Canteen trường Cẩm Giang có ba tầng, giá cả từ thấp đến cao đáp ứng đầy đủ nhu cầu của mọi học sinh.
Tầng một là khu ăn uống bình thường, trên tầng hai có nhiều loại đồ ăn vặt và mì, tầng ba có nhiều đồ phong phú hơn, thỉnh thoảng có món hải sản, bít tết. Thường thì giáo viên sẽ lên đây ăn nhiều, hoặc trong lớp cũng có mấy người con nhà giàu có cũng thường đến đây.
Giữa trưa, trong căng tin tiếng nói chuyện ồn ào, cửa đông nghịt học sinh cầm đĩa, Tống Oanh cùng Điền Gia Gia xếp hàng rất lâu, cuối cùng cũng đến lượt.
Các món ăn trước mặt hầu như đều giống như mọi hôm, món sườn kho hiếm có chỉ còn hai phần cuối cùng, cà rốt thịt bò nạm còn không ít.
Tống Oanh định nói với dì làm bếp thì bị vỗ vai.
"Này, em gái Tống giúp tôi với anh Tiện lấy phần nhé, cảm ơn cậu nhiều." Cậu ta không ngại ngùng trực tiếp đưa đĩa qua, bỏ qua ánh mắt tức giận không nói nên lời của đám đông phía sau. Tống Oanh có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn bao che cho bọn họ chiếm thế thượng phong, nhanh chóng tiếp nhận đĩa từ tay cậu ta.
"Các cậu định ăn gì?" Cô cúi đầu hỏi, sợ bị nhìn thấy mặt.
"Muốn gì cũng được, chỉ cần lấy nhiều thịt!" Phương Kỳ Dương hét lên, nhanh chóng nhường chỗ cho người phía sau, Tống Oanh bưng ba đĩa tuỳ tiện gọi vài món.
Cô gọi món xong, vừa bưng đĩa ra, Phương Kỳ Dương liền cầm lấy, bưng hai đĩa đi đến chỗ ngồi.
"Sao các cậu lại tới đây ăn?" Tống Oanh hỏi, rất hiếm khi nhìn thấy bọn họ ở tầng một. Những người này đều ăn ở ngoài trường học hoặc gọi đồ ăn ở tầng ba.
"Đừng nhắc tới chuyện đó. Vừa rồi tôi gặp phải Lão Hứa, thầy ấy đem tôi với anh Tiện đuổi xuống." Phương Kỳ Dương vẻ mặt chán nản, nói rất rõ lời nguyên văn của lão Hứa "Học sinh phải có dáng vẻ của học sinh, ngày nào cũng ăn uống tốt như vậy, nhanh nhanh đi xuống đi."
Cậu ta phẫn nộ hùng hổ nói "Chúng tôi mười sáu mười bảy tuổi là đoá hoa của tổ quốc, ăn uống ngon thì làm sao? Xúc phạm ai chắc?"
"Cậu mà là đoá hoa của tổ quốc." Mấy người bàn tán xôn xao đi tới. Lâm Tống Tiện bên cạnh chế nhạo "Hoa anh túc mới đúng."
"Phi, cậu mới có độc, cậu là độc nhất."
Phương Kỳ Dương nặng nề đặt đĩa thức ăn trước mặt Lâm Tống Tiện, anh liếc mắt, cau mày đẩy đĩa thức ăn ra với vẻ chán ghét "Đổi đi."
"Ừ." Phương Kỳ Dương nhìn các món ăn trên đĩa của anh hiểu rõ, đổi đĩa thức ăn của mình cho anh.
"Có chuyện gì vậy?" Tống Oanh nhìn thấy hỏi.
"Cậu ấy không ăn cà rốt." Phương Kỳ Dương giải thích, Tống Oanh nhìn thịt bò nạm cà rốt trên đĩa, có chút ảo não.
"Cậu nói trước thì tôi đã không gọi."
"Không sao, cái này là lỗi của tôi, không cần để ý."
Lâm Tống Tiện không nói lời nào, chỉ dùng đũa sờ sờ miếng sườn trước mặt, tựa hồ có chút chán ghét. Cao Kỳ nhìn chằm chằm Phương Kỳ Dương.
"Cậu sai thì trách ai."
Cao Kỳ là một fan của Lâm Tống Tiện.
Phương Kỳ Dương tức giận quăng đũa.
Tống Oanh nhìn động tác của Lâm Tống Tiện, cắn một miếng sườn, nhịn không được nhỏ giọng hỏi "Sao cậu không ăn cà rốt?"
Lâm Tống Tiện dừng đũa, ngẩng đầu lên, một lúc sau mới đáp "Lúc nhỏ tôi rất kén ăn, bị bảo mẫu ép ăn một thời gian dài, về sau vừa nhìn là muốn nôn."
Phương Kỳ Dương chưa từng nghe qua chuyện này, nghe vậy liền dừng lại, mang đĩa của mình mang đi không chút dấu vết.
Lâm Tống Tiện nhận thấy điều đó, liếc nhìn cậu ta nói thêm "Bây giờ đã tốt hơn rồi."
Trong giai đoạn nghiêm trọng nhất, Lâm Tống Tiện gần như vừa ăn cái gì liền nôn ra thứ đó. Điều này thu hút sự chú ý của Lâm Bùi Thâm, về sau ông ấy đã thay bảo mẫu mới.
Tuy nhiên, so với điều này, Lâm Tống Tiện thậm chí còn ấn tượng hơn, đó là ánh mắt của anh khi nhìn thấy Tống Nghi Ninh lúc đó.
Khi đó anh chỉ tám tuổi, sau nửa năm, Tống Nghi Ninh từ nước ngoài trở về, bảo mẫu đưa anh đi gặp bà.
Người phụ nữ cao cao tại thượng đứng ở đấy, đôi mắt của hai người cực kỳ giống nhau thể hiện sự nhàn nhạt bất mãn, ánh mắt bà không chút che giấu lộ ra sự ghét bỏ.
Ba cau mày, có chút chán ghét nói "Sao lại gầy như vậy."
Kết quả cuối cùng là bảo mẫu để không bị chủ trách cứ, tìm kiếm trên mạng những thành phần bổ dưỡng, ngày nào cũng bắt anh ăn những thứ thức ăn "lành mạnh" đó.
Lâm Tống Tiện rất kén ăn, mỗi lần ăn quá no đều có cảm giác muốn nôn mửa, sau khi nôn xong lại buộc phải ăn tiếp, sau nhiều lần như vậy, cuối cùng cơ thể cũng có vấn đề. Lâm Bùi Thâm lại phát hiện không đúng lắm tìm bác sĩ dinh dưỡng cùng bảo mẫu, nhưng dù vậy Lâm Tống Tiện vẫn rất bài xích.
Sau này, chính ông nội của anh đứng lên, chống lại mọi ý kiến, nhận anh về nuôi làm đủ loại món ăn quê cho anh ăn mỗi bữa.
Vì thế mới có Lâm Tống Tiện của ngày hôm nay.
Lập hạ thoáng cái đã qua, nhiệt độ tăng cao, hầu hết thời gian trời quang đãng ít mưa.
Ngày lễ kỷ niệm của trường vào thứ sáu, buổi chiều được nghỉ nửa ngày để dọn dẹp và trang trí hội trường. Các học sinh tham gia sẽ tự trang điểm để chuẩn bị cho buổi biểu diễn buổi tối.
Trong giờ nghỉ trưa, trường học đặc biệt sôi động, khắp nơi đều là học sinh, không giống như mọi khi, mọi người đổ xô đi ăn sau giờ học, ăn xong rồi nghỉ ngơi. Thay vào đó, giờ học sinh đi lại bên ngoài với vẻ mặt thoải mái, một số nghiêm túc dọn vệ sinh, một số tranh thủ nghịch ngợm chơi đùa, một số đang khẩn trương chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Buổi tập chính thức bắt đầu vào lúc 3 giờ chiều, hội trường tập trung đông đủ, nữ sinh ban ba quyết định tập lại trước buổi tổng duyệt, sau khi ăn cơm xong xuôi sẽ đến phòng tập nhảy.
Tống Oanh đến siêu thị sau bữa ăn, cô có thói quen uống một chai sữa chua sau khi xong bữa, đặc biệt là vào mùa hè để giải tỏa cơn nóng.
Trong lớp có việc, Điền Gia Gia phải đi quan sát việc tổng vệ sinh, Cao Kỳ đi thẳng về lớp học, Tống Oanh muốn đi tập luyện, bọn họ không đi cùng đường.
Có nhiều người trong siêu thị hơn bình thường, những tiếng nói chuyện bay bổng trong không khí, thêm một chút không khí náo nhiệt trong ngày lễ.
Tống Oanh rất quen thuộc với kệ đựng sữa chua, khi cô định với lấy nó, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc gần đó.
Lâm Tống Tiện đứng trước kệ hàng, mắt nhìn chăm chú vào mặt trên lựa chọn cẩn thận, anh tập trung nhìn thậm chí không nhận thức được sự xuất hiện của cô.
Tống Oanh cong môi gọi tên anh.
"Lâm Tống Tiện."
Hai người cùng nhau bước ra khỏi siêu thị trường học, Tống Oanh cầm trên tay hộp sữa chua, vừa cắn ống hút vừa uống. Lâm Tống Tiện cầm theo một chiếc túi có đồ ăn nhẹ trong đó.
"Tôi tình cờ đi ngang qua." Anh vô cùng thản nhiên giải thích câu đó, Tống Oanh gật đầu tỏ vẻ rõ ràng "Thật là trùng hợp."
Họ tạm thời đi cùng một con đường, sau khi đi qua giao lộ này, ngã tư phía trước là lớp học và phòng tập nhảy, có một khu vườn nhỏ ở giữa.
Công cuộc phủ xanh của trường Cẩm Giang được thực hiện tốt, thảm thực vật trong khu vực cảnh quan um tùm, cây cối tươi tốt, mùa này hoa nở rộ, dưới ánh nắng trông thật sinh động.
Thông thường, học sinh mỗi khi bị áp lực học tập, sẽ đi dạo dưới này để giảm bớt áp lực.
Trên đường mòn lối đi vườn hoa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hai ba bóng người trên lối đi, Tống Oanh đang nói chuyện với Lâm Tống Tiện, những chủ đề không liên quan, anh câu được câu chăng đáp lại. Dư quang Tống Oanh đột nhiên thoáng thấy bóng dáng đang đi nghiêng ở phía trước.
Cô gái mặc một bộ đồng phục học sinh bình thường, Tống Oanh lúc đầu cũng không chú ý, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt kia có chút rõ ràng, tâm trí cô đột nhiên liên tưởng đến một cảnh tượng nào đó.
Tống Oanh liếc nhìn lần nữa, cuối cùng cô xác nhận nhớ đến tóc mái gọn gàng cùng đôi mắt tròn xoe của cô gái kia, nhớ ra đây là cô gái con gái của bạn mẹ anh mà cô đã gặp lần trước ở tầng dưới.
Cô nhanh chóng nhìn về phía Lâm Tống Tiện, ánh mắt anh đang nhìn xuống một chùm hoa màu hồng phấn bên cạnh, dường như đang phân biệt đó là loài hoa gì, Tống Oanh nhìn bóng dáng đang tiến lại gần, lòng cô bối rối. Đành kiễng chân lên một cách khôn ngoan duỗi tay ra chặn mắt anh lại.
"... Cậu đang làm gì vậy?" Lâm Tống Tiện giữ bình tĩnh, một lúc sau mới dừng lại hỏi.
Tống Oanh cắn môi, khóe mắt nhìn chằm chằm phương hướng cô gái đó sắp đi tới, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trời, trong đầu nóng lên, chỉ tay lên trời.
"Nhìn kìa, máy bay."
Lâm Tống Tiện "....."
Anh nắm cổ tay Tống Oanh, gỡ tay đang che mắt mình xuống.
Hình ảnh đột nhiên rõ ràng, người ở cách đó không xa cũng đột nhập vào tầm mắt, Lâm Tống Tiện chăm chú nhìn, bình tĩnh phản ứng.
"Không cần khẩn trương như vậy." Anh nhìn cô gái trước mặt, suy nghĩ một hồi "Tôi không sợ cô ta."
"Ừ." Tống Oanh ngượng ngùng cười, cúi đầu xuống, xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường.
Lâm Tống Tiện nhìn cô như vậy, như có điều suy nghĩ "Phương Kỳ Dương đã nói gì với cậu à?"
"Không hề." Phản ứng đầu tiên của Tống Oanh là phản bác, đối mặt với đôi mắt của Lâm Tống Tiện, cô nhỏ giọng trả lời.
"Cận ấy nói với tôi rằng người vừa rồi là con của bạn mẹ cậu."
Chẳng trách, hôm đó cô đặc biệt mang cho anh trà gừng, hóa ra là do thương cảm.
Đúng thật là tốt bụng.
Trong lòng anh không khỏi cảm thán.
Lâm Tống Tiện giải thích "Đó không phải là bạn của bà ấy."
Tống Oanh ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn anh.
"Đó là con gái của mối tình đầu của bà Tống."
Cô gái đã đi mất, hình như đã đi vào con đường khác, như kiểu vô tình đi ngang qua họ, rồi biến mất ở đầu kia của con đường.
Lâm Tống Tiện sau khi nói xong, bộ dạng không có gì thay đổi, anh vẫn tiếp tục đi về phía trước như thường lệ, Tống Oanh sững sờ tại chỗ hai giây, tăng tốc độ, đuổi kịp anh.
"Lát nữa cậu sẽ quay lại lớp học để đọc sách chứ?" Cô vắt óc suy nghĩ hỏi một câu để hoà hoãn không khí.
"Đi ngủ." Quả nhiên con trai là vậy, may mà anh vẫn nguyện ý để ý tới cô, Tống Oanh mới yên tâm một chút.
"Chút nữa tôi sẽ đi tập luyện."
"Lúc trước cậu đã nói rồi."
"....."
Còn chưa chính thức bắt đầu nhưng không khí hội trường đã ồn ào hỗn loạn, các lớp khác đến rất đông. Hầu hết các bạn học sinh này đều đến gọi cho các bạn học của mình trên sân khấu trước, họ ngồi đây là muốn xem trước chương trình.
Ban ba có hai tiết mục biểu diễn, ngoài màn nhảy của nhóm Tống Oanh cùng mấy cô gái cùng lớp, còn có một vở kịch trên sân khấu với nhiều thứ khác nhau xen lẫn biểu diễn như piano, hát nhảy, màn biểu diễn của nhóm Tống Oanh nhìn qua cũng khá đặc sắc.
Trương Trạch cũng tham gia hữu nghị làm diễn viên quần chúng, cậu ta đối với uỷ viên học tập có chút tâm tư, nghe nói kịch bản do uỷ viên học tập sáng tạo nên lập tức quấn lấy đòi diễn một vai cho bằng được, hòng tìm kiếm cơ hội để diễn tập mỗi ngày.
Trong buổi diễn tập chính thức đầu tiên trên sân khấu hôm nay, cậu ta kéo Phương Kỳ Dương cùng những người khác ra khỏi lớp, nói rằng đến để cổ vũ cho cậu ta.
Quả nhiên, một nhóm nam sinh ban ba ngồi dưới đó, dù không cố ý cũng đã thu hút nhiều sự chú ý.
Những người này có ngoại hình ưa nhìn, cộng với sự tự tin từ gia thế của gia đình, tầm nhìn và khí chất được tích lũy từ nhỏ, họ sinh ra đã là kiểu người thường dễ chú ý.
Tống Oanh nhìn thấy Lâm Tống Tiện trong đám đông, anh dường như không quan tâm đến mọi thứ bên ngoài. Anh ngồi vào một chiếc ghế lớn, cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm vào máy chơi game trên tay, thao tác nhanh chóng linh hoạt.
Nhóm nữ sinh trong lớp nghệ thuật từ cửa bước vào, đi thẳng đến phía bên kia, Trương Yên quen thuộc chào hỏi Phương Kỳ Dương cùng những người khác, sau đó ngồi xuống cách không xa Lâm Tống Tiện.
Buổi diễn tập chính thức bắt đầu, đến lượt họ, Tưởng Điềm Điềm gọi tên cô.