Chương 17: Chuyện cười trong truyền thuyết

"Ngươi đây là muốn nhà vàng giấu người đẹp?"

Dứt lời, Bộ Ẩn Lạc lấy một loại ánh mắt thiểu năng trí tuệ nhìn Vân Huyền, nàng phẫn nộ ngậm miệng, chơi quá đáng rồi, đem mình chơi vào rồi

"Vào đi"

Mở cửa, thay giày đi vào phòng khách, ở giữa trên ghế sofa hai con mèo một đen một trắng lười biếng nằm sấp, thấy Bộ Ẩn Lạc đến, cũng là lười biếng kêu hai tiếng

Bộ Ẩn Lạc ngồi ở trên ghế sofa, hai con mèo lúc này mới chậm rãi đi dạo đến nhảy lên đầu gối của nàng cọ cọ, Vân Huyền đứng bên cạnh, con mắt không ngừng chuyển động quan sát cảnh vật chung quanh

Gian phòng này không giống như là không có sinh khí rất lâu không ai ở , hai con mèo này càng chứng minh điểm này, sinh vật thích ngạo kiều như vậy tuyệt đối không thể ở trong trong phòng quạnh quẽ ở lại rất lâu, nói cách khác....

"Lạc? Ta nghe được âm thanh ra ngoài nhìn thử, quả thật là ngươi"

Cửa phòng của Phòng ngủ chính bị người mở ra, đi ra một người vóc người cao gầy, y phục màu trắng rõ ràng cho thấy là váy ngủ, đi chân đất, áo khoác màu đen trên người rõ ràng cho thấy tiện tay phủ lên, thanh âm khàn khàn phân biệt không ra nam nữ. Ở thời điểm Vân Huyền đánh giá người này thì người này cũng đang đánh giá Vân Huyền, một lát, vẫn là người này một tiếng cười nhẹ đánh vỡ trầm mặc trước

"Làm sao đem cảnh sát dẫn tới nơi này rồi?"

Vừa nói, người này đi tới bên cạnh Bộ Ẩn Lạc ngồi xuống, Vân Huyền cảm thấy hai người này đều ngồi thì một mình nàng ấy đứng rất giống là gã sai vặt, ngồi ở một bên khác của Bộ Ẩn Lạc, hai tay chống ở trên đầu gối ánh mắt bất thiện nhìn người bên kia, cảnh sát, đây cũng không phải là xưng hô thiện ý gì

"Không giới thiệu một chút sao?"

Bộ Ẩn Lạc giống như người không liên quan vuốt lấy mèo, mà người kia cũng đưa tay gãi ngứa con mèo nằm nhoài trên đầu gối Bộ Ẩn Lạc, điều này làm cho Vân Huyền cảm giác bị người phớt lờ

"Tiêu Diệp, Sữa Bò, Chocolate, Vân Huyền"

"Này! Tại sao ta phải xếp hạng sau con mèo a! Còn nữa không nên gọi sữa bò trắng sao!"

Điểm quan tâm của Vân Huyền mãi mãi ở địa phương kì quái, lúc này người tên Tiêu Diệp kia đối với nàng ấy đưa tay ra

"Nga, thì ra là cảnh quan Vân trong truyền thuyết sao, ngưỡng mộ đã lâu"

Sau khi Vân Huyền và Tiêu Diệp cầm tay mới phản ứng được chế nhạo trong giọng nói của người này tức giận đến trực tiếp xù lông

"Ngươi vừa rồi là muốn nói chuyện cười trong truyền thuyết đúng không!"

Lúc này Vân Huyền cũng phản ứng lại người kia là ai, giới thế gia Trung Hoa đều là nhỏ như vậy, tiểu thư Tiêu gia, Tiêu gia kia cơ hồ ngang bằng với bộ phân quân sự, làm sao có khả năng không biết chuyện năm đó, cứ như vậy, tại sao Bộ Ẩn Lạc sẽ một cái nhìn nhận ra cô ấy sau đó nói ra cái tên đó cũng có thể giải thích thông rồi

Chuyện năm đó nói ra cũng đủ sỉ nhục, năm đó Phác Vân Oánh thiết kế hãm hại nàng ấy, hại nàng ấy bị cách đi quân chức, lại thông qua thủ đoạn đem nàng ấy đày đến cục cảnh sát làm cảnh sát nhỏ, đem chính mình trói buộc ở trong phạm vi thế lực của cô ta, nàng ấy thật vất vả mới có được điều nhiệm đến trấn Vọng Giang này, không nghĩ tới lại một lần có người ở lúc này nhắc tới đề tài này

"Yên tĩnh chút, ai đối với đề tài trong lời nói kia của ngươi có có hứng thú"

Bộ Ẩn Lạc tuy là nói như vậy, nhưng trong lời nói tràn đầy ý cười, Vân Huyền tức giận đến đã sắp muốn biến thành con cá nóc, nữ nhân chết bầm này còn đang cười

"Nhưng mà ngươi cũng là đủ thảm, cư nhiên một chút đầu óc chính trị cũng không có"

"Ai muốn có đầu óc chính trị, đám người chơi chính trị này lòng đều dơ!"

Bộ Ẩn Lạc đã cười điên đảo, Tiêu Diệp tuy nhìn qua không có vẻ mặt gì, nhưng mà khóe miệng giương lên đã hoàn toàn bán đứng nàng, Vân Huyền nắm lên gối ôm liền hướng trên mặt Bộ Ẩn Lạc nhấn đi

"Dừng dừng dừng! Ta hỏi ngươi chuyện. Ngươi có nghĩ tới hay không, giết trở về?"

"Hở? Ngươi có phải rối loạn thần kinh không, lại không nói đời này của ta cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân kia, một cảnh sát hình sự nhỏ ta làm sao đấu với cô ta?"

"Thế lực Vân gia lớn như vậy, Phác Vân Oánh cô ta là cái thá gì, vai hài dựa thế lên đài?"

Đúng, nguyên nhân Vân Huyền bị thế gia gọi là chuyện cười không phải là bởi vì nàng ấy bị người hãm hại rơi vào hoàn cảnh bây giờ, mà là nàng ấy thân là con gái một của gia chủ đương đại Vân gia Chính Bác, người thừa kế chính thống duy nhất của Vân gia bị một Phác Vân Oánh không biết ba mẹ ruột là ai đùa bỡn đến không thể trở mình

Phác gia kia chẳng qua là dựa vào một gia đình phía dưới Vân gia, Phác Vân Oánh kia ở trong mắt bọn họ chẳng qua là con gái nuôi của Phác gia, một nhân vật tầm thường của con dâu nuôi từ bé, thực sự là chuyện cười lớn

Trong mắt Tiêu Diệp mang theo lạnh lẽo, môi mỏng phun ra lời cay nghiệt để trong lòng Vân Huyền rất không thoải mái, nữ nhân kia cô ấy chửi đến, người khác nói không được. Tiêu Diệp liếc nhìn vẻ mặt của Vân Huyền, sau đó trên mặt mang theo nụ cười trào phúng đứng lên

"Thì ra như vậy, vậy thì không giúp được ngươi. Lạc, ta đi ngủ, ngươi từ từ chơi"

Bộ Ẩn Lạc đáp một tiếng, vẫn ở chỗ cũ cúi đầu chơi mèo, Vân Huyền bắt đầu hoài nghi nữ nhân này vốn là có mưu tính, nếu không thì lại nên giải thích thế nào hành vi của Tiêu Diệp?

"Làm gì nhìn ta như vậy?"

Bộ Ẩn Lạc vỗ vỗ cái mông con mèo, Sữa Bò rất thức thời từ đầu gối nàng nhảy xuống, cùng Chocolate ưu nhã cất bước đi tới bên trong ổ của chính mình

"Đột nhiên cảm thấy ngươi rất nham hiểm"

"Nham hiểm sao? lời khen không tệ, ngươi chắc sẽ không phải cho rằng đây đều là an bài xong chứ?"

Này nếu không thì sao! Vân Huyền trừng Bộ Ẩn Lạc, trải qua phen làm ầm ĩ này vốn là uống không nhiều rượu toàn bộ thanh tỉnh rồi, nếu như không phải sợ nữ nhân mới nhìn qua thì yếu đuối mong manh này bị nàng ấy đánh chết đã sớm một quyền đi tới rồi

"Ta không có thời gian rảnh rỗi nhiều như vậy tính toán ngươi, cũng không có nghĩ đến Tiêu sẽ nói lên những lời này, nhưng mà nếu đã nói đến rồi vậy ngươi muốn trốn tránh tới khi nào đây, Vân thiếu chủ?"

Vân Huyền chỉ cảm thấy khí huyết chính mình tăng lên, mạch máu của cả người đều phải nổ tung, nàng ấy chán ghét người khác lấy thân thế của nàng ấy nói chuyện, chán ghét người khác nhắc tới Phác Vân Oánh, nữ nhân này

"Đừng kích động"

Khi Vân Huyền tỉnh táo quả đấm của chính mình đã vung ra ngoài, mà con người như này như sức chiến đấu chỉ có 5 mảnh nhẹ nhàng nâng tay liền đem quả đấm của nàng ấy dịch ra, một quyền đánh vào trong không khí để Vân Huyền không khống chế được ngã lên trước, sau đó nàng ấy cả người bị ném tới trên ghế sofa

"Ngươi biết ngươi ở trong mắt đám người này của chúng ta có bao nhiêu may mắn không, ngươi là con duy nhất, không có ai sẽ tranh với ngươi cái gì, cha của ngươi vì ngươi nghĩ hết tất cả biện pháp, không muốn đối mặt Phác gia, nhưng ít nhất họ cho ngươi một hoàn cảnh an toàn cho đến ngươi thành niên, nếu phụ thân ngươi không có đem ngươi đưa đi, ngươi đã sớm là một bộ thi thể, cũng không cần ta ở đây tốn nhiều miệng lưỡi với ngươi"

"Vì sao ngươi biết rõ ràng như vậy?"

Ánh mắt hoài nghi để Bộ Ẩn Lạc thu hồi cốt diễn của nàng, gãi lấy mặt

"Rất lâu lúc trước chúng ta từng gặp, ở trấn Trung Xương, ngươi còn là một tên côn đồ cắc ké đến, đội lấy kiểu tóc xù dựng mang theo một đám người ở trên đường khắp nơi đùa giỡn tiểu cô nương"

Được rồi không cần nói, nói tới những chuyện tuổi trẻ ngông cuồng kia Vân Huyền hiện tại đều cảm thấy mất mặt, tuy nàng ấy không có ấn tượng liên quan tới người này, năm đó tiểu cô nương đùa giỡn qua thật sự là rất nhiều, đều không nhớ rõ

"Cái đề tài này chấm dứt ở đây, ngươi có thể đừng hành động vĩ đại nói tới năm đó nữa"

"Nga, vậy nói cho ngươi biết một tin tức tốt, Phác Vân Oánh, muốn điều đến trấn Vọng Giang rồi"

"Cái gì!"

Hết chương 17

Edit: Sau chương này thì nói rõ bà thụ Lạc này bả không hề đơn giản nha, tuy hay đeo theo làm M cho em công kia nhưng lòng dạ ẻm thật là tính toán nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play