Các cô gái trong lớp nghệ thuật khí chất hoàn toàn khác hẳn, từng người một đều trang điểm, dáng người cao gầy, ăn mặc hợp thời trang, nhiều người còn nhuộm tóc, mang khí thế giống chị đại khi xuất hiện.

So sánh với những nữ sinh ban ba này giống như những đứa trẻ chưa lớn, nháy mắt bị đối phương đè bẹp.

Tống Oanh nhìn lên sửng sốt trong giây lát, trong nháy mắt nhận ra có người cô từng gặp qua.

Là bạn học của Lâm Tống Tiện, là cái cô gái học thời sơ trung kia, Trương Yên.

"Chúng tôi đã gặp cô Lý nói qua rồi, cô đồng chiều nay phòng tập này chúng tôi được phép sử dụng." Nghe thấy động tĩnh, Điền Gia Gia vội vàng đi tới giải thích, vẻ mặt căng thẳng, nghiêm túc.

"Chúng tôi chưa nhận được thông báo." Trương Yên vẻ mặt bình tĩnh, hai tay vòng trước ngực, nhìn chằm chằm bọn họ từ trên xuống dưới.

"Hơn nữa, hằng ngày chúng tôi đều luyện tập ở đây. Không thể nhường phòng tập này cho các cậu được. Những gì mà cô Lý đáp ứng thì tự tìm cô ấy mà giải quyết, không liên quan gì đến chúng tôi."

Những lời nói vô cùng không hợp lý lại độc đoán, các cô gái lớp ban ba tức giận trợn mắt nhìn. Nhưng cũng không tùy ý lên tiếng, vì sợ mâu thuẫn xung đột lớn hơn.

Vẫn là Điền Gia Gia lớp trưởng đứng ra thương lượng.

"Đồ bọn tôi cũng chuẩn bị xong hết rồi. Hôm nay có thể nhường chúng tôi sử dụng phòng tập trước được không? Đợi ngày mai cô Lý đến trường, tôi sẽ đến gặp cô để xác nhận lại phòng luyện tập."

Cậu ấy hít một hơi thật sâu, bình tĩnh cố gắng thảo luận với bọn họ. Ai mà biết được rằng mấy cô gái bên kia lại phản đối, ngữ khí chẳng thèm đếm xỉa.

"Không được."

"Cậu..." Tưởng Điềm Điềm trước nay hiền lành bây giờ cũng bừng bừng tức giận "Các cậu đừng quá đáng vậy."

"Chỗ này căn bản là thầy cô phân cho chúng tôi."

"Sao các cậu lại không có đạo lý vậy chứ!"

Ban ba bị thái độ của đối phương chọc giận, không chịu nổi nữa bắt đầu cãi nhau.

"Này, các cậu có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau." Nhóm nam sinh trên hành lang vẫn chưa rời đi, Phương Kỳ Dương trong tư thế tiến thoái lưỡng nan, trông thấy có vẻ cãi nhau càng ngày càng hăng, nên vội vàng đứng ra để hoà hoãn bầu không khí, sợ rằng nóng đầu lên mấy cô nàng sẽ xông vào chiến nhau mất.

Cậu ta nhìn Trương Yên cười hì hì "Yên Tử, mấy bạn này đều là bạn học của lớp chúng tôi, cậu có thể nể mặt mũi của tôi..."

"Tại sao? Cậu đến để hỗ trợ mấy cô gái trong lớp của cậu, vậy bạn học cũ như tôi là cái gì." Trương Yên nhướng mắt lên cao nhìn chằm chằm cậu ta, lạnh lùng xinh đẹp, thái độ giống như không muốn nhường chút nào, Phương Kỳ Dương lập tức cười lấy lòng.

"Nhìn tôi vậy làm gì, ra đây, chúng ta ra ngoài trò chuyện vui vẻ."

Cậu ta khoác vai cô ấy bước ra ngoài, Trương Yên không chịu, giãy dụa mấy lần cũng không thoát khỏi tên mặt thối Phương Kỳ Dương, nửa kéo nửa túm bị lôi ra ngoài.

"Nói cái gì, tôi với cậu không có gì để nói." Giọng nói từ xa truyền đến, vẫn lộ ra vẻ khó chịu.

Điền Gia Gia thu hồi ánh mắt nhìn phía đó, cúi đầu nói nhỏ với Tống Oanh "Phương Kỳ Dương có thể được không?"

"Tớ không biết." Tống Oanh lắc đầu.

"Chắc là không được đâu, ngày mai chúng ta đến tập đi." Tưởng Điềm Điềm không giỏi tranh luận với người khác, chỉ vài câu nói đã tiêu hết dũng khí, lúc này đôi mắt đen long lanh, cắn môi nhỏ giọng nói.

"Chuyện này làm sao có thể được. Các cậu đã thay quần áo rồi. Mọi người cũng dành thời gian ở đây rồi." Điền Gia Gia là người đầu tiên không đồng ý, nhìn ra bên ngoài, lơ đãng nhìn thấy Lâm Tống Tiện, người chưa từng nói gì đang đứng dựa người vào tay vịn hành lang.

Hy vọng bùng lên trong mắt cậu ấy, cậu ấy lắc mạnh cánh tay Tống Oanh.

"Oanh Oanh, cậu có nghĩ Lâm Tống Tiện có tỷ lệ cao hơn không." Cậu ấy chăm chú nhìn nơi đó, tự nói một mình.

"Cả nhóm đều nghe lời cậu ấy. Nghe nói Trương Yên từ sơ trung đã tuyệt nhiên nghe lời cậu ấy rồi." Điền Gia Gia càng nghĩ càng tin tưởng, trong lòng dần trở nên hưng phấn.

"Đúng! Đúng thế! Tìm được Lâm Tống Tiện nhất định sẽ giải quyết được!"

"Vậy thì... ai đi?" Nghe xong lời của cô, có người trong đám bọn họ yếu ớt hỏi.

Sắc mặt của Điền Gia Gia ngưng trọng, sau một lúc, yên lặng quay đầu nhìn chằm chằm Tống Oanh.

Tống Oanh nhanh chóng rút cánh tay ra.

"Oanh~" Điền Gia Gia không thèm đếm xỉa, ỏn ẻn nũng nịu với cô "Chúng tớ ở đây chỉ có cậu là người hiểu rõ nhất về cậu ấy, bất cứ ai trong tụi mình xem chừng ngay cả lời cũng chẳng dám nói mất."

Những người khác lập tức đồng ý gật đầu mạnh mẽ.

"Tớ mới chuyển trường được vài tuần." Ý là không có đủ thời gian để hiểu rõ anh. Ẩn ý sâu xa hơn chính là cô không thân quen.

"Tình cảm sao có thể đong đếm được bằng thời gian!" Điền Gia Gia miệng lưỡi dẻo quẹo rất giỏi ngụy biện, đẩy Tống Oanh về phía trước, hoàn toàn chặt đứt đường lui của cô.

"Hạnh phúc của nhóm đều đặt ở cậu!"

"....."

Tống Oanh bị đẩy ra cửa, đâm lao đành phải theo lao, đứng đó xoắn xuýt hồi lâu, không khỏi quay đầu bất lực nhìn về nhóm người phía sau.

Điền Gia Gia làm động tác cổ vũ, động viên cô.

Cô nhắm mắt lại miễn cưỡng tìm một cái kế để tiến lên.

"Cái kia, sữa chua ăn ngon không?" Vừa nói, Tống Oanh xấu hổ không dám nhìn vào mắt anh, đám người xung quanh đều nhìn cô chằm chằm, đám con trai bên cạnh cũng cười cười chế giễu.

Ai mà không biết việc Lâm Tống Tiện đối với đám con gái sắc mặt bất biến, dù có là ai đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi.

Đến cả hoa khôi anh cũng không để lại chút mặt mũi cho họ.

"Lần sau đừng mua nữa." Quả nhiên, Lâm Tống Tiện trầm mặc nhìn cô, thản nhiên nói.

"Hả?" Tống Oanh nhìn lên.

"Khó uống."

"....."

Tống Oanh mím môi, không muốn tự chuốc lấy nhục nữa nên vào thẳng vấn đề.

"Vốn dĩ bọn tôi đã nói với giáo viên xin hôm nay sẽ sử dụng phòng luyện tập này, nhưng các bạn ở lớp nghệ thuật nói rằng mấy cậu ấy chưa nhận được thông báo. Cậu có thể giúp tôi được không, hôm nay để bọn tôi sử dụng trước." Tống Oanh có chút xoắn xuýt, ngượng ngùng nói.

"Mọi người cũng đã chuẩn bị hết rồi, cũng không muốn cứ vậy quay về."

Sau khi cô nói xong, nhìn chằm chằm vào Lâm Tống Tiện, trong mắt anh lộ ra một chút suy nghĩ, một lúc sau mới nhẹ nhàng "À" một tiếng.

Tống Oanh "..."

Cái này là được hay không?

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngơ của cô, Lâm Tống Tiện từ từ đứng thẳng dậy, hai tay đút túi quần, xương quai xanh lộ rõ.

"Để tôi nói chuyện với cậu ấy."

Cậu ấy hẳn là đang nói đến Trương Yên.

Tống Oanh hiểu rằng anh đã đồng ý, cô cảm thấy nhẹ nhõm, chân thành cảm ơn "Cảm ơn cậu."

Lâm Tống Tiện không nói lời nào, chỉ lơ đễnh nhìn cô vài lần. Lúc xoay người, giọng nói của anh truyền đến "Lần sau đừng mặc váy ngắn như vậy."

"?"

Tống Oanh đang khó hiểu, còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, anh lại buông thêm một câu.

"Phòng sói."

"....."

Lâm Tống Tiện không xuất hiện nữa, Trương Yên bước vào với vẻ mặt bình tĩnh sau đó rời đi cùng nhóm chị em. Trước khi đi nhìn chằm chằm Tống Oanh, có mấy phần không rõ ý vị.

Sau khi họ rời đi, bầu không khí trong phòng tập nhảy đột nhiên trở nên thoải mái, vài cô gái huyên náo xung quanh Tống Oanh.

"Quả nhiên là lời của Lâm Tống Tiện có tác dụng."

"Nhờ có cậu, nếu không hôm nay chúng ta đến đây chẳng làm được gì."

"Đúng vậy, Tống Oanh đúng là dũng sĩ mà."

"..." Tống Oanh không nói gì. Một lúc sau, cô mới nói "Tớ nghĩ cậu ấy sẽ bằng lòng bất kỳ ai trong số các cậu thôi."

Mặc dù dáng vẻ bình thường rất lạnh lùng, tránh xa mọi người hàng ngàn dặm.

Nhưng Lâm Tống Tiện đối xử rất tốt với mọi người, đặc biệt là đối với các nữ sinh, chính là kiểu người được giáo dục tự nhiên.

Tống Oanh cảm thấy, bề ngoài của anh hẳn là kiểu đứa trẻ không thích nói chuyện với ai, nhưng lại khẩu thị tâm phi rất khách sáo với người khác.

Về phòng tập nhảy, ngày hôm sau đi tìm cô Lý, quả thực đó là sơ suất của cô do quá bận rộn nên quên thông báo với lớp nghệ thuật.

Cuối cùng, họ chuyển sang một phòng tập khác, các cô gái ban ba đến tập luyện mỗi buổi chiều cũng không gặp phải bất cứ điều gì tương tự như thế này nữa.

Sau vài ngày tập luyện, bài nhảy đã bắt đầu thành hình, tiến độ trôi chảy hơn mong đợi. Mọi người dường như đã có nền tảng nhất định. Bắt kịp nhanh chóng, không gặp phải trường hợp không theo kịp tiến độ.

Tống Oanh được Phan Nhã cho đi học múa ba lê mấy năm khi còn bé, có nền tảng rất tốt, động tác cũng khá tiêu chuẩn nên không cần lo lắng về điều đó.

Tưởng Điềm Điềm cũng trở nên thoải mái hơn không còn căng thẳng như ban đầu, mọi người nói chuyện cười đùa khi luyện tập, bầu không khí thoải mái.

Thứ sáu, trường học tan học sớm, vì tiến độ trong buổi tập nhảy gần đây đã theo kịp, trưởng nhóm Tưởng Điềm Điềm đã quyết định cho họ nghỉ ngơi một thời gian ngắn.

Quyết định này đã khiến các cô gái reo hò, tràn đầy sức sống khi thu dọn đồ đạc nóng lòng lao ra ngoài đi chơi.

Trên đường tan học, mọi người đều hào hứng nói về kế hoạch của mình, có người muốn cùng nhau đi dạo phố, có người muốn xem phim, có người muốn ăn uống thả ga.

Tống Oanh im lặng lắng nghe không nói tiếng nào, khi cô đang định chọn một vài dự định trên thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cổng trường, cô dừng lại.

"Các cậu đi đi, tớ có chuyện phải làm."

Trên con phố dài phía bên phải cổng trường có rất nhiều hàng quán san sát nhau, đã đến giờ ăn tối, đủ loại mùi hương bay ra khắp phía. Các quầy thịt nướng nghi ngút khói, không khí nhộn nhịp, ồn ào.

Lâm Tống Tiện không biết ăn gì, đứng dưới hàng loạt bảng hiệu ngẩng đầu nghiêm túc nhìn như đang chọn quà lưu niệm.

Khi Tống Oanh bước đến bên anh, anh vẫn đang phân vân không biết nên đi đến nhà hàng Hàn Quốc ở bên trái hay quán trà Hồng Kông ở bên phải. Có người vỗ vai anh, giọng nói lanh lảnh.

"Lâm Tống Tiện, mời cậu ăn mì hải sản nhé."

Tiệm không lớn không nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, việc kinh doanh trong tiệm rất tốt, Tống Oanh vừa vặn tìm được hai chỗ trống ở khu trong cùng, nhanh chóng đưa Lâm Tống Tiện ngồi xuống.

Chủ nhà hàng là một đôi vợ chồng, đang bận rộn bên trong, trên bàn không có thực đơn, Tống Oanh trực tiếp gọi hai bát mì hải sản.

"Tiệm này chỉ có đồ ăn này thôi." Cô giải thích. Lâm Tống Tiện nhìn xung quanh, vị trí của cửa hàng này không nổi bật, nằm trong một con hẻm hẻo lánh đối diện với đường chính, tuy không sâu nhưng bình thường đi qua đó rất khó phát hiện.

Nhưng công việc kinh doanh tốt một cách đáng ngạc nhiên.

Mì được để trong một tô lớn, sợi mỳ được làm thủ công phủ một lớp hải sản phong phú mực, hến, tôm... chất đống, trừ nó ra không có thành phần nào khác.

Nước mì có màu trắng sữa, dậy mùi thơm rất ngon.

Tống Oanh nóng lòng cầm đũa lên, nói với anh "Ăn thử đi, mì của họ rất ngon."

Người đối diện có vẻ như là một người sành ăn.

Mỗi lần Lâm Tống Tiện gặp Tống Oanh, luôn thấy cô ăn đủ loại thức ăn, những món ăn bình thường dường như trở nên đặc biệt trân quý đối với cô, mỗi thứ lại là một hương vị riêng rất tuyệt vời.

Anh cúi đầu ăn mì.

Vị giác cảm nhận được vị đậm đà, rất nhanh Lâm Tống Tiện lại lấy đũa ăn miếng thứ hai.

Ừm, lần này người sành ăn cuối cùng cũng xứng đáng được nhận danh hiệu này.

"Ăn ngon không?" Hai má Tống Oanh đỏ bừng vì nóng, cô nhìn anh đầy mong đợi. Lâm Tống Tiện cầm cái thìa lên lại hớp một ngụm, vẻ mặt thản nhiên.

"Tàm tạm."

"?"

"Nước mỳ cũng không tệ."

"....."

_Hết chương 12_

Editor: Vitamino

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play