Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn Lục Kiều Vi, vừa rồi nàng còn nói mệt.
Đứng cũng rất khó khăn, cô đã quen, nhưng Lục Kiều Vi nhất định sẽ không chịu nổi, cô không muốn Lục Kiều Vi phải chịu khổ, liền nói: "Em nghỉ ngơi một lát đi, bên kia có sô pha, lát nữa chị qua sau."
"Không sao, em không mệt chút nào." Lục Kiều Vi muốn nói thêm, mặc kệ hai người nói chuyện bao lâu, tôi cũng không thấy mệt, nhưng có vẻ như vẫn chưa đủ nên nói: "Em vẫn có thể đứng thẳng, không phải sao?"
Văn Cẩn Ngôn bị nàng chọc cười, nghiêng đầu nhẹ nhàng đụng vào trán nàng, vốn dĩ Lục Kiều Vi ngượng ngùng, nhưng khi nàng nhìn thấy Túc Vĩnh Ỷ vẫn đang đánh giá mình, nàng liền đụng trở về.
Đầu không nhẹ không nặng mà đụng vào nhau, có chút đau.
Văn Cẩn Ngôn không khuyên người trở về, Lục Kiều Vi nguyện ý ở cùng cô một lúc, cô tự nhiên nguyện ý mang Lục Kiều Vi theo bên người, nhưng lại đau lòng nàng, Văn Cẩn Ngôn mang người vào nhà, từ đứng đổi thành ngồi nói chuyện.
Ba người ngồi cùng nhau hồi lâu không nói chuyện, khiến bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Lục Kiều Vi thầm nghĩ: Văn Cẩn Ngôn và Túc Vĩnh Ỷ cũng không có quan hệ tốt như vậy, bạn tốt gặp nhau chẳng phải sẽ rất nhiệt tình sao?
Hơn nữa, Túc Vĩnh Ỷ kia cũng không nhìn Văn Cẩn Ngôn mà vẫn luôn nhìn nàng, làm nàng có chút không được tự nhiên, chỉ có thể duy trì nụ cười.
"Hai người quen nhau khi nào?" Túc Vĩnh Ỷ đột nhiên hỏi.
Bắt đầu liền hỏi câu này sao?
"Đã sớm ở bên nhau." Lục Kiều Vi trả lời, nàng không quá kiều khí mà ôm Văn Cẩn Ngôn, rất có phong độ mà nói.
"Vậy là rất sớm a, sau khi Cẩn Ngôn về nước sao?" Túc Vĩnh Ỷ cũng mỉm cười đáp lại nàng.
Năm ngoái Văn Cẩn Ngôn từ nước ngoài trở về làm giám đốc, hai người quen nhau cách đây không lâu, Lục Kiều Vi không trả lời, âm thầm buồn bực, sớm biết vậy ngay từ đầu nàng đã không làm bộ làm tịch, trực tiếp đáp ứng Văn Cẩn Ngôn là tốt rồi.
Lục Kiều Vi trái lương tâm gật đầu.
"Nhanh như vậy." Túc Vĩnh Ỷ nhấp một ngụm rượu, bộ dáng rất giống Thích Nhất Hoan, nhưng không quá mị hoặc, có chút sạch sẽ ngăn nắp của một nữ cường, nói: "Lục tiểu thư, cô có hứng thú với đồ trang sức của tôi sao? Tôi thấy cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó."
Bệnh nghề nghiệp, quả thực Lục Kiều Vi có nhìn, nói không thì có chút chột dạ, nói có thì giống như nàng không phóng khoáng, chưa thấy qua việc đời.
Không đợi nàng trả lời, Túc Vĩnh Ỷ đã cởi áo khoác, vén tóc dài ra sau gáy, để lộ xương quai xanh tinh xảo, sau đó giao điệp chân dài, rất đẹp. Nhưng nơi gây chú ý nhất là cô đang mặc một chiếc váy màu đỏ lại phối với chiếc vòng cổ Tourmaline, một loại Tourmaline dưa hấu rất hiếm.
Tourmaline là một loại khoáng vật silicat vòng, có màu sắc phong phú nhất trong các loại đá quý, có thể coi là loại cao quý trong trang sức. Tất nhiên, Tourmaline chất lượng cao có giá trị sưu tầm rất lớn, chẳng hạn như một viện bảo tàng trong nước đã sưu tầm được một chiếc khóa thắt lưng tourmaline màu hồng từ thời nhà Thanh, rất quý giá.
Ngành sản xuất xa xỉ cũng thích dùng nó để làm đồ trang sức, không chỉ vì đẹp mà còn vì mang ý nghĩa tốt đẹp, nó có hai cái tên, một tên là 'Đá ước mơ', tên còn lại là 'Đá cầu vồng'
Viên tourmaline dưa hấu mà Túc Vĩnh Ỷ đeo rất đẹp nhưng thiết kế lại rất đơn giản, nhìn như được khảm ngẫu nhiên vào khung, treo bằng dây chuyền, khi phối lên cùng nhất thời rất khó phân biệt là đẹp hay xấu.
Lục Kiều Vi muốn nhìn kỹ thiết kế của sợi dây chuyền hơn, nhưng đôi mắt nàng bị che lại, Văn Cẩn Ngôn nói: "Ở trước mặt chị sao em lại nhìn chằm chằm vào người khác như vậy? Chị cũng có loại đá đó."
Trong lòng Lục Kiều Vi cả kinh, đột nhiên phản ứng lại.
Bị lừa, nhất định nữ nhân kia đã dùng đá quý để thu hút sự chú ý của nàng, sau đó lại móc nối với Văn Cẩn Ngôn.
Thật đáng khinh.
Nàng nhanh chóng giải thích: "Em không có nhìn, chỉ là tò mò thôi, em cảm thấy hôm nay chị rất đẹp, trong lòng em chị là người đẹp nhất."
"Thật sao?" Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc hỏi.
Lục Kiều Vi nắm tay cô, xoa xoa chiếc nhẫn của cô, kinh ngạc nói: "Ai nha, đẹp quá, đẹp muốn chết."
"Thiết kế của em đương nhiên rất đẹp." Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị đã làm nó từ lâu, chỉ là chưa có cơ hội đeo."
"Hiện tại chính là cơ hội, rất hợp với chị."
Lục Kiều Vi lấy rượu, vừa định cụng ly với Túc Vĩnh Ỷ thì phát hiện đối diện không còn ai nữa, cũng không biết đi khi nào.
Nàng cười thầm, giả vờ không biết: "Sao bạn của chị đi rồi? Không phải hai người còn lời muốn nói sao?"
"Không có, chị cũng không muốn nói chuyện với cậu ta."
Văn Cẩn Ngôn dựa sát vào nàng, Lục Kiều Vi tiếp tục siết chặt ngón tay cô, tựa như đang mát xa cho cô, sau khi nghỉ ngơi một lát, Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị đi tiễn khách, em ở đây chờ chị được không??"
Lục Kiều Vi gật đầu, sau khi cô rời đi, nàng nhìn xuống chân mình, có mấy chỗ bị phồng rộp, rất đau.
Ngồi gần nửa tiếng, một nửa khách đã rời đi, Lục Kiều Vi nghĩ muốn đi cùng Văn Cẩn Ngôn, nhưng khi ra ngoài lại không thấy cô.
Đột nhiên, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Túc Vĩnh Ỷ sẽ không thừa dịp nàng không chú ý, liền gọi bạn gái nàng đi đấy chứ?
Lục Kiều Vi vội vàng đi ra ngoài tìm một vòng, quả nhiên là như vậy!
Hai người họ đang trò chuyện trong sàn nhảy nhỏ mới xây bên cạnh, thời điểm đãi khách liền bật đèn lên, lúc này ánh đèn nhiều màu sắc chiếu vào trên người bọn họ, đột nhiên có cảm giác như có rất nhiều chuyện xưa.
Túc Vĩnh Ỷ nâng ly lên, nói: "Hẳn là cậu biết rõ đó không phải là thay đổi đề mục, mà là Camille là cố tình can thiệp vào kế hoạch của cậu, cô ta đang ép cậu trở về."
Văn Cẩn Ngôn nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Còn gì nữa không?"
"Lúc mình về nước cũng không nhận ra là cậu, từ khi nào cậu trở nên như vậy?" Túc Vĩnh Ỷ nói: "Tính cách cũng thay đổi rất nhiều, không giống cậu chút nào."
Văn Cẩn Ngôn xoay xoay ly rượu, rượu làm ướt đôi môi đỏ mọng của cô, cô trực tiếp vạch trần ẩn ý trong lời nói của Túc Vĩnh Ỷ: "Cậu muốn nói tôi không thể khống chế được ngành thời trang, sẽ bị ngành trang sức đào thải phải không."
Túc Vĩnh Ỷ cụng ly với cô, "Mình không phải là người duy nhất có suy nghĩ này, người muốn đẩy cậu xuống khỏi vị trí này cũng cảm thấy như vậy."
Văn Cẩn Ngôn không nói gì.
Túc Vĩnh Ỷ lại nói: "Mặc dù mình đã nghỉ việc ở phòng trang sức được một thời gian nhưng mình vẫn luôn ở trong giới thiết kế. Cậu quả thực rất nhạy cảm với đá quý, nhưng cậu vẫn không giỏi thiết kế. Cậu thấy đấy, Camille mới động tay động chân đã làm cậu hạn chế lớn như vậy rồi, trừ phi, hiện tại cậu có thể lấy ra thiết kế mà cô ta không nghĩ tới, nếu không lần này rất có thể cậu sẽ không thể đến Paris."
Nàng uống rượu vang đỏ, có chút tàn khốc nói: "Ngành công nghiệp thời trang chính là như vậy, không ngừng thay đổi, luôn cần những người có thể dẫn dắt thời thượng, nhà thiết kế rất quan trọng, Văn Cẩn Ngôn, cậu phải tách rời."
Trong lúc Văn Cẩn Ngôn im lặng, nàng ám chỉ: "Thành thật mà nói, thay vì chọn Camille đang mưu đồ gây rối với cậu, cậu cũng có thể chọn mình, ít nhất hiện tại mình sẽ không làm gì cả."
Dụ hoặc rất lớn, liên quan trực tiếp đến tiền đồ.
Văn Cẩn Ngôn chỉ cười nhẹ: "Cô ta có mưu đồ gây rối với tôi, vậy cậu có mưu đồ khác với tôi sao?"
Túc Vĩnh Ỷ giống như không hiểu ý của cô, nghi hoặc nhìn cô.
Văn Cẩn Ngôn trực tiếp xoay người, cầm ly rượu rời đi.
Ý tứ kia chính là tiễn khách.
Cô đi vào phòng khách, nhìn thấy Lục Kiều Vi đang uống rượu trên ghế sô pha, cô duỗi tay ôm lấy nàng nói: "Không phải em không thích uống rượu sao? Sao đột nhiên lại uống nhiều như vậy?"
"Cảm giác hương vị rất tốt, giống như có chút vị sô cô la."
"Thật sao?" Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng, "Chị ngửi thử xem."
Kế tiếp, dù Văn Cẩn Ngôn có đi đâu, Lục Kiều Vi cũng sẽ theo sát cô, ngay cả đồ ăn cũng không ăn.
Trừ khi Văn Cẩn Ngôn dừng lại ăn chút gì, nàng mới có thể đi theo ăn một chút, có rất nhiều khách mời nhìn thấy sẽ tới trêu chọc, nói quan hệ của hai người thật tốt, rất hâm mộ.
Văn Cẩn Ngôn gật đầu, cười nói: "Đúng là rất tốt, hôm nay em ấy say nên tương đối dính người, bình thường chính là bao thuốc nổ."
Lục Kiều Vi ăn mấy quả cherry, nghe một khách mời nói: "Hiếm khi thấy Văn tổng cười vui vẻ như vậy."
Văn Cẩn Ngôn rất ít cười sao? Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn Văn Cẩn Ngôn nói: "Tôi thấy chị ấy rất ôn nhu, tính cách rất tốt."
Mấy vị khách đều mỉm cười, không dám nói nhiều, Văn Cẩn Ngôn vòng tay qua eo Lục Kiều Vi nói: "Ở bên cạnh bạn gái đương nhiên mỗi ngày đều vui vẻ."
Mãi đến mười giờ tối, khách khứa mới về hết, Thích Nhất Hoan và Khúc Thanh Trúc ở lại uống rượu cả đêm.
Trong nhà không cần bọn họ dọn dẹp, hai người ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, người nhiều như vậy, rất mệt mỏi.
Đầu bếp rất ân cần đi tới đưa nước mật ong cho bọn họ, hai người mỗi người uống một ly, chậm rãi uống, Lục Kiều Vi uống quá nhiều rượu, không uống được.
"Chị thấy em có đẹp không?" Lục Kiều Vi đặt ly xuống, đột nhiên ôm cánh tay cô, hừ nhẹ một tiếng, đưa mặt về phía cô.
Lắc qua lắc lại, Văn Cẩn Ngôn không thể nhìn kỹ nàng, liền ôm mặt nàng lại, "Đừng nhúc nhích, để chị nhìn kỹ."
"Ò." Lục Kiều Vi dừng lại, còn chỉnh lại tóc trên trán, để không che khuất tầm nhìn của mình.
"Chậc chậc." Văn Cẩn Ngôn nắm cằm nhìn nàng, cẩn thận nhìn nàng, gật đầu nhận xét: "Rất đẹp, chị chưa bao giờ gặp một cô bạn gái xinh đẹp như vậy."
Lục Kiều Vi hài lòng nói: "Nhà của chị thật lớn."
"Sao vậy? Em không thích sao?"
"Thích." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Chị cũng thật lớn."
"Vậy ý em là, em thích chị?"
Lục Kiều Vi gật đầu, uống nhiều có chút buồn ngủ, nàng vươn tay ôm lấy cô: "Chị trở nên thật lớn thật lớn a."
Văn Cẩn Ngôn cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng say, cảm thấy nàng rất đáng yêu, liền nhéo mặt nàng một chút.
Lục Kiều Vi khoa tay múa chân nói cô lớn bao nhiêu, Văn Cẩn Ngôn tò mò hỏi: "Chị lớn như vậy, vậy em lớn bao nhiêu?"
"Em..." Lục Kiều Vi im lặng, mím môi thật chặt, như đang suy nghĩ xem mình lớn đến mức nào, một lúc sau, nàng so ngón tay, đưa ra kích thước: "Em lớn cỡ này."
"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn không hiểu kích thước, bởi vì nàng so sánh kích thước còn nhỏ hơn khe hở móng tay, "Em là cô bé tí hon sao?"
Lục Kiều Vi lắc đầu: "Còn nhỏ hơn cô bé tí hon."
"Nhỏ bằng một carat, một viên kim cương một carat nga." Lục Kiều Vi nhấn mạnh, sợ Văn Cẩn Ngôn không hiểu, nàng lại nói nhỏ vào tai cô: "Chính là kim cương."
Dù rất nhỏ nhưng vẫn rất lộng lẫy.
Lục Kiều Vi gật đầu: "Em nhỏ như vậy."
"Nếu em thật sự nhỏ như vậy, chị liền bỏ em vào trong túi, đi đâu cũng mang theo." Văn Cẩn Ngôn thở dài nói: "Nếu em thật sự nhỏ như vậy thì tốt rồi."
Lục Kiều Vi hỏi: "Nhưng chị không thấy một carat quá nhỏ sao? Khi bỏ vào túi thường xuyên sẽ biến mất, hơn nữa, đôi khi chiếc nhẫn kim cương một carat là giả, được làm từ moissanite chất lượng thấp."
"Một viên kim cương một carat cũng rất đẹp, xét về mặt giá trị, có thể cao có thể thấp, nhưng về mặt cảm xúc, mỗi một viên kim cương đều bình đẳng, là độc nhất vô nhị, không có cao hay thấp."
Cô cũng vén tóc lên nói: "Em xem, đây là viên kim cương đỏ 6 carat, chị chỉ có thể đeo trong những buổi tiệc quan trọng. Nhưng với chiếc móc khóa em tặng này, chị có thể đeo mọi lúc."
Nghe cô nói, ngực của Lục Kiều Vi phát trướng lên.
Văn Cẩn Ngôn ôm nàng lên phòng trên lầu, tắm rửa xong, nàng nằm trên giường, thoải mái hơn chiếc giường gỗ cứng trong phòng thuê nhỏ nhiều.
"Chị cho em xem một thứ." Văn Cẩn Ngôn ấn công tắc bên cạnh, trần nhà hai bên rút lại, khi ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy bầu trời đêm.
Lục Kiều Vi mở to mắt: "Đẹp quá! Thật thần kỳ!"
Vừa lúc hôm nay có nhiều sao nên cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn, các ngôi sao đóng vai trò như ánh sáng, rất dễ chịu mà tự nhiên.
Văn Cẩn Ngôn nghiêng người nói với nàng: "Ngôi sao nhìn rất nhỏ, nhỏ hơn một carat nhưng bản thân nó lại rất lớn."
Đúng vậy, ngôi sao chỉ là nhìn nhỏ bé.
Lục Kiều Vi hít hít mũi nói: "Trời mưa không được mở mái."
"Yên tâm, mưa không dột."
"Không phải bởi vì cái này." Lục Kiều Vi nói: "Trời mưa chị chưa bao giờ nhìn lên bầu trời sao?"
Thực sự là không có, trời mưa ai lại ngẩng đầu nhìn trời, đều là nhìn thẳng, Lục Kiều Vi nói: "Em nhìn rồi, có chút đáng sợ, mưa rơi rất nhanh, giống như muốn đập vào trong mắt."
Các nhà thiết kế luôn tìm kiếm rất nhiều nguồn cảm hứng kỳ quái, giống như đôi mắt của Văn Cẩn Ngôn, đó cũng là nguồn cảm hứng hiếm có.
...
Sau đó, hai người đều có chút bận rộn cho đến khi Văn Cẩn Ngôn đi Paris, Lục Kiều Vi vốn định đóng gói một ít quần áo cho Văn Cẩn Ngôn, nhưng Văn Cẩn Ngôn có việc riêng nên chỉ mang tay không đến đó.
Lục Kiều Vi lo lắng sốt ruột, thấy cô một bộ chuẩn bị tốt tùy thời rời đi, nàng ngồi bên giường lo lắng thở dài.
Căn nhà thuê nhỏ bé tràn đầy ưu thương.
Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Sao vậy?"
"Chị đi Paris sẽ có khó làm gì hay không?" Lục Kiều Vi không nghe còn tốt, nhưng nàng biết tình huống hiện giờ của Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nhìn nàng.
Lục Kiều Vi lập tức mang vẻ mặt trấn an đáp lại.
"Đúng vậy, bọn họ đều khi dễ chị." Văn Cẩn Ngôn nguyên bản đứng thẳng, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, ôm nàng thở dài: "Chị rất khổ sở, làm sao bây giờ?"
Cô nhẹ cọ cằm Lục Kiều Vi, giống như một con mèo đi trong đêm tối, khi đi ngang qua Lục Kiều Vi, cô nhẹ nhàng khịt mũi, có chút làm nũng cầu xin nàng vuốt v e.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Kỳ thực chị có chút mệt mỏi."
Lục Kiều Vi đau lòng, nàng chưa từng nuôi bất kỳ vật nhỏ nào nên cảm thấy Văn Cẩn Ngôn có rất nhiều ủy khuất.
Nàng sờ sờ đầu Văn Cẩn Ngôn đầu, nói: "Đừng khổ sở, đừng tức giận, cũng đừng để ý tới những tiểu nhân kia."
Nàng cũng cảm thấy giáo dục cô như vậy sẽ chỉ dẫn đến một vòng luẩn quẩn, nữ nhân của Lục Đại Mãnh sao có thể yếu đuối như vậy!
Lục Kiều Vi nói: "Để em nói cho chị, những người đó khi dễ chị như thế nào, chị liền khi dễ trở về giống như vậy, làm bọn họ sợ chị, làm bọn họ phải trả giá cho sự ngu ngốc của chính mình."
"Đại Mãnh, em thật dũng cảm."
"Hừ hừ." Lục Kiều Vi càng muốn bảo vệ cô hơn, để cô tựa đầu vào chân mình, nói: "Giống như những người trong văn phòng của em, nếu họ nghị luận em, không vừa mắt em, hoặc giở trò sau lưng em, em đều sẽ cho bọn họ đẹp mặt."
"Chị lại quá ôn nhu, chị không thể lúc nào cũng quá tử tế với người khác, nếu không người khác sẽ khi dễ chị."
"Em nói đúng." Văn Cẩn Ngôn gật đầu, "Chị chính là nhu nhược, nên giải quyết thế nào đây?"
Lục Kiều Vi quở trách một hồi, lại sợ làm cô tổn thương nên nhẹ giọng nói: "Sau này nếu có ai khi dễ chị thì chị nói với em, em sẽ tìm cách giúp chị."
"Đại Mãnh, em thật tốt." Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị quá nhát gan, chờ chị từ Paris trở về, em có thể chuyển đến đây sống cùng chị không?"
Lục Kiều Vi đưa tay ôm lấy cô, vuốt v e lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về cô: "Được, ngoan."
"Ừm..."
Khi rời đi, Lục Kiều Vi đã đích thân trang điểm cho cô, kéo cổ áo cô trước, "Đừng lúc nào cũng bày ra bộ dáng ôn nhu, nữ nhân phải tàn nhẫn, làm đôi mắt sắc bén một chút!"
Văn Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày.
Lục Kiều Vi thở dài, "Chị quá ôn nhu, tính tình như vậy không tốt, quên đi, em không ép buộc chị." Thời điểm Văn Cẩn Ngôn ôn nhu nhìn rất đẹp, nhưng nàng lại bất đắc dĩ kêu Văn Cẩn Ngôn thay đổi, nàng đưa tay vén tóc Văn Cẩn Ngôn ra sau tai, lộ ra sườn mặt.
Ngoại hình Văn Cẩn Ngôn rất cứng rắn, vốn là người rất nghiêm túc, hiện tại nhìn ôn nhu như nước, quả thực tính cách và ngoại hình đều là hai thái cực, làm nàng không thể không lo lắng.
Lục Kiều Vi đổi son dưỡng thành son môi cho cô, đánh xong cẩn thận ngắm nghía, Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng thở dài: "Nhưng như vậy, chị sẽ không thể hôn em."
Không phải chỉ là một nụ hôn chào buổi sáng thôi sao?
Nữ nhân tàn nhẫn sẽ quan tâm đ ến cái này sao?
Lục Kiều Vi đi tới hôn lên mặt cô.
Nàng lái xe đưa Văn Cẩn Ngôn đến sân bay, nhìn mọi người, đều là thành viên trong đội nàng gặp ở nhà lần trước, không có gương mặt xa lạ nào khác như Túc Vĩnh Ỷ. Vui vẻ rất nhiều, cũng rất xấu hổ.
Văn Cẩn Ngôn giơ tay lên, bảo mọi người xoay người, nói: "Chị sẽ sớm trở về."
"Ở ngoài đừng để bị khi dễ." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói.
"Chị biết rồi." Văn Cẩn Ngôn mang ánh mắt có chút mong đợi mà nhìn nàng.
Lục Kiều Vi nghĩ thầm không biết có nên hôn tạm biệt cô hay không, không có cách nào, ai bảo bạn gái nàng nhát gan làm gì?
Nàng nhón chân lên, hôn cô, "Chú ý an toàn."
Chờ Văn Cẩn Ngôn đi qua cửa kiểm tra an ninh, thư ký thấp giọng nói vài câu, lo lắng nói: "Văn tổng, sao ngài không nhờ Túc tiểu thư giúp đỡ? Thiết kế của cô ấy luôn rất đẹp, nếu trở về nói, buổi triển lãm trang sức này sẽ vẫn là sân nhà của ngài."
"Nếu ngay từ đầu đã quyết định không hợp tác, vậy hẳn là nên hoàn toàn tách ra." Văn Cẩn Ngôn lạnh lùng nói: "Hơn nữa, trong mắt tôi, thiết kế của cậu ta cũng chỉ bình thường, không cần thiết."
"Nhưng, chúng ta không thể có được vị trí ở buổi trình diễn đầu tiên." Thư ký thở dài, việc trang sức phù hợp ở buổi trình diễn thời trang Paris lần trước đã khiến bọn họ gặp rất nhiều rắc rối.
Nếu thật sự thua trận này, chắc chắn tổng bộ sẽ không vui.
...
Khi Lục Kiều Vi trở về, nàng nhận được tin công ty đã mở một cửa hàng, họ sẽ bắt đầu tiếp thị trong hai ngày tới, nhờ tất cả mọi người hỗ trợ.
Không phải muốn tự mình sao?
Lục Kiều Vi nói với mọi người: "Mọi người đều đừng đi."
"Được!" Mọi người lẩm bẩm, đang bàn bạc nên đáp lại lời từ chối như thế nào thì thấy Lục Kiều Vi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Trang Như Nhuế hỏi: "Vi Vi, cô đi đâu vậy?"
"Đi đến cửa hàng."
Mọi người: "???"
Nhất định Lục Kiều Vi sẽ không nói nàng muốn đi tận mắt nhìn thấy moissanite, nàng nghiêm túc nói: "Aiz, dù sao tôi phải đi một mình, nếu không ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Nhìn thấy ánh mắt cảm động của mọi người, Lục Kiều Vi xua tay nói: "Làm việc chăm chỉ đi, đến giờ tan làm liền tan làm."
Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc cùng nhau đi, khi hai người rời khỏi công ty, trưởng phòng Triệu luôn nhìn chằm chằm vào hai người, rất khó hiểu, chuyện nhỏ như vậy không phải chỉ cần cử người đi là được rồi sao?
Lục Kiều Vi không chút để ý mà giải thích: "Không có cách nào, ngày nào anh cũng đến phòng của tôi gây chuyện, mọi người đều không nghe lời tôi, tôi khuyên không được ai, chỉ có thể đích thân đến đó."
Trưởng phòng Triệu ò một tiếng, tưởng hai người chỉ nói vậy thôi, sau khi hai người thực sự lên xe, hắn vội vàng đi tới, hét lên: "Việc này phòng của chúng tôi đi là được rồi, sao chúng tôi có thể để cô cùng giám đốc Khúc đi được?"
Lục Kiều Vi không để ý đến hắn, cúi đầu thắt dây an toàn, nàng không phải đồ ngốc, nếu trưởng phòng Triệu đề phòng nàng như vậy, nàng nhất định sẽ tới đó.
Không nghĩ tới Phó tổng đã có ý định từ trước, nàng chỉ nghĩ là trưởng phòng Triệu nhầm tưởng moissanite là kim cương nên mới đem ra ngoài, làm mọi người đều biết.
Hiện tại nàng đã trở thành bia ngắm, nếu sau này xảy ra chuyện gì thì công ty sẽ trách ai?
Ngẫm lại những hot search trên weibo, mặc kệ công ty có xảy ra chuyện gì, vấn đề đều luôn hướng đến những công nhân và nhân viên, những công nhân đã từ chức, nhưng còn không phải là nàng sao?
Nói trắng ra, hiện tại công ty đang ở trong tối, chỉ cần bọn họ giả vờ không biết và bị lừa, dù Lục Kiều Vi có từ chức hay không cũng sẽ bị hắc bẩn.
Lục Kiều Vi không muốn nhận cái nồi này.
Xe dừng ở cửa hàng, trưởng phòng Triệu lập tức đuổi theo, không ngừng nháy mắt với nhân viên, chặn hai người ở cửa: "Công việc ở đây rất mệt mỏi, sao có thể phân công cho hai người được?"
"Ở đây nhiều nhân viên như vậy, chúng tôi sẽ không gây rắc rối. Nếu anh chặn chúng tôi như vậy, người khác sẽ cho rằng trong cửa hàng đã xảy ra chuyện gì."
Trưởng phòng Triệu không còn cách nào khác đành phải buông tay, Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc đi dạo một vòng, nguồn tài chính của công ty có hạn, chỉ mở duy nhất một cửa hàng này, nghe nói nếu cửa hàng này bán hàng tốt thì họ sẽ mở chi nhánh ngay lập tức.
Lục Kiều Vi vỗ vai trưởng phòng Triệu, nói: "Đừng lo lắng, tôi chỉ xem qua thôi, thiết kế khá ổn."
Trưởng phòng Triệu sợ tới tái mặt.
Tham quan nửa ngày coi như là tăng ca, sau khi ra ngoài, Lục Kiều Vi không có ý định quay lại công ty nên thắt dây an toàn, kêu Khúc Thanh Trúc đưa nàng đến đại sứ quán.
Không lâu sau, trong tay nàng cầm một cuốn sổ, Khúc Thanh Trúc nhìn bìa, nhìn tên đại sứ quán.
"Vi Vi, cậu..."
Lục Kiều Vi gật đầu, "Mình đã nộp đơn xin thị thực mấy ngày trước rồi~"
Quả thực là như vậy, sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa Túc Vĩnh Ỷ và Văn Cẩn Ngôn, nàng quyết định muốn làm, sau giờ làm ngày hôm sau sẽ đến đại sứ quán.
Khúc Thanh Trúc trợn tròn mắt, sau khi xác nhận nàng không nói đùa, cô nói: "Cậu sẽ không tới Paris tìm Văn Cẩn Ngôn đấy chứ?"
Lục Kiều Vi gật đầu: "Mình biết chị ấy ở đâu, hơn nữa mình có thư mời."
Nàng có chút đắc ý nói: "Khẳng định Văn Cẩn Ngôn không biết mình đi, đến lúc đó mình sẽ cho chị ấy một bất ngờ, nhất định chị ấy sẽ kinh ngạc."
Đừng nói Văn Cẩn Ngôn, Khúc Thanh Trúc còn không nghĩ tới.
Hiện tại đều dọa sợ đến choáng váng.
Không, đó không phải là vấn đề.
"Cậu ở đó bao lâu, muốn xem biểu diễn sao? Chuyến đi kéo dài mười hai giờ, cậu có thể chịu đựng được không."
"Đừng lo, mình qua đó giúp Cẩn Ngôn, buổi trình diễn trang sức của chị ấy xảy ra chuyện, tác phẩm của nhà thiết kế không đạt tiêu chuẩn." Lục Kiều Vi giải thích.
"Việc đó có mất nhiều thời gian không? Không phải DMD có rất nhiều nhà thiết kế sao? Sao cậu lại giúp?"
Vấn đề này không thể giải thích trong chốc lát.
Lục Kiều Vi đưa cho cô đơn xin nghỉ phép, "Tình huống ở đó quá nghiêm trọng, mình phải đi." Nàng nghiêm túc nói: "Mình là nhà thiết kế, lại không phải không thể giúp được gì, mình nghĩ mình nên đi."
"Hơn nữa, mình muốn xem cái yêu ma quỷ quái gì đang mơ ước bạn gái của mình! Ở trước mặt mình còn có thể có năng lực gì?"
"..."
- -
Mặc dù Lục Kiều Vi có tính cách bốc đồng nhưng lối sống của nàng luôn rất bình đạm.
Chỉ sau khi gặp được Văn Cẩn Ngôn nàng mới bắt đầu có hành vi kinh thiên động địa. Cùng nữ nhân yêu đương, cùng nữ nhân công khai, còn có, tới Paris.
Lần đầu tiên tới đây, nàng nghĩ tìm Văn Cẩn Ngôn thật sự không dễ dàng, vượt qua ngàn dặm xa xôi, vừa tìm được cô, nàng liền có cảm giác đặc biệt thành tựu.
Mấy ngày qua, Camille và Túc Vĩnh Ỷ đã làm nàng rất không vui.
Thương trường như chiến trường, tốt nhất là nên tàn nhẫn một chút, nhưng tính cách của Văn Cẩn Ngôn quá ôn nhu nên bị người khi dễ.
Lục Kiều Vi vừa đi vừa nghĩ, sợ Văn Cẩn Ngôn bị ủy khuất mà vẫn giả vờ kiên cường, dù liếc mắt nhìn một cái cũng có thể nhìn thấy người, nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an.
Văn Cẩn Ngôn đứng quay lưng về phía nàng, nửa dựa vào lan can, mặc tây trang màu xám, tóc cắt ngắn hơn trước.
Tiêu điều, chọc người đau lòng.
Lục Kiều Vi đứng thẳng, lặng lẽ đi tới, đang lưỡng lự không biết gọi cô như thế nào, làm Văn Cẩn Ngôn ủy khuất nhào vào vòng tay nàng.
Đang suy nghĩ, liền nghe được Văn Cẩn Ngôn nói: "Cô muốn làm gì? Hả?"
Nàng tưởng Văn Cẩn Ngôn đang nói chuyện với mình, đang định vui vẻ đồng ý, nàng lại cảm thấy giọng nói của Văn Cẩn Ngôn lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén. Văn Cẩn Ngôn tựa hồ cảm giác được phía sau có người, rất không vui nói: "Cút."
Người trong điện thoại tưởng Văn Cẩn Ngôn đang mắng mình liền nói tiếng Trung bập bẹ, cảnh cáo cô đừng quá kiêu ngạo, nói nơi này là trụ sở DMD.
Người kia lại cuồng loạn hét lớn: "Chị nghĩ sẽ có người đến cứu chị sao?"
"Chỉ cần chị cần tôi, tôi liền ở bên cạnh chị, tôi có thể làm bất cứ điều gì vì chị."
"Vậy cô đi tìm chết đi."
Lục Kiều Vi nghe Văn Cẩn Ngôn dùng thanh âm bình đạm cùng chán ghét, còn rất khinh thường.
Nói xong, cô chậm rãi xoay người lại.
Văn Cẩn Ngôn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, chống cằm, thở ra làn khói trắng giữa đôi môi đỏ rực, bên trong tây trang màu xám, cô mặc một chiếc váy màu sâm panh, cổ áo thậm chí còn chạm tới bụng nhỏ, lộ ra đường cong gợi cảm.
Cả người nhìn rất sắc bén, mái tóc xoăn dài rũ xuống cằm làm cô càng lạnh lùng cùng vũ mị.
Lục Kiều Vi: "???"
Tiểu lão bà đáng thương của nàng đâu rồi!!!
Lúc Văn Cẩn Ngôn vừa nhìn thấy nàng cũng sửng sốt, suýt chút nữa sặc khói thuốc, vội vàng dập thuốc, đầu ngón tay phát ra tia lửa.
Trước nghi hoặc, kinh ngạc, cùng những cảm xúc lẫn lộn của Lục Kiều Vi, cô chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi, hút thuốc mắng người còn uốn tóc, bản chất thật của cô đều đã bị vợ bắt được rồi!