Lục Kiều Vi nói xong, khóe miệng ngậm ý cười.
Camille kinh ngạc nhìn nàng, môi mấp máy, hồi lâu chưa nói được một câu.
Lục Kiều Vi cảm nhận được Camille run rẩy, vừa nhìn chính là không đứng vững, nhìn tố chất tâm lý này, mấy chữ đều không nói được, trong lòng chậc một tiếng, lại cường điệu nhẹ nhàng lặp lại hai câu kia.
Suy cho cùng, tiếng Pháp nàng chỉ biết có hai câu này.
Nghĩ lại thật có chút đáng tiếc, nếu không nàng đã học thêm vài câu nữa để trào phúng Camille, nhưng sau này nàng sẽ nghiên cứu kỹ hơn, trào phúng trước mặt mọi người, để mọi người có thể thấy nàng lợi hại đến mức nào.
Camille càng nghe, sắt mặt càng kém.
Tâm tình Lục Kiều Vi rất tốt, cực kỳ tốt.
Nàng thừa nhận Camille là một nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng gọi người là rác rưởi mà chưa nhìn thấy thiết kế của người khác thì thật quá đáng!
Lúc này, ánh mắt của Camille nhìn nàng từ khinh thường biến thành hoang mang, còn có chút phức tạp.
Vốn dĩ Lục Kiều Vi muốn nói gì đó, nhưng nghĩ nghĩ lại, nói cũng như nói không khí, nàng đi về phía cuối hành lang, không biết thiết kế nơi này có ý nghĩa gì, dùng một tấm gương làm tường, đi đường phải cẩn thận.
Nàng đang đi một đôi giày cao gót sáu centimet, tương đối cao, bước đi tương đối thong thả, khi đến cuối nàng còn quay đầu nhìn Camille, Camille vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng không ngăn được nàng cười châm chọc nàng ta.
Sau khi nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn, nàng không muốn để ý tới Camille nữa.
Văn Cẩn Ngôn đang nói chuyện với một nam nhân, nam nhân này là người nước ngoài, hơi béo, mặc tây trang màu đen, tháo vài cúc áo, giống như không chịu nổi thịt trên bụng, sắp nổ tung.
Nam nhân nhìn Lục Kiều Vi, nói với nàng vài câu, Lục Kiều Vi nhẹ nhàng mỉm cười, dùng ngón tay chọc vào Văn Cẩn Ngôn, ý nói nàng nghe không hiểu.
Văn Cẩn Ngôn giới thiệu: "Đây là bạn của chị, Williams, một thợ thủ công ở DMD, cũng là chế tác sư, rất nhiều đồ trang sức đều là anh ấy chế tác thủ công."
Lục Kiều Vi còn chưa chào hỏi Williams, Williams đã kích động nói rất nhiều, nhưng Lục Kiều Vi lại không hiểu được một câu.
Nàng không giỏi ngoại ngữ lắm nên phải nhờ Văn Cẩn Ngôn làm phiên dịch, Văn Cẩn Ngôn nói: "Williams rất thích thiết kế của em, thiết kế của em là giao cho anh ấy chế tác."
Có lẽ là sợ Văn Cẩn Ngôn dịch không tốt, Williams lại nói bằng tiếng Anh: "Rất vui được hợp tác với cô, đây là tác phẩm thú vị nhất mà tôi thấy trong năm nay."
Lục Kiều Vi kinh ngạc, nàng là thực sự kinh ngạc, liền trả lời cảm ơn bằng tiếng Anh.
Trước đây Lục Kiều Vi đã từng nghe đến tên của Williams, bạn của nàng trong xưởng là fan số một của Williams, trước đó đã khen hắn rất nhiều.
Nói hắn có đôi bàn tay khéo léo, những món đồ trang sức hắn làm ra rất đẹp, không ai có thể có kỹ thuật chế tác tinh xảo như hắn, có thể thể hiện hoàn hảo tác phẩm của nhà thiết kế.
Lục Kiều Vi có thể hiểu những lời bạn nàng nói, nàng là một nhà thiết kế, nàng thích loại chế tác sư có tiếng vang cảm xúc như thế này.
Thủ công và máy móc có khác biệt rất lớn, trong một số sản phẩm quy mô lớn, DMD thà trì hoãn hơn là gấp rút chế tác tác phẩm bằng tay một cách hoàn hảo nhất, cho nên DMD ngày càng tiến xa hơn trong ngành sản xuất hàng xa xỉ.
Williams nhiệt tình mời nàng: "Cô đến xưởng của tôi chơi không? Tôi có một vài thiết kế muốn chia sẻ với cô."
Lục Kiều Vi gật đầu nhận lời, cười nói: "Bạn tôi là fans của ngài, không biết có thể xin chữ ký của ngài không."
Văn Cẩn Ngôn phiên dịch cho nàng, Williams kinh ngạc nói: "Ồ, không nghĩ tới tôi còn có fans, thật vui."
Williams lấy danh thiếp của mình ra, Lục Kiều Vi nhìn thấy vết chai dày trên tay Williams, hắn mượn một cây bút rồi ký tên mình lên danh thiếp.
"Cảm ơn ngài rất nhiều." Lục Kiều Vi nhận lấy tấm danh thiếp, nàng bắt tay với hắn, nghiêm túc nói: "Rất vui được gặp ngài."
Nàng nghiêm túc cầm lấy tấm danh thiếp, định cụng ly với Williams, nhưng Williams lắc ngón tay mập mạp của hắn, nói: "Không được, con gái uống say vào ban đêm sẽ không tốt cho thân thể."
Lục Kiều Vi không khỏi khen ngợi: "Williams tiên sinh quả là một người tốt."
Văn Cẩn Ngôn gật đầu, Williams cười giảo hoạt: "Bạn gái của cô cũng rất tốt, rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp cùng gợi cảm."
Cuối cùng, Văn Cẩn Ngôn dịch nghiêm túc hơn, nói: "Williams nói trang sức và thiết kế là trời sinh một đôi, đời này không thể tách rời."
Lục Kiều Vi vui vẻ bắt tay Williams.
Văn Cẩn Ngôn đặt lòng bàn tay lên eo nàng, sợ nàng quá lộ.
Lúc tới đây, Văn Cẩn Ngôn liên tục nói nàng ăn mặc quá hở hang, con gái đi ra ngoài không nên mặc đồ hở hang như vậy.
Ba người trò chuyện một lúc, Williams gặp những người bạn khác rồi bưng ly rượu rời đi, Văn Cẩn Ngôn đứng cũng mệt liền dẫn Lục Kiều Vi qua chỗ khác ngồi.
Trong bữa tiệc có rất nhiều người tới tới lui lui, đều là những người nổi tiếng, hai người có thể trộm nấp một hồi mà không ai phát hiện.
Lục Kiều Vi ngậm một miếng sô cô la trong miệng.
Đồ ăn ở đây rất ngon, Lục Kiều Vi đều không thể bỏ được mà mua một ít khi đi ngang qua một chi nhánh ở trong nước.
Trong bữa tiệc, đầu bếp bánh ngọt được trực tiếp mời làm món tráng miệng, hương vị rất thuần khiết, Lục Kiều Vi là người thích ăn uống, ăn còn muốn chia sẻ với mọi người, bên người nàng không có bạn bè nên không ngừng nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn.
Khi đã ăn no, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi bên tai nàng một câu: "Lúc tới đây em gặp Túc Vĩnh Ỷ sao?"
"Ừm, sao vậy?" Lục Kiều Vi gật đầu.
Văn Cẩn Ngôn nâng cằm lên, Lục Kiều Vi nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy Camille và Túc Vĩnh Ỷ đang ngồi cùng nhau. Hai người họ đều nhìn chằm chằm vào nàng, bởi vì cách khá xa, lại có rất nhiều người tới lui, nàng không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng vẻ mặt lại giống hệt nhau, rất phức tạp.
Hai người ngồi cạnh nhau khá buồn cười, cứ như cả hai đều bị công kích, tổ chức thành liên minh chuẩn bị trả thù kẻ thù vậy.
Haha.
Vậy nàng cũng có thể đánh tan liên minh này.
Lục Kiều Vi nhẹ nhàng nói: "Em không chỉ gặp Túc Vĩnh Ỷ, mà còn gặp Camille."
Văn Cẩn Ngôn rất hiểu Lục Kiều Vi, biết chắc chắn nàng đã làm gì đó mới làm hai người kia trở nên kỳ quái như vậy, cô nghi hoặc hỏi: "Em có nói chuyện với bọn họ không? Đã nói gì?"
Lục Kiều Vi gật đầu, "Em chỉ nói thẳng với bọn họ là em không thích bọn họ, không nói chuyện trọng điểm gì."
Nàng rất muốn chia sẻ lạc thú trêu chọc người khác với Văn Cẩn Ngôn, nhưng nếu nói ra lời này, nàng sẽ cười ầm lên, quá đắc ý vênh váo sẽ có vẻ rất không có phong độ.
Bữa tiệc có nhiều người như vậy, không thể mất mặt.
Trước vẻ mặt nghi hoặc của Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi vẫn không khắc chế được, tiết lộ một chút với cô: "Ha ha, vốn dĩ cô ta muốn trào phúng em, nhưng không ngờ động thái của em lại đúng chỗ như vậy, tiếng Pháp của em còn chuẩn, biểu cảm của cô ta thật khó coi, em thật sảng khoái."
Văn Cẩn Ngôn: "?"
Ở bên kia, Camille và Túc Vĩnh Ỷ đang ngồi cùng nhau.
Một hình ảnh rất khó thấy trong DMD, mối quan hệ giữa Túc Vĩnh Ỷ và Camille luôn không tốt, khi Camille theo đuổi Văn Cẩn Ngôn, nàng ta sẽ coi mọi người là tình địch của mình, Túc Vĩnh Ỷ và nàng ta chưa bao giờ nói chuyện bình thường.
Lần này Túc Vĩnh Ỷ mở miệng trước, nghiêm túc nói: "Người ngồi cạnh Cẩn Ngôn chính là Lục Kiều Vi, Cẩn Ngôn đã thích cô ấy từ lâu rồi, cô gái đó rất đơn thuần, làm việc gì cũng rất thẳng thắn, Cẩn Ngôn thích một người như vậy, đời này phỏng chừng cô sẽ không có cơ hội đâu."
Lần đầu tiên Camille không cãi nhau với cô.
Nàng nghiêm túc nhìn Lục Kiều Vi, suy nghĩ một chút rồi nhận xét: "Không, cô ta rất tâm cơ, có thể làm cho tâm tôi bất ổn, tôi chưa bao giờ gặp qua một cô gái nào như cô ta."
"Cô ta là một đối thủ rất mạnh." Tuy không muốn thừa nhận nhưng Camille vẫn nói: "Cô ta là một hố đen."
Túc Vĩnh Ỷ rất nghi hoặc, trước đó Camille còn rất khinh thường.
"Tại sao?"
Camille nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Cô ta nói cô ta yêu tôi."
Túc Vĩnh Ỷ: "?"
Camille nói: "Lúc tôi đang trào phúng cô ta, cô ta đột nhiên nói yêu tôi, cô có tưởng tượng được không?"
Cũng không thể.
Sau đó, ánh mắt Camille thường xuyên nhìn về phía Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi cũng không nóng nảy, nàng dựa sát vào Văn Cẩn Ngôn, cố ý đặt tay lên vai Văn Cẩn Ngôn, đút rượu vang đỏ cho cô uống.
Văn Cẩn Ngôn cười nắm cổ tay nàng, Lục Kiều Vi nâng cằm nói: "Mau."
"Hôm nay em có chút nhiệt tình." Văn Cẩn Ngôn cúi người ngậm lấy ly, uống từng ngụm rượu, lòng bàn tay đặt lên lưng Lục Kiều Vi, nơi này lộ ra phần eo, đặc biệt trống.
Cô nhẹ nhàng vuốt v e nàng, luôn có thể cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo ở đối diện.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị với Camille chỉ là quan hệ hợp tác, trước kia cô ta là nhà thiết kế của chị, sau này khi chị về nước, cô ta trở thành giám đốc của DMD."
"Em đều biết chuyện này." Lục Kiều Vi rất hiểu biết nói: "Em đã tra trên Baidu, cũng đã hỏi thư ký của chị. Cô ta thích chị, còn không cho phép bất cứ ai có suy nghĩ về chị, là một người rất có tính chiếm hữu."
Văn Cẩn Ngôn híp mắt hỏi: "Nếu em thấy phiền phức, chị sẽ kéo ra khoảng cách với cô ta, nếu không tất yếu, chị sẽ không hợp tác với cô ta nữa."
Cùng một công ty sẽ không tránh khỏi gặp phải, buổi trình diễn trang sức rất quan trọng đối với Văn Cẩn Ngôn. Lúc trước Lục Kiều Vi ở trong công ty, Vu Thụy Viêm theo đuổi nàng, nàng và Vu Thụy Viêm cũng là ngẩng đầu cúi đầu xem như không thấy.
Lục Kiều Vi cũng không nhỏ mọn như vậy, cảm thấy không cần thiết đi truy cứu, nàng lắc đầu nói: "Không cần, em có thể tự mình giải quyết được, không phải chỉ là tình địch thôi sao, em đã dùng cá tính mị lực của mình thu phục được cô ta rồi."
"Cá tính mị lực?"
Lục Kiều Vi gật đầu.
Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng, càng cảm thấy người ở phía đối diện chướng mắt, "Đi thôi, chị mang em về."
"Đừng nóng vội, không phải Williams bạn của chị còn phải lên sân khấu phát biểu sao? Lại chờ một chút, em vừa xin chữ ký của anh ấy, hiện tại rời đi thì quá không lễ phép."
Nói xong, Lục Kiều Vi hôn lên sườn mặt cô, nàng vén tóc lên, khoanh tay đón lấy ánh mắt của Camille, hiện tại trông Camille khá hơn trước rất nhiều, trở lại với bộ dáng như ngôi sao lấp lánh trước đó, ôm lấy một đám người mẫu, trên tay cầm một điếu xì gà.
Có một số nữ nhân hút thuốc, nhưng bộ dáng cùng động tác không kém gì nam nhân, cũng là cực phẩm nhân gian, nhất định Văn Cẩn Ngôn đã học được thói xấu sau khi làm việc lâu với nàng ta rồi.
Giống như nghe được suy nghĩ của nàng, Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: "Chị không giống cô ta, chị chỉ thích em ở bên cạnh chị thôi."
Lục Kiều Vi hừ một tiếng, kỳ thực trong lòng nàng có chút ghen tị, nếu có người mẫu xinh đẹp vây quanh, nàng sẽ vui đến điên mất.
Nhưng có lẽ loại trường hợp này sẽ không thể xảy ra, nàng đã có bạn gái rồi.
Khi Williams lên sân khấu phát biểu, hắn nói chuyện rất hài hước, nhưng Lục Kiều Vi không thể hiểu được, kỳ thực Williams là người Mỹ, chỉ là phải dùng tiếng Pháp.
Williams nói xong lại tới hàn huyên với hai người mấy câu, Lục Kiều Vi nghiêm túc nói với Văn Cẩn Ngôn: "Lát nữa trở về chị lại dạy em thêm hai câu tiếng Pháp đi, hai câu em học trước đó khá thực tế, nhưng lại không đủ dùng."
Nghe vậy, Văn Cẩn Ngôn dừng bước, nghiêm túc mà nhìn nàng, liền hiểu kỳ quái ở chỗ nào, chỉ là chưa dám hỏi.
Williams ở phía đối diện nhận ra vấn đề của nàng, hỏi: "Drill, cô sao vậy? Tôi thấy rượu sâm panh trong ly của cô vẫn luôn lay động."
"Không có gì." Văn Cẩn Ngôn do dự hồi lâu, khi yến tiệc kết thúc, cô hỏi: "Em sẽ không nói hai câu đó với Camille đấy chứ?"
Lục Kiều Vi dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, chị không biết Camille bị em trào phúng thành bộ dáng gì đâu, em còn muốn học thêm mấy câu."
"Kỳ thực, em không cần học." Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng, siết chặt rồi lại buông lỏng, "Học có khả năng sẽ càng xấu hổ."
Văn Cẩn Ngôn hiểu rõ Camille, nhưng cô không thể tưởng tượng được hình ảnh đó, chứ đừng nói đến hình ảnh sau khi Lục Kiều Vi biết ý nghĩa thực sự của hai câu đó.
Lục Kiều Vi hoàn toàn không hiểu, tại sao càng xấu hổ? Phát âm chưa chuẩn sao? Nàng chỉ cần học mấy câu đơn giản.
Sau khi ra khỏi bữa tiệc lại gặp Camille ở cửa, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào bọn họ.
Nhiều năm như vậy, mọi người đều biết tình cảm của Camille đối với Văn Cẩn Ngôn, nói trắng ra, bữa tiệc hôm nay là Camille đặc biệt an bài.
Không ai hiểu được nguyên nhân đằng sau việc này, đồng thời coi như chuyện cười sau bữa tiệc, địa vị của Camille cao hơn Lục Kiều Vi rất nhiều.
Họ thậm chí còn cho rằng nàng ta sẽ dễ dàng đá Lục Kiều Vi ra khỏi giới thiết kế, nhưng điều khiến họ kinh ngạc là Camille không hề đi tới, ngược lại là Lục Kiều Vi kiêu ngạo nắm lấy cánh tay của Văn Cẩn Ngôn.
Khi rời đi, Lục Kiều Vi nói với nàng: "Cảm ơn cô chiêu đãi, bánh trong bữa tiệc rất ngon."
Văn Cẩn Ngôn mở cửa xe, giơ tay lên đầu Lục Kiều Vi, ôn nhu chỉ dành cho một mình nàng.
Lúc này Lục Kiều Vi không còn chút chua nữa, Camille ôm nhiều người mẫu như vậy có ích lợi gì, chỉ cần Văn Cẩn Ngôn yêu thích nàng, nàng sẽ có cả thế giới.
Nàng cảm khái nói: "Thật thích, em cảm thấy mình như một nữ vương vậy".
"Đúng vậy."
Nhưng có quá nhiều trường hợp xấu hổ.
...
Lại một buổi sáng, Lục Kiều Vi đi theo Văn Cẩn Ngôn đến xưởng làm việc của Williams, hai người ngồi trên xe thảo luận về những an bài tiếp theo.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Vòng cổ sắp làm xong rồi, đến lúc đó chị sẽ đưa em đi một vòng Paris, thế nào, em về nước trễ một chút được không?"
Lục Kiều Vi chưa bao giờ đến Paris, nàng muốn mua một thứ gì đó về cho Khúc Thanh Trúc, nàng tính toán thời gian nói: "Thiết kế xong em phải trở về."
"Vậy hai ngày nữa em sẽ về sao?" Văn Cẩn Ngôn bất đắc dĩ thở dài.
Không còn cách nào, Lục Kiều Vi không thể ở Pháp quá lâu, kỳ nghỉ của nàng sắp hết rồi, nếu nàng ở đây lâu sẽ bị lộ, nhất định công ty sẽ làm ầm lên, nàng còn có việc phải làm, không thể để lại nhược điểm cho chính mình.
Công ty của họ tuy nhỏ nhưng cũng rất giỏi gây rối, chẳng phải có câu nói rất đúng sao: Đừng đắc tội tiểu nhân, ta không bao giờ biết được họ sẽ làm gì để nhằm vào mình.
Khi đến xưởng của Williams, Lục Kiều Vi rất kinh ngạc, ban đầu nàng nghĩ đây sẽ là một tòa nhà văn phòng, nhưng khi đến đó, nàng nhìn thấy một trang viên nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều hoa hồng, còn có những dây leo trên tường đang đâm chồi, màu xanh tươi tốt.
Lần này Williams không mặc tiểu tây trang không vừa vặn, mà là mặc quần áo lao động, giống như một chiếc tạp dề, trên đó còn có một con vịt nhỏ màu vàng.
Williams ở cửa chào đón hai người, chuẩn bị sữa và bánh mì cho hai người, chiếc bàn nhỏ được sắp xếp gọn gàng, trong bình hoa có cắm hoa hồng mới nở.
Lục Kiều Vi rất hâm mộ, mặc dù Williams là chế tác sư chính của DMD nhưng hắn có tính cách tự do, có văn phòng nhỏ của riêng mình, làm mọi việc theo sở thích của mình.
Văn Cẩn Ngôn đơn giản ăn điểm tâm một chút, nói: "Lát nữa chị phải đi họp, em ở đây chơi, xong việc chị lại tới đây tìm em."
Khi rời đi, cô vẫn chưa yên tâm nên đã để thư ký của mình ở lại, nhờ cô ấy làm phiên dịch cho Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi vẫy tay với cô, tiếp tục xem bản vẽ của Williams, lần trước nàng thiết kế cho Văn Cẩn Ngôn, vì không biết kim cương trông như thế nào nên ngẫu nhiên đính một viên kim cương màu xanh lên đó, không nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn lại thực sự tìm một viên kim cương màu xanh lam, xem hẳn là có màu xanh đậm lạ mắt.
Williams chỉ vào mấy chỗ nói: "Nhìn xem, lúc tôi làm theo bản vẽ, hiệu quả cũng không đẹp bằng bản vẽ, tôi hoang mang rất lâu."
"Nơi này sao? Rất đơn giản." Lục Kiều Vi chỉ hai chỗ nói: "Ngài có thể mở rộng khảm, thiết kế không nhất thiết phải cố định, có thể căn cứ vào kích thước của đá quý mà điều chỉnh."
Có thể là do vấn đề dịch thuật, Williams không hiểu rõ lắm.
Nàng trực tiếp dùng bút giúp Williams sửa đổi, nói: "Trước đó tôi không biết kích thước của viên kim cương, tôi thiết kế dựa trên trí tưởng tượng, bây giờ chỉ cần điều chỉnh theo viên kim cương là được, ngài xem lại, nếu có thể thì chọn dùng."
Williams cầm bức vẽ, nhìn kỹ một lúc rồi thốt lên: "Tu es incroyable!"
"Tu es vraiment géniale!"
Lục Kiều Vi biết hắn đang khen nàng, nhưng nàng thực sự không hiểu Williams đang nói gì, nàng đợi thư ký phiên dịch cho mình, thư ký nói: "Williams tiên sinh đang khen cô, nói cô thật lợi hại, cô thực sự rất tuyệt vời."
Lục Kiều Vi ò một tiếng, nhanh chóng phản ứng lại, liền nói: "Lợi hại không phải Je t' aime sao? Hoặc là, Je t' aime tellement sao?"
Khi Williams nghe nàng nói tiếng Pháp, hắn quay đầu nhìn nàng, nói, "Je t' aime aussi!" Nói xong, còn làm hình trái tim với nàng.
Nhìn cử chỉ của hắn, Lục Kiều Vi lập tức hiểu ý, nhưng nàng vẫn chưa xác định, nàng cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại, thư ký bên cạnh cũng nghiêm túc dịch: "Je t' aime, tức là tôi yêu bạn, cái còn lại là tôi yêu bạn rất nhiều."
Cho nên, nàng đã nói tôi yêu bạn với Camille!?
Còn là lúc Camille trào phúng nàng?
Vẻ mặt của Lục Kiều Vi dần dần rạn nứt khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, sau đó trở nên rất hung dữ.
Thư ký thấy sắc mặt của nàng không tốt liền hỏi: "Sao vậy? Bản dịch có sai sót gì sao?"
"Không sao." Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, đặt ngón tay lên hai bên, ấn hai lần, cười đến dị thường kh ủng bố. "Hẳn là giám đốc điều hành của các cô đã họp xong rồi đi."
Thư ký nhìn thực sự sợ hãi, thấp giọng nói: "Hẳn là sắp xong rồi, cô muốn đi tìm ngài ấy sao?"
Lục Kiều Vi hít sâu một hơi.
Hiện tại nhớ lại, nàng thực sự xấu hổ lại mất mặt, nàng là nghiêm túc trào phúng, không nghĩ tới....
Cũng may lúc đó không có người nhìn thấy, nếu người khác biết, không biết sẽ cười lớn đến thế nào, thật sự quá xấu hổ!
Lúc này, không khí trong phòng họp rất căng thẳng.
Kỳ thực, đây không phải là một công việc quan trọng, bên trong chỉ có vài người, bao gồm Camille và giám đốc điều hành của một số chi nhánh DMD, họ nói đến đây để tranh giành vị trí trong triển lãm trang sức.
Lần gặp mặt này, Camille mặc trang phục thời trang giống lần trước, một bên là thiết kế trưởng Blake, một bên là đoàn đối thủ cạnh tranh của Văn Cẩn Ngôn.
Nàng ta kéo tất cả mọi người về phía mình.
Camille nói: "Tôi vẫn chưa nhận được đơn đăng ký của chị, chị định rời khỏi chương trình sao?"
Văn Cẩn Ngôn nói: "Tôi cảm thấy không cần thiết phải thông qua cô, về phần tôi có thể tham gia chương trình thế nào, không cần cô lo lắng."
Khi Camille đối đãi với Văn Cẩn Ngôn, sẽ cười rất dịu dàng, giọng điệu rất nhẹ nhưng lại mang theo áp bức, nói: "Chị biết tõ tôi sẽ không để tác phẩm của chị xuất hiện trong triển lãm trang sức mà, chị cũng biết tôi muốn gì."
Điều nàng ta muốn chính là Văn Cẩn Ngôn, hoàn toàn có được cô.
Không ai trong DMD không biết tính chiếm hữu của nàng đối với Văn Cẩn Ngôn, nàng không phải muốn thống trị DMD, nàng muốn thống trị Văn Cẩn Ngôn.
Lúc này, điện thoại của Văn Cẩn Ngôn vang lên, lông mày cô nhíu chặt, đáy mắt Camille không khỏi lộ ra ý cười, "Chỉ cần chúng ta vẫn như trước, tôi sẽ trao cơ hội này cho chị, chị vẫn là chủ sân. Đương nhiên chị có thể chọn không, nhưng chỉ cần tôi còn là giám đốc..."
Nàng ta không tiếp tục nói Văn Cẩn Ngôn đã bị loại khỏi buổi trình diễn trang sức vào tháng 10 năm ngoái, gây ra tổn thất không nhỏ.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Văn Cẩn Ngôn, mặc kệ tâm tình Văn Cẩn Ngôn thế nào, trong lòng đều cảm thấy khủng hoảng.
Camille cũng không nóng nảy, không nhanh không chậm nói: "Ngày mai là ngày cuối cùng, chị có thể suy nghĩ kỹ, tôi sẽ luôn chờ chị."
Môi đỏ mấp máy, trong phòng họp rộng lớn chỉ có giọng nói của nàng ta, còn có những bước chân dồn dập.
Tan họp, Văn Cẩn Ngôn là người đầu tiên ra ngoài, cô rất sốt ruột, Camille đi theo, khi Văn Cẩn Ngôn mở cửa, nàng ta lại nói: "Hôm qua bạn gái chị đã tỏ tình với tôi."
"Je t'aime, Je t'aime, Je t'aime tellement, cô ta vẫn luôn nói cô ta yêu tôi, cô ta muốn vứt bỏ chị. Hiện tại chị quay lại bên cạnh tôi vẫn chưa muộn, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của chị."
Ngoài cửa, Lục Kiều Vi nghe được lời nói của nàng ta, ánh mắt ảm đạm, giống như sắp phát điên.
Môi Văn Cẩn Ngôn mấp máy, nuốt khẩu khí xuống.
Sau đó, không thèm nhìn Camille một cái, lạnh lùng nói: "Năng lực lý giải của cô rất có vấn đề, xin đừng nói bậy mối quan hệ giữa tôi cùng bạn gái tôi, cảm ơn."
Sau đó, cô cực kỳ bình tĩnh bước đến chỗ Lục Kiều Vi, khoe khoang: "Tôi chỉ nghe bạn gái tôi nói, em ấy nói cái gì thì chính là cái đó, tôi sẽ không tiếp thu bất kỳ lời phản bác nào khác."