Đại hội thể thao của trường có rất nhiều học sinh đi lại xung quanh, nhưng nơi này rất yên tĩnh, có cỏ dưới chân, cách đường chạy bên phải vài mét.

Lâm Tống Tiện nhìn người trước mặt, Tống Nghi Ninh vẫn mang dáng vẻ tinh xảo không chê vào đâu được, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng thầm ngưỡng mộ, người mẹ này thật có khí chất.

Khuôn mặt của bà trang điểm rất hoàn mỹ, một cái nhấc tay cũng có hàng vạn tư thái.

"Hôm nay Tiểu Y có tiết mục biểu diễn, nhân tiện sang nhìn con một lúc." Bà giơ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt nhàn nhạt.

"Nghe nói lần trước hai đứa có chút hiểu lầm, đợi chút nữa cùng nhau đi ăn một bữa cơm?"

Lâm Tống Tiện cảm thấy bị chọc cười với giọng điệu tự nhiên của bà. Anh giật giật khóe miệng, giọng nói không giấu được vẻ châm biếm "Sao bà lại nghĩ là tôi và cô ta sẽ ngồi cùng một bàn ăn cơm?"

Tống Nghi Ninh dừng một chút, bà hơi nghiêng đầu lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Lâm Tống Tiện. Anh luôn tạo cho bà ấn tượng là người trầm mặc ít nói không quá có cảm giác tồn tại, tuy nhiên những lần tiếp xúc gần đây, anh dường như bắt đầu lộ rõ những góc cạnh khác.

Hoặc là đây chính là dáng vẻ thực sự của anh.

Tống Nghi Ninh không biết sự thay đổi này bắt đầu từ đâu, nhưng nó cũng chẳng làm trở ngại gì đến bà.

"Nếu con đã không muốn ta cũng không miễn cưỡng." Bà vốn dĩ chỉ nhân tiện hỏi một chút mà thôi, dù sao trước kia bà luôn ngẫu nhiên nhìn thấy trong mắt anh có một loại khao khát gì đó.

Bà cứ nghĩ rằng anh sẽ sẵn lòng đi ăn cùng.

Tống Nghi Ninh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, nói ngắn gọn một vài câu liền cúp máy, trước khi đi lại nhìn Lâm Tống Tiện.

"Ta về trước, Tiểu Y đang đợi ta ở cổng trường."

Lâm Tống Tiện xoay người rời đi không nói một lời.

Trời trong gió nhẹ, chiếc loa lại vang lên tiếng một cách mạnh mẽ, xung quanh là những khuôn mặt trẻ trung trong bộ đồng phục học sinh.

Khuôn mặt của Lâm Tống Tiện vô cảm, ánh mắt hờ hững thờ ơ quen thuộc, giống cá thể được chia làm hai, linh hồn nhìn xuống từ trên cao, giống như cái xác không hồn biết đi.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào nó mà không có bất kỳ cảm giác nào.

Trên bãi cỏ rộng lớn, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, Lâm Tống Tiện dừng bước, ngước mắt lên nhìn Tống Oanh.

"Cậu không sao chứ?" Cô hỏi anh, đứng dưới ánh đèn vàng, vẻ mặt lo lắng.

"Không sao." Cuối cùng Lâm Tống Tiện cũng lấy lại được thứ đã mất, từ từ ngước mắt lên.

"Gần trưa rồi, hai chúng ta đi ăn cùng nhau đi?"

......

Trước giờ nghỉ trưa, cả hai rời trường sớm.

Phía sau không có hạng mục tranh tài nào, thầy cô cũng không điểm danh, thời gian rảnh rỗi căn bản giống như ngày nghỉ.

Lâm Tống Tiện cùng Tống Oanh đi ăn mì, vẫn là tiệm mì hải sản thủ công trong hẻm đó, hương vị vẫn ngon như trước, ăn sạch sẽ nước mì còn ít dưới đáy bát.

Hai người đi trên đường cái, so với âm thanh không ngừng phát ra trong trường, bên ngoài yên tĩnh hơn rất nhiều, xe cộ dừng lại, có hai ba người đi bộ qua.

Cuối cùng hai người dừng lại trên một sân thượng.

Sau lưng là tòa nhà không rõ tên, có nền vuông nhô ra theo chiều ngang, xung quanh là lan can sắt sẫm màu, tầm nhìn rộng lớn, cách đó không xa là con đường nhà cao tầng.

Gió thổi mát rượi, phảng phất hương vị thiên nhiên trong lành.

Lâm Tống Tiện ngả người ra sau, tùy ý chống tay vào lan can phía sau, nhắm mắt lại.

"Tống Oanh."

"Có chuyện gì vậy?" Cô đứng ngay trước mặt anh, cách đó không xa, đồng phục học sinh màu xanh trắng, bộ dáng ngoan ngoãn.

"Tại sao cậu luôn ở cùng một chỗ với tôi vậy?" Lâm Tống Tiện mở mắt ra hỏi, Tống Oanh dừng lại, không biết bác bỏ kiểu gì.

"Đúng vậy, lần nào cũng vừa vặn đụng phải."

"Thật là trùng hợp." Ánh mắt anh cong cong, khóe miệng mỉm cười.

"Xem ra chúng ta đúng là có duyên phận."

"Ừm, vậy hôm nay bà ấy đã nói gì với cậu?" Thấy anh có vẻ tâm tình tốt, Tống Oanh không nhịn được hỏi.

"Đến thăm Chu Tư Y thuận tiện đến hỏi tôi, chia buồn với tôi được không?" Lâm Tống Tiện trầm tư một hồi rồi ngập ngừng trả lời. Giống như việc thuận tiện chăm một con mèo hoặc con chó con ven đường, thấy nó có bản tính hoang dã khó thuần phục, liền lập tức bỏ rơi thờ ơ quay đi.

"Bà ấy thật phiền phức." Sau khi Tống Oanh im lặng một lúc, cô nhăn mặt lại, ánh mắt tức giận.

"Cậu nói không sai." Lâm Tống Tiện quay người lại, đặt lòng bàn tay lên lan can nhìn ra ngoài, hơi nghiêng mặt, như đang nói với chính mình.

"Chẳng có ý nghĩa gì."

Giống như có thể muốn nhìn rõ hồng trần, lát sau sẽ có thể nhảy xuống, Tống Oanh trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh kinh khủng như vậy, lập tức không chịu nổi, bước lại gần anh.

"Lâm Tống Tiện..."

Tống Oanh còn chưa dứt lời, cô đã nhìn thấy người đang đứng đó đột nhiên dời khỏi tầm mắt, dùng tay vịn vào lan can nhảy xuống, biến mất trước mặt Tống Oanh ngay tức thì.

Sân thượng trống không, góc áo trắng kia cuối cùng cũng chỉ còn lại trong không khí.

Xung quanh im lặng chết chóc.

Cô sững người, thân thể hoảng loạn bất động một cách đờ đẫn, lồng ngực trỗng rỗng.

Tống Oanh lạnh toát cả người, lê đôi chân yếu ớt đi đến mép sân thượng, trong đầu tưởng tượng ra vô số cảnh tượng khủng khiếp, cuối cùng thu hết can đảm, nước mắt lưng tròng.

Trong trí tưởng tượng của cô không có một bức tranh tàn khốc nào cả, bên dưới có một con đường cách vài mét, Lâm Tống Tiện lúc này đang ngồi xổm ở một bên, ôm một đứa trẻ sợ hãi trên tay, người tài xế hét lên sau đó lái xe đi qua trước mặt. Người phụ nữ đang đứng ở đó cảm kích liên tục cảm ơn anh.

Tống Oanh không nhịn được nữa, cô buông lỏng tay ngã ngồi xuống đất.

Khi Lâm Tống Tiện đi lên, cô đang ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên mặt, cơ thể cô bất giác run lên, khi nhìn thấy anh, cô ấy lập tức từ khóc thầm thành khóc to hơn.

"Cậu đang muốn dọa tôi chết sao!" Lần đầu tiên Tống Oanh hét lên với anh, vẻ mặt suy sụp, không còn hình ảnh ôn hoà trầm lặng như trước nữa, Lâm Tống Tiện dừng lại ở đó, như thể sợ hãi, từ từ đi về phía cô.

"Xin lỗi." Anh mím môi, nhẹ nhàng nói "Lần sau sẽ không vậy nữa."

"Cậu có biết lúc đó tôi đã sợ hãi thế nào không." Tống Oanh vẫn khóc, vươn tay định đánh anh, dùng sức đập vào vai vào ngực anh.

"Tôi tưởng cậu chết rồi... cậu nhảy xuống trước mặt tôi."

Cô đánh mạnh đến mức Lâm Tống Tiên hơi lùi lại, người trước mặt cảm xúc kích động, anh không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Tống Oanh được anh ôm vào lòng, cô quỳ rạp xuống đất, vùi mặt vào vai anh, không ngừng thút thít.

"Tôi hi vọng cậu sống thật tốt."

Cô khóc đến phát run, nắm chặt quần áo của anh, nhưng vẫn run rẩy thành tiếng.

"Cậu không biết sự tồn tại của cậu là thứ quý giá đến thế nào đâu."

Thiếu niên hào hoa kiêu ngạo, chỉ cần xuất hiện trong đời cũng đủ khiến người ta thầm vui mừng.

Cuộc sống này tươi đẹp biết bao, sao có thể cứ ngã xuống như vậy.

Lâm Tống Tiện không biết anh đã nhìn thấy ở đâu một câu, chúng ta luôn khuất phục trước sự dịu dàng.

Không ai biết anh nghĩ gì vào lúc anh nhảy xuống, nhưng vào lúc này, ôm cô gái đang khóc trong tay, anh cảm thấy như được tái sinh.

Tôi không thích thế giới này.

Nhưng tôi khuất phục trước cậu.

Cả hai đều vô cùng chật vật khi quay lại trường học.

Tống Oanh thì lấm lem bùn đất, mắt sưng đỏ vì khóc có chút uể oải. Lâm Tống Tiện trực tiếp nhảy từ độ cao vài mét xuống, ngã lên nền bê tông cứng, va vào chân, bước đi hơi chật vật.

Tống Oanh mặc kệ anh, mím chặt khóe miệng không nói, Lâm Tống Tiện theo đuôi đi bên cạnh cô, tự biết mình sai, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

Sau khi đi được một đoạn đường, Lâm Tống Tiện quay đầu lại nhìn cô.

"Đứa nhỏ tôi cứu vừa rồi, mẹ nó rất biết ơn tôi."

"Ừ." Tống Oanh lạnh lùng đáp lại.

"..." Lâm Tống Tiện im lặng vài giây lại nói tiếp.

"Tôi nhìn thấy thằng bé tự chơi bên lề đường suýt bị ô tô đâm nên vội vàng nhảy xuống. May mắn thay, cuối cùng không có vấn đề gì."

"Vậy thì cậu thực sự có ích." Cô lãnh đạm. Lâm Tống Tiện lúc đó kiên quyết nhảy xuống, nhưng anh thật sự không sợ, người không biết còn tưởng rằng anh muốn chết, không có suy nghĩ sống tiếp.

Bầu không khí lại yên lặng một hồi, Lâm Tống Tiện như có điều suy nghĩ, vẻ mặt đặc biệt dịu dàng "Cậu còn tức giận sao?"

"Tôi không tức giận." Tống Oanh giọng đều đều "Tôi không có tư cách."

Lâm Tống Tiện nghẹn họng, đứng tại chỗ thẳng đến khi Tống Oanh đi xa, anh mới chạy mấy bước đuổi theo, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.

"Nếu cậu không đủ tư cách, thì không ai quanh tôi đủ tư cách."

"Lâm Tống Tiện." Tống Oanh giảm tốc độ quay lại nhìn anh, vẻ mặt của cô đã trở lại bình tĩnh.

"Tôi hy vọng cậu trân trọng bản thân mình một chút. Cậu không đau lòng, nhưng người khác đau lòng." Cô dừng lại nói thêm.

"Những người bạn xung quanh cậu, cả tôi nữa, đều sẽ vậy."

......

Tống Oanh ngủ thiếp đi, nghĩ lại chuyện ngày hôm qua, cô cảm thấy mình đã phản ứng thái quá.

Nghĩ đến biểu hiện của Lâm Tống Tiện lúc đó, cô có chút xấu hổ, vốn chính là do cô hiểu lầm, khóc ở đó như thể thế giới đến ngày tận thế, nhưng anh vẫn âm thầm đứng đó, thậm chí còn có chút dung túng.

Để cho cô tức giận, trút bỏ cảm xúc.

Tống Oanh ngồi trên giường vùi mặt vào lòng bàn tay, không hiểu sao lúc đó mình lại như vậy, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Chắc anh đã để lại cho cô quá nhiều bóng ma tâm lý nên nếu có chuyện gì xảy ra, cô rất dễ dàng mất đi lý trí.

Tống Oanh tự an ủi mình bằng cách này sau đó vén chăn đứng dậy.

Hai người tình cờ gặp nhau vào buổi sáng lúc tới trường.

Âm nhạc của đại hội thể thao toàn trường đã vang lên khắp sân chơi, hình ảnh rộn ràng, Tống Oanh ngồi đó đắm chìm trong bản thảo trên radio, Lâm Tống Tiện dường như vẫn chưa tỉnh táo, thản nhiên ngồi bên cạnh cô ấy, mơ hồ chào.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Tống Oanh dừng lại đáp.

"Cậu đang làm gì vậy?" Anh nhìn sang hỏi như thể mới nhìn thấy thứ gì đó trên tay của Tống Oanh. Hai người đột nhiên lại gần, mùi dầu gội nhàn nhạt phả vào người, Tống Oanh bất giác nín thở.

"Viết bản thảo cho đài phát thanh." Cô đưa cho anh xem cuốn sách trên tay.

Tờ giấy viết: Các dũng sĩ của ban 3, mồ hôi của các cậu đổ trên đường đua, tiếng cười của các cậu đang hoà trên sân. Đi thôi! Sử dụng sức mạnh và tinh thần của cậu để tạo ra một thế giới thuộc về cậu!

"..." Vẻ mặt của Lâm Tống Tiện có chút khó nói, Tống Oanh lắc màn hình điện thoại với anh rồi giải thích.

"Tôi tìm nó trên Baidu."

"Điền Gia Gia yêu cầu tôi viết mười cái."

"Được thôi." Lâm Tống Tiện uể oải ngồi, nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên đá vào ghế.

"Vậy thì cậu viết cho tôi một cái, buổi chiều tôi tham gia tranh tài."

"Bản gốc." Anh không quên nhấn mạnh.

"...Tôi không muốn." Tống Oanh cự tuyệt, không quen nhìn thấy bộ dáng thiếu gia đó của anh. Lâm Tống Tiện nhìn cô chằm chằm trong giây lát, bộ dáng biểu lộ như bị lừa.

Anh đưa ra kết luận.

"Tôi hiểu rồi, trong lòng cậu tôi căn bản không bằng một cái bản thảo."

"Chung quy là tôi tính sai rồi."

_Hết chương 30_

Editor: Vitamino

Mặc dù hơi muộn cơ mà chúc các bạn năm mới vui vẻ~

Happy New Year

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play