Ướt át trên môi đặc biệt rõ ràng.
Lục Kiều Vi dùng giọng điệu rất bình tĩnh, tỏ ra không hề lo lắng hay sợ hãi, nhưng giọng nói của nàng giống như hòn sỏi ném xuống hồ, làm nổi lên một tầng gợn sóng.
“Bị người nhà nhìn thấy sao?” Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng, ánh mắt quét qua đường phố, người rất dễ phân biệt, dù sao ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người quá sắc bén.
“Đó là ba của em sao?” Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng hỏi, cố gắng không tạo áp lực cho Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi gật đầu, giữ cô lại: “Chúng ta đi đi, bây giờ nhất định ba em đang tức giận, trước mắt đừng làm phiền ông ấy.”
Dù suy nghĩ của mỗi người không còn phong kiến như trước, nhưng phong tục còn chưa đủ cởi mở để chấp nhận quan hệ đồng giới.
Văn Cẩn Ngôn nhìn xa xa, Ba Lục đi xe máy tới đây, mặc áo khoác, khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt thâm thúy. Văn Cẩn Ngôn lễ phép khom lưng chào hỏi ông.
Trong lòng Lục Kiều Vi áy náy một lát, sau đó nghiêm túc nói: "Lát nữa về khách sạn, hẳn là Thích Nhất Hoan ở cùng khách sạn với chị, trước mắt chị ở cùng cô ấy đi, nghe không?"
Văn Cẩn Ngôn im lặng, giống như giả vờ không nghe thấy.
Lục Kiều Vi nắm tay cô nói: "Chúng ta đi thôi, ba mẹ em còn tưởng chị đang khiêu khích, tốt xấu gì cũng nên đi hòa giải trước."
“Nhưng lỡ như ba mẹ đánh em thì sao?” Văn Cẩn Ngôn cũng nghiêm túc nhìn nàng: “Vậy chị đến đây có ý nghĩa gì?”
"Chị ngốc sao? Sao lại không có ý nghĩa gì, ý nghĩa nằm ở chỗ ba mẹ em có đồng ý cho chúng ta ở bên nhau hay không!" Lục Kiều Vi dùng giọng điệu thoải mái nói: "Nói bị đánh chỉ là nói đùa thôi, em đã thành niên rồi, lại không phải là con nít, sao bọn họ có thể đánh em được?”
“Nếu chị đi sẽ đổ thêm dầu vào lửa, sẽ bị đánh thật đấy.”
Nàng kéo Văn Cẩn Ngôn về phía trước, bị ba nàng nhìn chằm chằm quá lâu, dù có mãnh đến đâu cũng sẽ sợ hãi, đi qua khu phố sầm uất, đến đầu ngõ, xung quanh là những người bán hàng rong, còn có rất nhiều người qua lại.
Khi đi lên bậc thang, Lục Kiều Vi đứng phía trên hai bậc, đặt tay lên vai cô nói: “Nếu ba mẹ em kiên quyết không đồng ý thì em sẽ bỏ trốn cùng chị.”
Đây là kết quả tệ nhất, Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng nói: "Sẽ không, tin chị đi."
Lục Kiều Vi mím chặt môi, gật đầu tin cô.
Từ đây đi bộ về nhà, Lục Kiều Vi mua hai cái xúc xích nướng, vốn dĩ nàng muốn mua hạt dẻ, vào mùa đông, những con phố nhỏ đầy rẫy những người bán hạt dẻ rang, hương thơm bay xa hàng dặm.
Chỉ là trời quá lạnh, Lục Kiều Vi lại lười biếng, mua về cũng không bóc ra, Văn Cẩn Ngôn bóc ra cho nàng, nàng lại bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Trên đường trở về, Lục Kiều Vi gửi tin nhắn cho ba nàng, nói nàng về nhà trước.
Lần này Văn Cẩn Ngôn đưa nàng về nhà, Lục Kiều Vi vẫy tay với cô ở dưới lầu nói: "Chị về sớm đi, lát nữa trời sẽ tối."
"Chị biết rồi."
Trong nhà không có ai, Lục Kiều Vi ngồi trên sô pha, tim đập loạn xạ, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều cảnh tượng, tất cả đều là những cảnh tượng rất "đẫm máu". Ban đầu nàng định sẽ tâm bình khí hòa nói với ba mẹ mình, nhưng không nghĩ tới lại công khai trong loại tình huống như vậy.
Ngồi một lúc, nàng đi bật đèn, có tiếng gõ cửa, nàng mở cửa ra thì nhìn thấy ba nàng.
Sắc mặt Ba Lục rất khó coi, hoàn toàn đen kịt, lông mày căng chặt, nếu có hiệu ứng đặc biệt có thể nhìn thấy hắc khí phát ra từ cơ thể ông. Ông đẩy cửa rộng ra, lạnh lùng liếc nhìn Lục Kiều Vi.
Trong lòng Lục Kiều Vi căng thẳng, nàng lùi lại vài bước, Ba Lục nhìn vào nhà không thấy ai nữa mới bình tĩnh lại một chút.
Ba Lục là một người rất ôn hòa, ngày thường đối xử với hai cô con gái của mình rất tốt, ông chỉ thể hiện biểu cảm này khi Lục Kiều Vi làm chuyện quá mức.
Ba Lục vào không bao lâu, Mẹ Lục cũng đi theo phía sau, vẻ mặt nghiêm túc không kém, chỉ có Lục Hạo Dương rũ mắt xuống, trông rất đáng thương, hẳn là lúc trở về đã bị khiển trách.
Áp suất không khí trong nhà rất thấp.
Ba Lục cởi găng tay, ngồi trên ghế sô pha, một lúc sau mẹ nàng cũng ngồi ở đó, cả hai đều im lặng, vẻ mặt u ám cùng thất vọng như nhau.
Tuy bọn họ kiềm chế cảm xúc, nhưng hơi thở nặng nề của bọn họ vô cùng rõ ràng, bọn họ đang tức giận nhưng lại không động thủ với Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, nói: "Ba, con đã tìm được bạn gái, chị ấy tên là Văn Cẩn Ngôn, chị ấy đối xử với con rất tốt, con rất muốn ở bên chị ấy..."
Ba Lục ngắt lời nàng, nếp nhăn trên mặt thật sâu, "Con tự mình phân rõ đi, không có gì phải nói cả, có một số chuyện nghĩ cũng đừng nghĩ."
Ông tức giận đến mức giọng nói tăng lên vài độ.
"Ba, con định đợi qua tết mới nói chuyện này với ba mẹ." Lục Kiều Vi căng da đầu giải thích, cúi đầu, từng câu từng chữ trong đầu đều không nói được, lúc này chỉ muốn tranh thủ cơ hội.
Ba Lục thở ra một hơi nặng nhọc, châm điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu, ông là người hút thuốc lâu năm nhưng lại bị sặc thuốc.
Tim Lục Kiều Vi đập nhanh, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, nàng cố gắng thoát ra: "Ba, đó là bạn gái của con, bọn con đã ở bên nhau được một thời gian rồi."
Ba Lục ho liên tục mấy tiếng, dúi điếu thuốc vào gạt tàn, Mẹ Lục liếc nhìn nàng, nói thẳng: “Chuyện này ba mẹ sẽ không đồng ý, con đừng nói nhiều, vô nghĩa thôi.”
"Mẹ, là con theo đuổi chị ấy, như vậy là vô trách nhiệm." Lục Kiều Vi vội vàng nói.
"Con thật sự cho ba mẹ là người ngốc sao? Không biết cái gì sao? Không phải con đã từng có bạn trai sao? Cũng không phải chúng ta không biết con thích nam hay nữ." Mẹ Lục nói to hơn, cảm xúc rất kích động: "Ba mẹ chỉ muốn con tự suy nghĩ cẩn thận, con xem việc con làm có làm ba mẹ thất vọng buồn lòng không."
Lục Kiều Vi nhẹ mím môi, nghe mẹ giáo huấn.
Mẹ Lục nói được mấy câu thì mắt đỏ bừng: “Mẹ Lạc Nhất Ngôn mắng vào mặt ta, nói con lừa hôn, tìm nữ nhân ở bên ngoài, ba mẹ nào phải thứ gì để người ta mắng, vì cái gì, chính là chột dạ."
“Con nói con không muốn kết hôn với nam nhân, ta với ba con cũng không ép con đi xem mắt, không gây áp lực cho con, sao con còn không hiểu được ý tứ của hai người già này? Phải làm hai người già này tức chết sao?”
"Lạc Nhất Ngôn thật không tốt lành gì." Lục Kiều Vi thấp giọng nói: "Vốn dĩ anh ta làm sai, còn làm tiểu tam mang thai, việc con làm anh ta vào đồn cảnh sát có thể chứng minh."
Lục Kiều Vi đi đến bên cạnh mẹ nàng, nhưng mẹ nàng không cho nàng chạm vào, giữ khoảng cách rất xa.
Mẹ Lục nói thêm: "Không nói cái khác, chính con tự ngẫm lại định kiến của xã hội đi, ta với ba con không thể chấp nhận, con nói phong kiến cũng được, bảo thủ cũng được. Xã hội này là vậy, ngay cả luật hôn nhân đồng giới còn chưa được thông qua, con tìm nữ nhân bao nhiêu năm cũng không thể kết hôn, còn không có một chút chỗ dựa.”
"Con đừng cố nói với hai người già này, con không còn trẻ nữa, đã hai mươi bảy tuổi rồi, vài năm nữa là 30 tuổi, rồi 40 tuổi, đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm cho con, còn không phải là chính con sao? Con gánh vác được không? Hối hận còn không phải là con sao?”
“Chính con nhìn xem, có bao nhiêu người sinh ra đã thích nữ nhân nhưng lại không dám nói với ba mẹ loại chuyện này, sao con lại dám hả?”
Đây là sự thật.
Lục Kiều Vi không nói nên lời, không nghĩ tới mẹ nàng lại nói như vậy.
Nàng nghiêm túc nói: “Bọn con sẽ không chia tay, hơn nữa có thể kết hôn ở nước ngoài. Bọn con sẽ nghĩ cách, không phải đều có thể nghĩ ra được sao?”
Mẹ Lục quay mặt đi: “Ta với ba con không thể chấp nhận việc một người rõ ràng có thể thích nam nhân lại ở bên nữ nhân.”
“Con không còn thích nam nhân nữa.” Lục Kiều Vi nói: “Mẹ, con không có cảm giác gì với nam nhân nữa.”
"Vậy thì đợi con có cảm giác, ba mẹ cũng không vội." Ngữ khí của Mẹ Lục cường ngạnh nói: "Con có suy nghĩ gì chuyện hôn nhân sau này của mình chưa? Hay con chỉ đang chơi đùa với người ta thôi?"
"Không phải chơi đùa đâu mẹ, con nghiêm túc mà." Lục Kiều Vi nhanh chóng giải thích.
Mẹ Lục nói thẳng: “Nếu con nghiêm túc thì chịu trách nhiệm với chính mình cùng cô ta, thừa dịp hiện tại còn sớm mà kết thúc đi. Con đã lớn như vậy, hẳn là biết rõ đây không phải là chơi đùa.”
"Mẹ, mẹ không biết rõ chị ấy, một khi gặp chị ấy, mẹ sẽ biết chị ấy là người như thế nào." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Con không cần mẹ phải chấp nhận ngay, nhưng cho con một cơ hội được không?”
Mẹ Lục lạnh lùng nhìn nàng, nói là sẽ không có cơ hội.
Bà đứng dậy kéo Ba Lục, gọi Lục Hạo Dương vào phòng, phòng cách âm không tốt nên có thể nghe thấy Mẹ Lục răn dạy rõ ràng.
Phòng khách đột nhiên trống rỗng, bầu không khí trở nên áp lực.
Nàng không bị đánh nên tình hình tốt hơn dự kiến, nhưng cũng khổ sở hơn.
Lục Kiều Vi ngồi ở trên sô pha, nửa giờ sau, Lục Hạo Dương từ trong phòng ba mẹ đi ra, bộ dáng có chút thảm, một đại nam sinh bị răn dạy xong lại ủ rũ cụp đuôi.
Hai chị em nhìn nhau không biết nên nói gì, Lục Hạo Dương dụi dụi mắt nói: "Chị, ba mẹ không đánh em, em không sao."
Một lúc sau, Lục Vũ Tây mới tới gọi nàng: “Chị, ngủ đi, ba mẹ nhất thời khó mà tiếp nhận được. Lúc trở về, mẹ cũng rơi nước mắt, tuy lời nói có chút khó nghe, nhưng kỳ thực..."
"Chị đều hiểu."
Mũi Lục Kiều Vi đau nhức, chuyện này càng lúc càng gian nan, nàng cảm thấy tài ăn nói của mình thật kém cỏi, nàng căn bản không thuyết phục được ba mẹ, đầu óc còn loạn.
Đôi mắt nàng đỏ hoe.
Lục Vũ Tây đi tới, nửa ngồi xổm, nắm tay nàng: “Chị đừng tự trách mình, loại chuyện này đổi lại là ai cũng khó có thể xử lý được. Chị chỉ là người mới, đây là lần đầu tiên chị thích nữ nhân. Trước mắt chị nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng đừng chọc giận ba mẹ."
Trước kia Ba Mẹ Lục không phải không có tức giận, nhưng chưa một lần hai người họ suy xét cho nàng, sau đó giận nàng.
A, cũng đúng, lúc đó nàng chuẩn bị kết hôn với Lạc Nhất Ngôn, ba mẹ cũng đã chu đáo suy xét mọi mặt.
Không nghĩ tới mọi người đều nhìn nhầm, chưa đầy nửa năm sau, nàng lại dẫn theo một nữ nhân khác về, sao Ba Mẹ Lục có thể không tức giận?
Lục Kiều Vi ngồi một lúc, nhìn căn phòng ba mẹ đang đóng cửa, tự động viên: Không sao, ngày mai còn tiếp tục, đây là cuộc chiến dài, ba mẹ nàng không hiểu Văn Cẩn Ngôn, để bọn họ hiểu là được rồi.
Điện thoại liên tục sáng lên, bởi vì có nhắc nhở đặc biệt được đặt cho Văn Cẩn Ngôn, mỗi lần cô gửi tin nhắn tới đều nhấp nháy.
Lục Kiều Vi nhắn lại: [Yên tâm đi, bọn họ không đánh em, sao có thể đánh em được? Chỉ nói lý chút mà thôi, em sẽ không từ bỏ đâu]
Văn Cẩn Ngôn: [Đây hẳn là việc chị phải làm]
Lục Kiều Vi: [Đây là việc chúng ta cùng nhau làm, cảm tình không phải là chuyện của một người, chúng ta cùng nhau nỗ lực, chỉ là quá trình này sẽ rất lâu]
Văn Cẩn Ngôn: [Cho dù có mất bao lâu, chị cũng sẽ chờ]
Lục Kiều Vi ngẩng đầu, hít một hơi rồi thở ra: [Em cảm thấy chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu]
Văn Cẩn Ngôn sửa lại: [Hẳn là vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau]
Lục Kiều Vi không có vấn đề gì, nàng nhất định sẽ không từ bỏ, nàng gõ nhanh nói: [Chị mau cho em một câu cố lên đi]
Ban đêm, trằn trọc.
Trong phòng mở đèn, Lục Kiều Vi ngồi dậy uống nước, nghe được từ phòng ba mẹ có động tĩnh, là tiếng thở dài của ba nàng.
Nước quá lạnh, nuốt vào trong lòng lạnh đến khó chịu.
…
Một đêm giằng co, ngày hôm sau Mẹ Lục nấu bữa sáng, Lục Kiều Vi ở nhà ăn sáng, mọi người trong bàn đều im lặng.
Lục Kiều Vi ăn xong liền tranh dọn dẹp, Mẹ Lục không ngăn cản, để nàng rửa bát, lúc này có mấy cô gọi điện rủ đi mua sắm nhưng Mẹ Lục từ chối, Ba Lục ngồi trên ghế ở ban công hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
"Mẹ, sao mẹ không ra ngoài chơi." Lục Kiều Vi lau tay, "Mẹ xem trong nhà còn mua thêm gì, chúng ta cùng đi mua đi, đừng vì chuyện này làm ăn tết không vui."
Ba Mẹ Lục không dao động, Lục Kiều Vi nhân cơ hội này nói: "Kỳ thực, một nửa lý do để con phát hiện Lạc Nhất Ngôn ngoại tình là nhờ chị ấy hỗ trợ, nếu chị ấy không ám chỉ con, con căn bản không biết gì cả."
Nàng vừa nói vừa quan sát ba mẹ, Ba Lục dừng động tác hút thuốc, sau đó rít một hơi thuốc dài, mẹ nàng lấy công việc thủ công ra rồi ra ban công làm.
Hút xong điếu thuốc, Ba Lục về phòng đóng cửa lại, bình thường tính tình của ông luôn ôn hòa, Lục Kiều Vi vốn định dùng ba nàng làm bước đột phá, đoán chừng ba nàng cũng biết suy nghĩ của nàng, hiện tại thái độ của ông rất cường ngạnh.
Lục Kiều Vi ngồi ở bên cạnh mẹ nàng nói: "Mẹ, điều kiện của chị ấy khá tốt, con với chị ấy ở bên nhau sẽ không thiếu đảm bảo."
Nàng tự hào nói: “Con không chỉ có thể tự bảo vệ chính mình mà chị ấy còn có thể bảo vệ con. Cho nên, con có rất nhiều tầng bảo vệ, ba mẹ đừng lo lắng cho con”.
Công khai cần rất nhiều can đảm, trước tiên phải vượt qua rào cản của chính mình, sau đó là rào cản của ba mẹ. Không ai không muốn lớn mật đi dưới ánh mặt trời, chỉ cần xem điều kiện thực tế có cho phép hay không.
Lục Kiều Vi cảm thấy mình hẳn là có một chút hi vọng, cho nên liền nắm lấy hi vọng này mà tiến về phía trước, "Mẹ, chị ấy có điều kiện rất tốt, để con nói cho mẹ biết chị ấy làm gì, mẹ có thể tìm hiểu thêm về chị ấy một chút."
Mẹ Lục bận rộn công việc, có vẻ không quan tâm.
Lục Kiều Vi thử nói: “Chị ấy làm việc ở DMD, là thương hiệu Diamond xa xỉ mà nhiều blogger nhắc trong những video mẹ xem, là chế tác đồ trang sức.”
"Chỉ nói điều kiện này thôi, một đám nam nhân đều không bằng, tuy em trai con chưa thành niên nhưng nói một câu rất đúng, không thể vì một người đánh chết một đám người."
Nàng không dám nói nhiều, như vậy rất mạo hiểm, rất có thể ba mẹ nàng sẽ cảm thấy không thích hợp khi biết Văn Cẩn Ngôn nhờ gia cảnh mà làm giám đốc điều hành.
Mẹ Lục
nghe xong mấy câu liền ôm đồ về phòng, lúc đóng cửa lại phát ra âm thanh rất lớn, trực tiếp cách ly Lục Kiều Vi bên ngoài, hoàn toàn không nghe nàng nói nữa.
Lục Kiều Vi muốn đi tới gõ cửa, nàng đi tới cửa, giơ tay lên rồi hạ xuống, nghĩ hẳn là mẹ đã dao động nên mới đi vào phòng.
Buổi chiều ăn cơm xong, Ba Mẹ Lục bị Lục Kiều Vi lải nhải đến phiền nên chuẩn bị ra ngoài, nói có hẹn với dì của Lục Kiều Vi.
Công khai không tốt, đối phó với ba mẹ cũng không sao, nhưng không thể đối phó với nhiều thân thích, sợ nói sai một câu thì đời này cũng đừng nghĩ sẽ hòa hoãn được mối quan hệ trong nhà.
"Mẹ, con đi cùng mẹ."
“Không cần.” Mẹ Lục từ chối.
Lục Kiều Vi mặt dày đi theo bà, dù mẹ nàng có ghét bỏ đến đâu cũng không đến mức kêu nàng cút ở ngoài đường, nàng đi theo ra khỏi tiểu khu, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Nàng quyết tâm nói: “Mẹ, con đã gọi xe rồi, đi bộ mệt lắm. Hai người ngồi đi, không ngồi sẽ phí tiền.”
Ba Mẹ Lục cả đời tiết kiệm, nàng tin chắc điểm này, hai người họ ngồi ở phía sau, còn Lục Kiều Vi thì ngồi vào ghế phụ nghe mẹ lẩm bẩm: “Xe tốt như vậy, ăn tết còn chở khách sao?"
Lục Kiều Vi chớp chớp mắt, xe lái ra khỏi tiểu khu, khi đang chờ đèn đỏ, nàng đột nhiên nghe thấy Ba Lục lạnh giọng hét lớn: "Lục Kiều Vi!"
Hiển nhiên, Ba Lục đã nhận ra người lái xe là Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi nhìn qua gương chiếu hậu, sắc mặt của Ba Lục rất khó coi, Mẹ Lục ở bên cạnh cũng tức giận theo.
Dù sao cũng phải gặp nhau, Ba Mẹ Lục không mời Văn Cẩn Ngôn vào cửa, nàng chỉ có thể thu xếp gặp nhau ở bên ngoài.
Lục Kiều Vi đang định giới thiệu thì Ba Lục lại đen mặt nói: "Dừng xe ngay, ta sẽ không tức giận, Lục Kiều Vi."
"Chào chú dì." Văn Cẩn Ngôn ôn thanh nói: "Vi Vi không biết xe của con ở bên ngoài, con tự lái xe tới đây. Hiện tại không có chỗ đậu xe, đợi lát nữa lại đỗ xe ở ngã tư phía trước, được không?"
Ba Lục không nói gì với cô, Văn Cẩn Ngôn giữ lời, dừng xe ở ngã tư phía trước, cô đỗ xe bên đường rồi cùng xuống xe.
“Xe của chị...” Lục Kiều Vi thấp giọng nhắc nhở.
“Không sao.” Văn Cẩn Ngôn trấn an nhìn nàng.
Ba Mẹ Lục đi rất nhanh, như muốn hoàn toàn bỏ lại hai người, Lục Kiều Vi căng da đầu đi theo, thấp giọng gọi “Ba”, Ba Lục không để ý đến nàng, cũng không đáp lại lời của nàng.
Quả thực, so với bất ngờ xảy ra trong xe, nhất định hai người họ sẽ cảm thấy Văn Cẩn Ngôn có nhiều tâm nhãn, dù sao cũng phải tìm cách đột phá.
Suy cho cùng, nếu đã gặp mặt, biết người trông như thế nào, tính cách ra sao, có những việc phải làm từ từ, không vội vàng, đánh một cuộc chiến lâu dài.
Văn Cẩn Ngôn không nhanh không chậm đi theo, tranh thủ thời gian nói chuyện, đến khu vực náo nhiệt lại không thấy ba mẹ của Lục Kiều Vi tìm dì, cũng không đi trung tâm thương mại mà đi đến quảng trường đối diện.
Leo ba trăm bậc thang, Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi đi theo phía sau, bọn họ rất mệt, không dám nắm tay mà đi theo phía sau, toàn bộ hành trình đều là thành thành thật thật.
Lục Kiều Vi thở hổn hển nói: "Hẳn là bọn họ bị em lải nhải đến phiền, muốn ra ngoài hóng gió."
“Chú dì rất tốt.” Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói, nếu là người khác có tư tưởng phong kiến, nhất định sẽ chỉ vào mũi cô mà mắng.
Khi đến sân nghỉ lớn ở giữa, Văn Cẩn Ngôn như làm ảo thuật lấy máy ảnh từ trong túi xách ra, nói: “Chú dì, phong cảnh ở đây nhìn rất đẹp, con có thể giúp hai người chụp vài bức ảnh không?”
Ba Lục đi qua, vịn vào lan can, Mẹ Lục nghiêm túc nhìn cô, giống như đang đánh giá dung mạo của cô, Văn Cẩn Ngôn nhẹ câu môi cười, Lục Kiều Vi đang bò lên cầu thang, cô đưa tay kéo nàng lên rồi nhanh chóng buông ra, giữ khoảng cách với nàng.
Văn Cẩn Ngôn đang nghịch máy ảnh, sẽ ngồi xổm xuống hỗ trợ chụp hai bức ảnh, sau khi Ba Mẹ đã nghỉ ngơi đủ thì lại tiếp tục leo.
Phía trên có Tháp Khôi Tinh, là nơi thu hút khách du lịch, thời điểm bình thường rất hiếm khi mở cửa, có rất nhiều người đến thắp hương bái Phật, nhà nàng rất tin vào điều này, ba mẹ đi theo nhìn thoáng qua, ở đó có rất nhiều người.
Lục Kiều Vi vội vàng đứng dậy nói: “Con đi xếp hàng.”
Xếp hàng rất dài, ít nhất là mười phút, bên cạnh có một quán trà sữa, Văn Cẩn Ngôn đi tới đó đứng một lúc rồi cầm bốn ly sữa nóng quay lại.
Cô đưa cho Lục Kiều Vi một ly, leo cầu thang lâu như vậy, chân mỏi nhừ, còn có chút khát nước, cô trực tiếp đưa cho ba mẹ của Lục Kiều Vi, họ đương nhiên không nhận.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Đều là thứ nhỏ nhặt, chú dì nếm thử mới mẻ đi?"
Hai người họ đều không nói gì, cũng đoán trước được kết cục này, Văn Cẩn Ngôn cầm ly đứng ở bên cạnh, cũng không quấy rầy bọn họ nữa.
Lục Kiều Vi đưa giấy thắp hương đã lấy cho ba mẹ, sợ ba mẹ không nhận, cũng may bọn họ nhận lấy giấy hương rồi đi vào chính điện bái Phật, rất nhiều người quỳ trước tượng Bồ Tát bày tỏ đức tin.
Vào thời điểm này trong năm có rất nhiều người đến lễ Phật, Mẹ Lục tin vào Phật giáo, khi cầu nguyện bà cũng nói vài câu: “Xin phù hộ cho người nhà được bình an khỏe mạnh, xin hãy phù hộ cho con. Năm nay quá nhiều người nên thiếu một chút lễ vật, Khôi Tinh đừng để ý, cảm ơn ngài."
Lại nói một chút việc học, có rất ít người cầu tài, hầu hết đều muốn một năm mới an lành thuận lợi, trước mỗi tượng Phật đều có một hộp công đức, mọi người ném một vài đồng vào đó.
Văn Cẩn Ngôn lấy ra một nắm tiền lẻ đưa cho Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi kinh ngạc nhìn cô, Văn Cẩn Ngôn nói: “Lúc mua trà sữa thuận tiện đổi.”
Lục Kiều Vi hiểu ý cô, nàng cầm tiền cầu nguyện, thảm thờ có hạn nên phải đợi một lúc, khi cầu nguyện xong, Ba Mẹ Lục đã rời đi.
Hai người nhìn quanh, nhìn thấy trên núi nhỏ bên cạnh có người, hai vợ chồng đang nói chuyện nhưng không nghe rõ đang nói gì, thấy hai người đi tới liền im lặng.
Sáu giờ tối, bọn họ theo đường núi nhỏ đi xuống, ven đường có một quán ăn, Lục Kiều Vi đi mua đồ ăn, nhưng Ba Mẹ Lục vẫn không thèm để ý.
Khi qua ngã tư, bọn họ nhìn thấy xe của Văn Cẩn Ngôn vẫn đang đậu bên đường, Lục Kiều Vi đẩy cánh tay cô nói: "Chị lái xe về đi, em đi theo bọn họ về là được rồi."
"Không sao, lát nữa chị quay lại lấy, hiện tại vẫn còn sớm."
Văn Cẩn Ngôn lắc lắc chìa khóa xe với nàng, ý nói người khác không thể lái xe đi, Lục Kiều Vi không lo chuyện này, nàng lo trời quá tối, một mình Văn Cẩn Ngôn sẽ không an toàn. Văn Cẩn Ngôn kiên trì muốn đưa bọn họ về nhà, thay vì đi lên lầu, cô lại đứng ở sân nhìn bọn họ.
Trước khi lên lầu Lục Kiều Vi vẫy tay với cô.
Trong nhà vẫn im lặng, một lúc sau, Lục Kiều Vi lén đi ra ban công nhìn thì phát hiện Văn Cẩn Ngôn vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Bầu trời tối như mực, chỉ có ánh đèn trong nhà mới có thể chiếu ra ánh sáng lờ mờ, Văn Cẩn Ngôn hơi ngẩng đầu, vẫn luôn nhìn về phía phòng của nàng.