp, em thà chị hận em cũng không muốn chị vứt bỏ em
Bộ Ẩn Lạc tựa lưng vào ghế ngồi ngủ thiếp đi, Tiêu Diệp ôm nàng đi đến khách sạn gần đó mở phòng cho nàng, đem nàng để lên giường đắp kín mền khóa kỹ cửa mới rời khỏi, nhưng ai lại có thể nghĩ đến một con quỷ say ngủ thiếp đi sau đó lại bò lên muốn về nhà
Trần Phong Hoa xã giao xong khách hàng quen thuộc ở trên đường đi dạo tỉnh rượu rồi trở về, xa xa thì thấy được một người loạng choà loạng choạng mà đi trên đường, lại ngã xuống đất
Nhìn qua hình như là cô gái, Nếu như bình thường Trần Phong Hoa nhất định là sẽ không quản, nhưng hôm nay không biết là động lòng trắc ẩn nào, cô đi tới trước mặt người kia, cũng không đỡ, thì nhìn người này tự mình bò dậy, vừa nhìn thấy mặt, lại làm cho cô hoàn toàn biến sắc
"Bộ Ẩn Lạc? Ngươi nữa đêm ở trên đường làm cái gì!"
Ban đêm không người, càng là đám háo sắc ẩn hiện, người này nhìn qua rõ ràng cho thấy uống say rượu, nhưng cô lúc trước rõ ràng thấy được Bộ Ẩn Lạc cùng một người khác rời khỏi, người kia chẳng lẽ là chết sao!
"Đau quá"
Bộ Ẩn Lạc giơ tay, cả khuôn mặt đều nhíu lại, lòng bàn tay bị mặt đất thô ráp cắt lấy, đỏ bừng một mảnh nhìn qua đặc biệt khủng bố, Trần Phong Hoa cau mày, từ trong túi tiền lấy khăn tay ra thô bạo lau sạch cho nàng. Bộ Ẩn Lạc chỉ cười, đẩy ra Trần Phong Hoa thì té đụng lên trước, bị Trần Phong Hoa kéo lại một cái
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi đâu? Ta, về nhà, về nhà. Ta, không có nhà"
"Ta đưa ngươi về"
"Ngươi lừa người"
Bộ Ẩn Lạc bĩu môi muốn giãy giụa khỏi cầm Trần Phong Hoa nắm lấy tay nàng, thấy không tránh thoát được cuống lên mà há mồm liền muốn cắn. Trần Phong Hoa trợn to hai mắt, Bộ Ẩn Lạc ngươi được a, lại còn dám cắn ta?
"Không chơi với ngươi"
Thật vất vả để Trần Phong Hoa buông tay ra, Bộ Ẩn Lạc thì chạy trốn rồi, Trần Phong Hoa thực sự là vừa tức vừa giận, ba chân bốn cẳng sải bước lên, người này đi đến xiêu xiêu vẹo vẹo, tốc độ cũng không nhanh
"Ngươi con người này làm gì suốt ngày lẽo đẽo theo ta, phiền chết người rồi"
Bộ Ẩn Lạc cau mày, càng là một bộ vẻ mặt ghét bỏ cực kỳ, Trần Phong Hoa không những không giận mà còn cười, người này đại khái là say bị hồ đồ rồi, bằng không lại làm sao dám nói chuyện với cô như vậy
"Ngươi biết ta là ai không?"
"Ai muốn biết ngươi là ai a, ngươi tránh ra, ta muốn đi tìm Trần Phong Hoa"
Bộ Ẩn Lạc cuối cùng cũng coi như tìm được rồi một mục tiêu, vỗ tay ngốc hề hề cười lên
"Ta chính là Trần Phong Hoa"
"Ngươi?"
Bộ Ẩn Lạc nheo mắt lại quan sát tỉ mỉ một hồi, lại giống heo con nhăn mũi ngửi ngửi về phía trên người Trần Phong Hoa, chui vào hốc mũi chính là mùi rượu và mùi nước hoa vừa rồi cùng người xã giao nhuộm lên, nhất thời nhất thời lắc như trống lắc
"Ít lừa người, ngươi mới không phải chị ấy, chị ấy sẽ không muốn gặp ta, chị ấy không một chút nào yêu thích ta"
Nói một chút, Bộ Ẩn Lạc ngồi ở trên ghế dài của ven đường, dáng vẻ ủy khuất khiến người ta cảm thấy một giây sau nàng cũng sắp muốn khóc lên. Trần Phong Hoa cảm giác mình đúng là điên rồi mới có thể cùng một con quỷ say nói nhiều lời như vậy, tiến lên hai bước kéo lấy cổ áo của Bộ Ẩn Lạc liền đi
May mà trên con đường này không có cảnh sát tuần tra, bằng không thì phản ứng của Bộ Ẩn Lạc sẽ để Trần Phong Hoa lập tức bị mời đi cục cảnh sát uống trà. Đem con ma men này nhét vào trong xe, đóng cửa xe, Trần Phong Hoa cũng không tin nàng còn có thể nhảy xe chạy trốn
"Đau quá. Ta không muốn đi theo ngươi"
Bộ Ẩn Lạc ôm lấy cục sưng trên đầu bị đụng trúng, đưa tay liền đi mở cửa xe, mu bàn tay Trần Phong Hoa mạnh mẽ đánh một cái
"Ngươi còn muốn quậy đến khi nào?"
Bộ Ẩn Lạc một chút sờ cục u trên đầu, một chút thổi thổi mu bàn tay bị Trần Phong Hoa đánh đỏ, bĩu môi thì thầm, vẻ mặt ủy khuất đó tới cực điểm rồi
"Ngươi làm sao hung dữ như vậy, còn dữ hơn Phong Hoa, ta mới không muốn đi theo ngươi, ngươi muốn đem ta ăn đi"
Bộ Ẩn Lạc càng nghĩ càng sợ, trong đầu đã bắt đầu xuất hiện cảnh tượng phim zombie nào đó, lông mày dựng thẳng thành bát tự, cắn ngón tay cái, con mắt xoay tròn xung quanh
Trần Phong Hoa nỗ lực đè nén tính tình của chính mình, đợi nữ nhân chết bầm này tỉnh táo nhất định phải cho nàng đẹp mặt. Giống như có ong mật nhỏ luôn ong ong ong bên cạnh bạn, Trần Phong Hoa đang suy nghĩ a, may mà trước đó Bộ Ẩn Lạc không có ở trước mặt mình từng uống say, bằng không thì đức hạnh này, cô chắc chắn sẽ đem người bóp chết
Xe mở ra một nửa, người ở bên cạnh đột nhiên không còn âm thanh, Trần Phong Hoa có chút kỳ quái quay đầu, vậy mà ngủ rồi, khiến người hận đến nghiến răng
Chúng ta mỗi ngày tự xét mình ba lần, ta là ai, ta ở đâu, tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Bộ Ẩn Lạc nằm ở trên giường nhìn trần nhà, y phục trên người không biết tung tích, chỉ quấn lấy một cái áo tắm lỏng lỏng lẻo lẻo, bố cục của căn phòng này nhìn thế nào cũng không phải bất kì nơi nào nàng đi qua, càng không thể là khách sạn, muốn chết rồi!
Bộ Ẩn Lạc tự nhiên rõ ràng đức hạnh chính mình uống say là cái quỷ gì, khẳng định lại đi ra ngoài chạy loạn ngủ tùy tiện ở nơi nào, nàng đây là bị ai nhặt đi rồi sao, nếu như dung mạo đẹp đẽ thì khỏi nói, dung mạo không đẹp nhìn thì giết chết
Ngay ở thời điểm nàng suy nghĩ nên dùng phương pháp ra sao hành hung cửa bị người "Răng rắc" Một tiếng mở ra, nhìn Trần Phong Hoa đứng ở trước cửa mặt tối sầm lại Bộ Ẩn Lạc trợn mắt ngoác mồm, áo tắm vốn lỏng lẻo treo ở bả vai nàng cũng như hiểu rõ ý người như thế tuột xuống
"Che cái gì che, nơi nào chưa từng thấy?"
Thật dữ, thảm rồi thảm rồi. Bộ Ẩn Lạc lén lút nhìn sắc mặt của Trần Phong Hoa một chút, trong lòng càng thêm không chắc chắn, bộ dáng này thật sự hình như là bị bắt gian ở trên giường
"Nếu đã tỉnh táo rồi chúng ta thì cố gắng tính sổ"
Trần Phong Hoa nói đến nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này ngày hôm qua ở trên xe ngủ thiếp đi, nàng vẫn cuối cùng yên tĩnh lại, ai biết xuống xe liền muốn chạy, bắt cũng bắt không bắt được
Hết chương 32
Edit: Thụ manh vô đối