Lục Kiều Vi nghe cô nói, trái tim trở nên mềm mại.
Nàng nắm tay Văn Cẩn Ngôn, mang Văn Cẩn Ngôn vào phòng, hai người thì thầm nói: “Đừng sợ, có em ở bên cạnh chị.”
Sau khi đóng cửa lại, Văn Cẩn Ngôn ngồi ở bên giường, Lục Kiều Vi kéo ghế, cong người ngồi xuống, sợ làm bầu không khí trở nên nghiêm trọng, nàng nắm tay Văn Cẩn Ngôn đặt ở đầu gối: “Được rồi, có chuyện gì thì chị nói với em, em không sợ gì cả, em rất mãnh!"
Văn Cẩn Ngôn đấu tranh tư tưởng một hồi, mới chậm rãi nói.
"Chị thực sự không nhớ nhiều chuyện trước kia, nhưng những chuyện chị nhớ cũng không rõ lắm. Sau khi phu nhân Jones rời đi, cha chị cưới vợ khác, sau đó người vợ đó tự sát, thi thể được tìm thấy trong tủ."
Tim Lục Kiều Vi đập thình thịch.
Trước lời mở đầu này, dù có dũng cảm đến đâu, nàng cũng không thể mãnh nổi.
Nàng liếm môi, hỏi: “Ở trong tủ ư?”
Văn Cẩn Ngôn không phải cố ý hù dọa nàng, đây đều là sự thật, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lục Kiều Vi, cô cứng ngắc gật đầu nói: “Cảnh sát nói là bà ta uống thuốc ngủ, sau đó bò vào trong tủ rồi chết.”
Khó trách lúc nàng bò ra khỏi tủ, Văn Cẩn Ngôn sợ đến mức thay toàn bộ tủ trong nhà, Lục Kiều Vi thấp giọng hỏi: “Có liên quan gì đến cha của chị không?”
"Ông ta đang ở nước ngoài, cảnh sát nói không liên quan gì đến ông ta." Văn Cẩn Ngôn nói: "Sau khi người vợ kia gả vào cũng không ra ngoài nhiều, lúc đầu sẽ ở nhà trồng hoa, nhưng thời gian trôi qua, bà ta bắt đầu rầu rĩ không vui, sau đó lại trở nên hậm hực. Chị nhìn ra được, bà ta thật sự rất thích ba chị.”
Lục Kiều Vi im lặng hồi lâu.
Nàng nắm tay Văn Cẩn Ngôn, không thể nói “Em không sợ”, bởi vì trong lòng nàng thật sự rất sợ hãi. Hơn nữa, có lẽ vợ của cha cô cũng đã nói “không sợ”, nhưng kết cục lại khiến nhiều người khiếp sợ như vậy.
Không cần phải sợ.
Văn Cẩn Ngôn bổ sung: “Chị thích cất đồ vào tủ.”
Giọng nói rất chậm rãi, phải dùng hết sức lực mới nói xong: "Chị sợ, chị sợ, chị sẽ..."
"Đừng sợ!" Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Chỉ là thói quen thôi, giống như trẻ con vậy, đồ vật mình thích sẽ giấu vào trong hộp, đây là sự ngây thơ mà chị còn giữ được, không phải chị thích thú nhồi bông sao? Thú nhồi bông lớn như vậy, ngoại trừ cất trong tủ ra nào có chỗ nào thích hợp, phải không?"
“Nhưng… chị còn cất em vào.”
“Ai nói! Nói không chừng là em nhìn thấy chị thích thú nhồi bông, làm em ghen, em muốn chui vào, chị không kéo lại được liền ngủ quên. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, trong nhà có chỗ nào mà em chưa ngủ qua? Chỉ là một cái tủ đã làm chị sợ rồi? Có tiền đồ hay không?”
"Không có tiền đồ... này không giống nhau." Văn Cẩn Ngôn thấp giọng nói: "Chị quá chiếm hữu, loại suy nghĩ này không bình thường."
"Ừm, đúng là không bình thường."
Lục Kiều Vi đã chỉ ra vấn đề của cô, không muốn nói dối cô.
Đồng thời, nàng cũng nói ra sự thật: "Nhưng chị đã cố gắng khắc chế, nếu không khắc chế được thì chị cũng nên nói với em nha, loại biểu hiện này rất tốt, nếu chị cảm thấy có gì không đúng, chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi."
"Nếu chị cảm thấy em nói đúng thì gật đầu đi!"
Văn Cẩn Ngôn gật đầu.
Lục Kiều Vi hài lòng nói: "Nếu không được, chúng ta sẽ đi bệnh viện kiểm tra. À đúng rồi, chị có liên lạc gì với ba chị không? Chị có phương thức liên lạc của ông ấy không?"
"Sao em lại hỏi chuyện này?" Văn Cẩn Ngôn khó hiểu cau mày.
"Gọi điện thoại hỏi ông ấy, em nghĩ nguyên nhân chị sợ hãi chính là bởi vì ông ấy, chúng ta hỏi rõ ràng xem ông ấy có nhốt người vào tủ hay không, nếu không thì chị không cần lo lắng."
Lục Kiều Vi nói: "Em nói rất có lý đi, không nói rõ thì ai biết được? Có lẽ vợ ông ấy cảm thấy trong tủ có cảm giác an toàn thì sao? Chị đừng hiểu lầm chính mình như vậy."
Nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn nói: “Từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ, tính chiếm hữu của chị chưa bao giờ khiến em gặp rắc rối, đều nằm trong phạm vi bình thường mà em có thể chấp nhận được, cũng mang đến cho em một cảm giác hạnh phúc, còn cảm thấy rất ngọt ngào."
Đôi mắt của Văn Cẩn Ngôn đỏ lên, nói: "Ừm, Đại Mãnh, cảm ơn em."
Lục Kiều Vi lau khóe mắt cho cô, nắm chặt khăn giấy, nghiêm túc lại có chút do dự nói: "Cuối cùng, em hỏi chị một câu, chị có đánh vợ không? Em chơi cùng người khác, chị có muốn đánh em không? Chính là... có bạo lực gia đình không?”
Khi còn nhỏ nàng đã xem một bộ phim truyền hình, nhân vật nam chính trong đó ngày thường nhìn hào hoa phong nhã, về nhà lại đánh vợ, giống như có bóng ma thời thơ ấu.
"Không đánh, chắc chắn sẽ không đánh, nếu chị đánh em thì em liền vứt bỏ chị đi, trực tiếp vứt bỏ chị đi." Văn Cẩn Ngôn nói ra từ đáy lòng.
Lục Kiều Vi gật đầu.
Tình yêu không phải là phóng túng, cũng không thể nói trước được tương lai sẽ ra sao, Lục Kiều Vi luôn cảm thấy tình yêu và hôn nhân là ước thúc, vì đã lựa chọn ở bên nhau nên hai người nhất định phải cùng nhau nỗ lực nàng có thể cho Văn Cẩn Ngôn động viên cùng dũng khí để thực sự bước ra.
Lục Kiều Vi nói: “Em sẽ luôn ở bên cạnh chị, cùng chị vượt qua mọi bóng ma.” Nàng vươn ngón tay ra, ấu trĩ nói: “Chúng ta ngoéo tay đi.”
Văn Cẩn Ngôn đưa tay qua, Lục Kiều Vi câu ngón út của cô: “Ngoéo tay thắt cổ trăm năm cũng không thay đổi, Lục Kiều Vi sẽ luôn thích Văn Cẩn Ngôn, sẽ kết hôn với Văn Cẩn Ngôn, cả đời đều sẽ không thay đổi.”
Nàng lại nói: “Khi nghe chị nói vậy, em cũng có chút sợ hãi”.
Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng: “Em sợ cái gì?”
"Em đã hứa với chị rồi, nếu chị không hứa mà lừa gạt em thì làm sao bây giờ? Hiện tại chị đã có được em, sau này không thích em nữa thì làm sao bây giờ?"
“Chị sẽ luôn thích em.” Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói, câu ngón tay nàng lần nữa: “Chị thích em không phải chỉ là nhất thời, mà là vô số mười lăm năm sau, chị vẫn không ngừng yêu em giống như được trọng sinh vậy.”
Trong lòng Lục Kiều Vi ngọt ngào nói: "Chị còn sợ không?"
“Không sợ nữa.” Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.
Về chi tiết chiếm hữu, Lục Kiều Vi không cho Văn Cẩn Ngôn nói ra, bởi vì nàng không muốn nghe những suy nghĩ cực đoan đó.
Nguyên nhân rất đơn giản, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến lạc thú của hai người, sau này nàng sẽ quá mức để ý đến suy nghĩ của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn sẽ khắc chế, làm hai người không thể đến gần.
Nàng thấy Văn Cẩn Ngôn ở bên người khác cũng sẽ cảm thấy khổ sở, cũng sẽ ghen, khi nhìn thấy những tình địch đó, có đôi khi nàng muốn "bóp chết" từng người một.
Trước nay Văn Cẩn Ngôn đều làm rất tốt phương diện này, ghen sẽ nói cho nàng biết, khổ sở sẽ làm nũng với nàng, cho nên nàng khen Văn Cẩn Ngôn một phen.
Lục Kiều Vi nói: "Chúng ta không thể siêu cấp lợi hại! Văn Bất Khả vĩnh viễn là thần! Chúng ta nhất định phải tiếp tục nỗ lực! Văn Cẩn Ngôn! Sa rang hê!"
Nàng ôm mặt Văn Cẩn Ngôn hôn hai cái, vui vẻ nói: “Ai nha, đây đều là chuyện nhỏ, còn tưởng là chuyện lớn không giải quyết được, buồn ngủ quá, em có thể ngủ một giấc không?”
Vừa rồi Lục Kiều Vi uống quá nhiều rượu, vẫn còn say, nàng leo lên giường duỗi người.
Văn Cẩn Ngôn ấn huyệt thái dương cho nàng.
Không nhịn được, cô cúi đầu hôn lên mặt Lục Kiều Vi, mỗi bên một cái, giống như Lục Kiều Vi thường đóng dấu cô, buồn cười khôi hài, rất có cảm giác thành tựu.
Chuyện mà cô cho là đáng sợ đã được Lục Kiều Vi giải quyết trong hai ba câu, đúng vậy, tất cả đều là chuyện nhỏ, không sợ, có thể dễ dàng khống chế được.
Khi Lục Kiều Vi ngủ say, Văn Cẩn Ngôn ngồi bên giường gọi điện thoại cho thư ký, kêu nàng ấy hẹn gặp bác sĩ khám sức khỏe, bao gồm cả tâm thần.
Thư ký hỏi: “Sao đột ngột như vậy?”
Văn Cẩn Ngôn trả lời: “Tôi sắp kết hôn, cần khám sức khỏe trước.”
…
Mấy ngày tiếp theo, Lục Kiều Vi không có việc gì quan trọng để làm, nàng chỉ nhận đơn của Túc Vĩnh Ỷ, hiện tại bản thiết kế cũng gần như hoàn thành.
Vừa lúc Cố Tinh Thần gửi tin nhắn tới, nói nàng ấy đang rảnh rỗi, hẹn Túc Vĩnh Ỷ ra ngoài nói chuyện, sau đó hỏi nàng có thể đi cùng tới không.
Lục Kiều Vi giúp người giúp tới cùng, liền đi theo.
Hôm nay Cố Tinh Thần mặc áo khoác màu xanh, kiểu tóc cùng trang điểm rất tinh xảo, tóc dài được tết thành đuôi ngựa, dù sao cũng là gặp mối tình đầu, cho dù đã trôi qua nhiều năm nhưng vẫn có chút đặc biệt.
Nàng nhìn thấy Lục Kiều Vi liền chào hỏi: "Thiết kế Lục."
Lục Kiều Vi lễ phép hỏi: "Bên đại minh tinh thế nào rồi? Bắt được giải thưởng không?"
Cố Tinh Thần gật đầu, vui vẻ nói: "Bắt được, giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất."
"Oa, có phải hiện tại gọi là ảnh hậu hay không?" Lục Kiều Vi lại nghi hoặc hỏi: "Vậy sao hôm nay cô lại rảnh rỗi tới đây? Bắt được giải thưởng, không phải cô nên ở đó thêm vài ngày sao?"
Cố Tinh Thần nói: "Quần áo đã chọn xong, còn lại giao cho nhà tạo mẫu, đồ trang sức mà thiết kế Lục thiết kế ra rất phù hợp với buổi lễ, vất vả rồi."
"Không vất vả, là trang phục của cô đẹp." Lục Kiều Vi hàn huyên với nàng ấy vài phút, sau đó xe của Túc Vĩnh Ỷ đến. Túc Vĩnh Ỷ xuống xe, nói: "Xin lỗi vì đã đến muộn, trên đường kẹt xe."
Đáng lẽ cô có thể đến sớm hơn nhưng ai biết hai con đường đi ngang qua sân bay lại có fan đón thần tượng.
Hôm nay cô cũng ăn mặc chỉnh tề, váy đỏ, tóc xoăn, nhìn về phía Cố Tinh Thần, gật đầu xem như chào hỏi.
Hai người đã không còn là người trẻ tuổi ngây thơ như ngày xưa nữa, khi nhìn nhau, đều có cảm giác giống như bừng tỉnh sau nhiều năm xa cách, trong lòng dâng cảm giác phức tạp.
Lục Kiều Vi nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi phía trước xem phong cảnh."
Nói xong, nàng nhường vị trí của mình.
Lúc này trời đã gần chạng vạng, ánh hoàng hôn đổ xuống mặt nước, để lại một mảng nước vàng lấp lánh, bên đường có những cây phong, đang là mùa lá rụng, có rất nhiều cặp đôi tay trong tay đi dạo, khi giẫm lên phát ra âm thanh xào xạc, Lục Kiều Vi mua một ly nước trái cây, giẫm lên lá cây rồi uống.
Khi trở về thì trời đã gần tối.
Túc Vĩnh Ỷ và Cố Tinh Thần vẫn đang nói chuyện.
Nàng đứng ở lan can nhìn sao, chợt nghe thấy một câu chế nhạo rất trào phúng, tập trung nghe thì phát hiện có người đang ngồi xổm bên cạnh, nàng tưởng mình đã quấy rầy người khác nên vội xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi không thấy, tôi không giẫm đến cô đi?"
“Không có.” Người kia thấp giọng nói, “Cô nói nhỏ một chút.”
Lục Kiều Vi nói "Ò" một tiếng rồi bước sang một bên, nàng cảm thấy người này có chút kỳ quái, mặc quần áo đẹp nhưng lại đeo khẩu trang và kính râm, ừm, ban đêm lại đeo kính râm, thật đáng nghi.
Nàng thỉnh thoảng liếc nhìn người kia, luôn cảm thấy có chút quen mắt.
Người kia chú ý tới tầm mắt của nàng, hạ chiếc mũ trên đầu xuống rồi đổi tư thế tiếp tục ngồi xổm.
Lục Kiều Vi nhớ tới nàng vừa đi dạo đã nhìn thấy người này, nếu không phải vì dáng người xem ra là mỹ nữ, Lục Kiều Vi liền nghĩ người kia là biến thái.
Bên đường, có một người trẻ tuổi ôm đàn ghi ta chậm rãi hát: “…Đó là món quà năm tháng ban tặng, là thời gian để ta hối tiếc. Nếu khi gặp lại nhau không thể đỏ hồng đôi mắt, liệu có thể đỏ hồng đôi má không? Như như năm tháng ấy vội vã khắc ghi mãi mãi bên nhau, những lời đẹp đẽ như hoang đường đến thế…”
- -- của Vương Phi.
Tình cảnh này vạn phần thích hợp, Lục Kiều Vi có chút hưng phấn.
Khi Cố Tinh Thần còn gọi là Hứa Tinh Nguyệt, nàng rất thích Túc Vĩnh Ỷ, vì cô mà từ bỏ cơ hội xuất ngoại, những năm tháng sau này, vừa hối hận vì cuồng si vừa không ngừng ước nguyện quay ngược thời gian.
Nếu như không quen biết cô thì tốt rồi.
Không động tâm, không chấp nhận tình yêu của cô.
Ngây ngô yêu say đắm, cũng khắc cốt ghi tâm, lại đau triệt nội tâm.
Trong câu chuyện của Cố Tinh Thần, ngay từ một khắc nàng gặp Túc Vĩnh Ỷ đã là một bi kịch. Nàng không muốn nhắc đến, cũng không muốn kể cho ai biết.
Nàng không đến sân bay tìm Túc Vĩnh Ỷ vì trong nhà xảy ra chuyện.
Khi đó cha mẹ nàng sở hữu một nhà máy, có người gây rối trong nhà máy làm cha nàng bị thương, khi đến bệnh viện thì gặp tai nạn xe nhỏ, khiến cha nàng bị di chứng ở chân.
Trong nhà rất thiếu tiền, cha mẹ của Túc Vĩnh Ỷ đã cho nàng tiền để nàng rời khỏi Túc Vĩnh Ỷ, đối mặt với hiện thực trước mặt, nàng chỉ có thể nhận số tiền đó.
“Ba tôi nói, là chính nhà cậu đã cắt đứt nguồn cung cấp hàng hóa của nhà tôi, cũng chính ba mẹ cậu tìm người đến gây rối, họ làm khó mọi nơi, làm nhà tôi không thể gượng dậy nổi, sau đó lại đại phát từ bi lấy tiền giẫm đạp lên tôi. Lại sau đó, ba tôi nhảy sông mà chết, vào đêm ông ấy rời đi, ông ấy bình tĩnh gọi tôi lại, nói với tôi rằng ông ấy không trách tôi, không có cha mẹ nào hận con mình, ông ấy chỉ hối hận vì đã không thể chăm sóc tốt cho tôi.”
“Tôi đã bỏ danh ngạch xuất ngoại, muốn cùng cậu xuất ngoại, nhưng cậu lại dễ dàng xoay người rời đi, còn hận tôi không tìm cậu, còn hận tôi lấy tiền của nhà cậu, tôi cũng hận chính mình tại sao lại tiện như vậy."
“Vào năm cuối cao trung, tôi chịu chỉ trích, chịu bị đám bọn lưu manh quấy rối, thật vất vả mới thi vào đại học, làm phục vụ trong khách sạn để kiếm tiền học phí, mỗi tối tôi phải đi bộ rất xa để về nhà. Hẳn là cậu cũng nhớ con đường đó, cậu thường đưa tôi về nhà, lúc cậu theo đuổi tôi, còn đi theo tôi từ đầu đường đến cuối đường. Sau này trên đường chỉ có một mình tôi, tôi còn sợ gặp phải lưu manh nào đó, đời này sẽ liền bị hủy hoại."
"Cậu nói cậu cũng khổ sở, sao cậu lại khổ sở chứ?"
Túc Vĩnh Ỷ nói: "Tôi ở nước ngoài thường xuyên nhớ cậu, rất nhớ."
“Là ăn bò bít tết, uống rượu vang đỏ, nhìn màn đêm vô tận, đột nhiên cảm thấy trống trải cô đơn, nghĩ về những ngày tươi đẹp chúng ta đã có, vừa nghĩ tới vừa chua xót sao? Tôi thỉnh thoảng cũng nhìn lên màn đêm, nghĩ rằng nếu cậu là cái dạng khổ sở như vậy thì thực sự là đáng giận”.
Cố Tinh Thần nhìn vẻ mặt cứng đờ của cô, cười một tiếng, nàng cố ý, đây là điều nàng đã suy nghĩ rất lâu, vẫn luôn muốn nói ra.
Cuối cùng cũng có một loại thống khoái trả thù.
"Cậu ở nước ngoài uống rượu vang đỏ nhớ tôi, lại không trở về gặp tôi."
Cố Tinh Thần mỉm cười hít một hơi, "Nếu không gặp được cậu, có lẽ tôi đã xuất ngoại du học. Bất kể tương lai có thế nào, ít nhất ba tôi cũng sẽ không tuyệt vọng nhảy sông, mẹ tôi cũng sẽ không tái hôn, tôi cũng sẽ không đổi thành họ Cố."
"Bởi vì tôi không đến sân bay, cậu liền mười mấy năm không trở về, mười mấy năm, vẫn là cậu nhẫn tâm a. Nhiều năm như vậy, sao cậu lại trở về tìm tôi?"
Cố Tinh Thần hỏi Túc Vĩnh Ỷ, nói là hận nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Đã quá lâu, mười mấy năm, nàng đều đã tự an ủi chính mình, kêu chính mình buông bỏ, không quan tâm nữa, cũng kêu chính mìng đừng hận chính mình.
Túc Vĩnh Ỷ trầm mặc, đột nhiên không biết nên nói cái gì, không biết Cố Tinh Thần đã trải qua chuyện gì, tất cả lời nói đều nghẹn ở cổ họng.
Cô muốn bồi thường nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Cô biết tất cả sự thật mà Cố Tinh Thần nói.
Cố Tinh Thần bưng tách trà lên uống, trà đã nguội, Cố Tinh Thần uống xong, nàng đặt tách xuống nói: "Cứ như vậy đi, tôi còn có việc, đi trước."
Túc Vĩnh Ỷ đi theo, nói: "Tôi đưa cậu."
"Không cần." Cố Tinh Thần từ chối, xách túi đứng lên.
Túc Vĩnh Ỷ vẫn đi theo cho đến khi Cố Tinh Thần đi đến bên đường, bên cạnh có một chiếc ô tô dừng lại, Cố Tinh Thần nghiêng người nhìn nhìn rồi mới lên xe.
Lục Kiều Vi hỏi: “Cố tiểu thư gặp được người quen sao?”
Túc Vĩnh Ỷ gật đầu, nghi hoặc nhìn nàng: "Sao cô biết?"
"Tôi đoán."
Khi họ rời đi, người ngồi xổm trong góc đã biến mất, Lục Kiều Vi hỏi: "Bây giờ đã gặp được người, tiếp theo cô định làm gì?"
Làm gì……
Túc Vĩnh Ỷ gặp Cố Tinh Thần chỉ để biết nàng thế nào, chuyện lúc trước và chuyện hiện tại.
… cô thực sự muốn gặp nàng.
Lồng ngực đau đớn, nói là hòa giải, nhưng thực tế không thể hòa giải, cô đã gây cho Cố Tinh Thần quá nhiều thống khổ.
Túc Vĩnh Ỷ nói: "Cô không lái xe tới đây phải không? Tôi đưa cô về nhé?"
Trời đã khuya, nơi này hơi khuất, Lục Kiều Vi thật sự không dám bắt taxi trở về, nói: "Được, vậy phiền toái cô."
“Không có, là tôi phiền toái cô.” Túc Vĩnh Ỷ bất đắc dĩ cười cười, nói đùa: “Không biết đưa cô về, Văn Cẩn Ngôn sẽ nhìn tôi với vẻ mặt như thế nào.”
"Cẩn Ngôn nhà tôi không còn là Cẩn Ngôn trước kia nữa, bọn tôi đã nói rõ ràng, chị ấy rất ủng hộ tôi." Lục Kiều Vi có chút tự hào nói.
Túc Vĩnh Ỷ thực sự hâm mộ với ngọt ngào của hai người họ.
Khi xe chạy vào nội thành, điện thoại của Túc Vĩnh Ỷ vang lên, ban đầu cô còn tưởng là Cố Tinh Thần, nhìn thoáng qua thì phát hiện là ba mẹ cô gọi đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Túc Vĩnh Ỷ đeo tai nghe Bluetooth lạnh lùng hỏi: "Là hai người làm sao?"
Đầu bên kia điện thoại không hiểu, cho đến khi Túc Vĩnh Ỷ nói tên Cố Tinh Thần, hỏi: "Trước kia mẹ có gặp cô gái họ Hứa không? Không phải ngay từ đầu đã nói tốt là không gặp sao? Tại sao lại liên hệ?"
Túc Vĩnh Ỷ tức giận hỏi: "Tại sao lại gạt con?!"
Ba mẹ của Túc Vĩnh Ỷ nói: “Nó không biết quý trọng cơ hội của chính mình, cha mẹ nó không giỏi kinh doanh, sao có thể trách bọn ta được? Nếu nó thực sự có cốt khí thì ngay từ đầu đã không nhận lấy số tiền kia, đã cầm tiền rồi liền không cần phải bàn nữa, tại sao bọn ta lại gạt con? Bọn ta đều nói sự thật."
Cuối cùng Lục Kiều Vi cũng hiểu tại sao Thích Nhất Hoan lại nói rằng nàng ấy và Túc Vĩnh Ỷ không cùng một đường, bởi vì cha mẹ của cô quá ích kỷ.
Nàng cắm một câu, "Sao không phải là trực tiếp làm? Nếu lúc trước hai người không làm những việc đó, có lẽ cha mẹ của Cố Tinh Thần đã có thể nhịn qua cửa ải khó khăn. Cho dù không nhịn nổi, họ cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy, cuối cùng từ bỏ cuộc sống của chính mình. Hai người chính là hủy hoại cả đời Cố Tinh Thần, làm lại người ta tuổi còn trẻ như vậy đã ăn nhiều khổ, hai người đã một đống tuổi còn không thừa nhận lỗi lầm.”
Lục Kiều Vi cắm lời vào lập tức bắt đầu khai hỏa, Túc Vĩnh Ỷ đã cãi nhau với ba mẹ, rất kích động. Lục Kiều Vi sợ nháo lên sẽ gây ra tai nạn nên khuyên nhủ: “Trước mắt để tôi lái xe đi, này quá nguy hiểm.”
Túc Vĩnh Ỷ lại biện bạch mấy câu rồi cúp điện thoại.
Ngọn lửa trong lòng đang bùng cháy nhưng lại rất yếu ớt, cô đỗ xe bên đường, nói: “Chờ tôi một chút, tôi hoãn khẩu khí.”
Lục Kiều Vi gật đầu, nói không sao.
Túc Vĩnh Ỷ xuống xe, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rất điêu luyện, nhưng khi hút xong, cô giống như người mới, bị sặc.
Những tia lửa nhỏ chiếu vào cô phiền muộn ảo não cho đến khi cháy còn tro tàn.
Lục Kiều Vi cũng xuống xe đi mua một bó hoa.
Sau đó, trong xe yên tĩnh.
Khi xe dừng trước nhà nàng, Túc Vĩnh Ỷ đang định lùi xe thì Văn Cẩn Ngôn đứng bên cạnh gõ cửa kính xe nói: “Có muốn vào uống ngụm trà không?”
Mặc dù hỏi rất nhẹ nhàng nhưng Túc Vĩnh Ỷ vẫn cảm thấy như cô đang nói: "Tôi muốn vặn rớt đầu cô."
Túc Vĩnh Ỷ không có tâm trạng đấu võ mồm với cô, càng nhìn cô càng ghen tị, trong lòng càng khó chịu, nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là khách hàng của bạn gái cậu, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước."
"Đi đường cẩn thận."
Lục Kiều Vi lễ phép vẫy tay với cô, bắt đầu kể cho Văn Cẩn Ngôn nghe chuyện hôm nay, nói: "Cố Tinh Thần thật đáng thương, cô ấy nói một câu khiến em rất cảm động."
"Nói gì?"
"Cố Tinh Thần hỏi Túc Vĩnh Ỷ, nếu Túc Vĩnh Ỷ trở về, phát hiện cô ấy không làm thiết kế, học ở một trường bình thường, làm công việc bình thường, có hơi thở phàm tục, liệu Túc Vĩnh Ỷ có còn muốn nói chuyện với cô ấy không?"
Đó là một câu hỏi hay, sự thật đánh thẳng vào ngực người.
Nếu đúng như vậy, nhiều người sẽ chọn cách gặp thoáng qua, cảm thán trong lòng, nói với ba năm người bạn: “Tôi đã nhìn thấy mối tình đầu, không nghĩ tới sau nhiều năm không gặp, cô ấy đã biến thành cái dạng kia, năm tháng đúng là một con dao mổ heo, cảm thán a."
“Nếu Đại Mãnh của chúng ta trở thành như vậy cũng không sao, cũng sẽ rất đáng yêu.” Văn Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, “Mỗi ngày gọi chị là ma quỷ, mỗi ngày đều ghen vì chị, không để cho bất kỳ hồ ly tinh nào tới gần chị, rất đáng yêu."
"Sao có thể! Em mới không trở thành như vậy!" Lục Kiều Vi nói: "Mặc dù em không muốn nổi bật ở nơi làm việc, nhưng em tuyệt đối là nữ cường nhân, em sẽ trở nên nổi tiếng trong giới thiết kế ~"
Văn Cẩn Ngôn chân thành khen nàng: "Trong nháy mắt chị thích Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi đã là siêu sao, tỏa sáng rực rõ!"
Trong lòng Lục Kiều Vi ngọt ngào, tặng cô bó hoa nàng đã mua, còn gọi cô là thân ái.
Buổi tối, Lục Kiều Vi hoàn thành xong bản phác thảo cuối cùng, gửi cho Túc Vĩnh Ỷ, Túc Vĩnh Ỷ không trả lời, tắm rửa xong, Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị đã tìm được phương cách liên lạc của cha chị, khi nào thì gọi điện?"
Lục Kiều Vi hỏi: “Chị chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Văn Cẩn Ngôn phun nước lên hoa nàng mang về: “Có em ở bên cạnh, chị sẽ không sợ.”
"Được, em hoàn thành việc này rồi chúng ta cùng nhau chiến đấu."
Lục Kiều Vi đang định dùng tài khoản phòng làm việc của mình, đăng một bài trên weibo để chúc mừng đại minh tinh đoạt giải, vừa định gõ chữ thì lực chú ý của nàng đã bị một chủ đề nóng hổi mang tính thời sự thu hút.
Đại minh tinh lên hot search, trên mạng không chúc mừng cô ấy giành được Kim Tinh, mà là tràn ngập những lời mắng chửi, nói rằng đại minh tinh bệnh ngôi sao, sau khi giành được giải thưởng, bắt đầu cao cao tại thượng, thực sự thả bồ câu giới truyền thông trong cuộc phỏng vấn.
Hàng chục cơ quan truyền thông đứng đợi cô ấy, đại minh tinh chuyển thân liền không thấy tung tích, quản lý và ê-kíp của cô ấy lo lắng đến mức suýt gọi cảnh sát.
Những đại minh tinh luôn mang tiếng xấu trên mạng, họ thường xuyên bị giới truyền thông chỉ trích, hành động này không khác gì mời rắc rối.
Tổ chương trình làm rõ người nhà của đại minh tinh sức khỏe không tốt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đại minh tinh quá lo lắng nên bốc đồng chạy về, các cuộc phỏng vấn tiếp theo có thể phải hoãn lại, mong giới truyền thông và người hâm mộ thông cảm.
Sau đó, tài khoản của đại minh tinh cũng lên tiếng xin lỗi.
Nhưng lúc này, tài khoản tiếp thị lại đăng thứ gì đó, đó là một bức ảnh đen, có người chụp lại Giang Quân Nam.
Lục Kiều Vi phóng to xem.
Chết tiệt!
Hóa ra nữ nhân lạ mặt đeo khẩu trang đeo kính râm ngồi xổm bên bờ sông mấy tiếng đồng hồ lại là đại minh tinh!?