Lục Kiều Vi gửi tin nhắn xong liền hối hận.

Trời ạ, thế mà nàng lại nói ra những lời như vậy, cũng quá mất mặt đi, trông giống như không có IQ vậy, đúng là nhược trí!

Nàng tự mắng mình đến máu chó đầy đầu, muốn thu hồi lại phát hiện tin nhắn không thể thu hồi lại được, lúc đó máy bay chuẩn bị cất cánh.

Tắt điện thoại, nàng ngủ bù, nhìn máy bay bay qua tầng mây.

Trong lòng chậm rãi hiện lên một chút luyến tiếc, đáng tiếc là máy bay không phải là tàu hỏa hay xe buýt, không thể quay đầu nhìn lại, vừa cất cánh liền không thể nhìn thấy.

Bay suốt một tiếng rưỡi rồi hạ cánh, Lục Kiều Vi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn, nói: [Tôi đến nơi rồi, cô coi như không thấy tin nhắn vừa rồi đi]

Vừa gửi xong, nàng nhìn thấy ảnh đại diện của Văn Cẩn Ngôn từ cảnh đêm đổi thành một con gà, một con gà lớn ôm một con gà nhỏ.

Lục Kiều Vi: [Ảnh đại diện của chị làm sao vậy?]

Văn Cẩn Ngôn: [Đẹp không? Tôi tìm trên Baidu]

Lục Kiều Vi: [Chị ngốc à? Đó là gà mẹ dắt gà con đi bắt giun ăn!!!]

Văn Cẩn Ngôn: [Vậy sao??? Để tôi thay]

Lục Kiều Vi đợi ảnh làm mới, ngón tay chạm vào ảnh đại diện của cô hai lần, sau đó liền biến thành vỗ, vỗ mấy lần liên tiếp.

Văn Cẩn Ngôn: [Đừng gõ đừng gõ nữa, để tôi tìm]

Quá ngốc, aiz.

Lục Kiều Vi suy nghĩ một chút, cũng không phải một mình nàng ngốc, có người làm bạn, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, gõ: [Không phải chị chụp ảnh màn hình gà con bên cạnh là được rồi sao? Sao chị ngốc thế?]

Văn Cẩn Ngôn: [Cũng có lý]

Văn Cẩn Ngôn lập tức đổi thành gà nhỏ, Lục Kiều Vi cười trộm hai tiếng, nàng nhanh chóng đổi ảnh đại diện thành gà lớn.

Văn Cẩn Ngôn: [Hợp không?]

Lục Kiều Vi: [Siêu hợp, tôi đi taxi về nhà trước]

Đã một năm không về nhà, nơi này có rất nhiều thay đổi, nhiều tòa nhà được sửa sang lại, nhà nàng ở trong thị trấn, còn phải bắt xe buýt về.

Nàng ra khỏi sân bay, vừa bấm vào bản đồ thì điện thoại reo, là mẹ nàng gọi.

Mẹ Lục hỏi: “Mẹ bảo em trai con đến đón con rồi, con có thấy thằng bé chưa? Đưa đồ cho thằng bé cầm đi.”

"Con không mang đồ về, con gửi chuyển phát nhanh về nhà." Về nhà có người tới đón, trong lòng Lục Kiều Vi rất ấm áp, hỏi: "Thằng bé có mang điện thoại theo không? Con gọi cho nó."

"Có mang, con gọi cho nó đi."

Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiều Vi đang định quay số thì có người vỗ nhẹ vào vai nàng, một thanh niên ngượng ngùng nhìn nàng rồi gọi nàng là chị.

Trẻ em thay đổi rất lớn, Lục Kiều Vi lớn hơn em trai nàng mười một tuổi, ăn tết xong rời đi thì em trai nàng chỉ cao 1m6, nhưng hiện tại đã cao tới 1m8.

“Đồ của chị đâu?” Lục Hạo Dương nhìn về phía sau nàng, chuẩn bị giúp nàng xách hành lý hay gì đó.

"Chị để chuyển phát nhanh gửi về rồi, đi thôi, đưa chị đi một vòng xem thành phố có cửa hàng nào mới không."

“Dạ.” Lục Hạo Dương học cấp 3 trong thành phố này, nói: “Phía trước có mở một quán gà, hương vị rất ngon, rất cay, chị có muốn ăn không?”

"Ăn ăn ăn!" Lục Kiều Vi đều sắp ch ảy nước miếng, ở nơi làm việc không ai ăn đồ cay, nàng cảm thấy không thoải mái, thỉnh thoảng sẽ mua đồ ăn vặt trên mạng để thỏa mãn cơn thèm ăn.

Nàng nói: “Vậy nhắn tin cho mẹ đừng để bà ấy lại làm một bàn đồ ăn.”

"Đều làm xong rồi, lúc em đi mẹ đã hầm gà rồi, là lấy từ chỗ bà ngoại về, ăn rất ngon."

Gà hầm...

Làm sao bây giờ, nàng có chút thèm.

Lục Hạo Dương nói: "Nếu chị muốn ăn thì lát nữa đừng gọi cơm, chị ăn cho đỡ thèm trước đi, nếu thấy ngon thì ngày mai lại đến."

"Được được."

Lục Kiều Vi nhìn em trai, lúc nàng đi làm, là cha nàng và em trai tiễn nàng đi, em trai nàng còn lau nước mắt luyến tiếc.

"Sao em lại trở nên thẹn thùng thế này?" Lục Kiều Vi có chút không quen.

"Không phải là thẹn thùng." Lục Hạo Dương nói: "Chị, bây giờ chị trở nên xinh đẹp như vậy, lúc em ra đón nhìn thấy, nhưng lại không dám nhận."

Lục Kiều Vi nghe những lời này trong lòng cảm thấy rất mỹ mãn, nàng cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc, "Em nói lời này giống như trước kia chị của em không xinh đẹp vậy."

“Trước kia cũng xinh đẹp, nhưng có hai loại xinh đẹp, trước kia quá gầy, có chút… có chút sắc bén, nhìn rất hung dữ”.

Trước kia, Lục Kiều Vi thường xuyên thức khuya, mỗi ngày rời giường đều mang vẻ mặt u ám, nhìn âm dương quái khí, sau khi sống cùng Văn Cẩn Ngôn, nàng tăng mấy cân, ngực cũng đầy đặn hơn trước.

Nói tới cái này nàng có chút ngượng ngùng, chỉ có thể khen ở trong lòng.

Gà hầm không phải món ăn địa phương của bọn họ, nhưng hương vị rất phù hợp với khẩu vị của nàng, cay cay làm nàng rất dễ chịu.

Lục Kiều Vi gọi một phần trung, thêm vào một phần tiết gà, hai người ăn coi như là nếm thử, miễn cho bỏ sót đồ ăn ở nhà.

Vừa ăn nàng vừa hỏi: “Nhà có khách không?”

Lục Hạo Dương gật đầu, “Có mấy cô mấy dì tới, ở nhà đang chơi mạt chược, ba định đón chị nhưng trời quá lạnh, không thể đón chị về bằng xe máy nên kêu em tới đón.”

Đó là một truyền thống lâu đời trong nhà, những nhà khác đều bắt đầu náo nhiệt trong dịp Tết. Giống như nhà nàng, người nhiều miệng nhiều, mọi người quây quần bên nhau, trực tiếp bắt đầu náo nhiệt.

"Đúng rồi, anh họ sắp kết hôn." Lục Hạo Dương nói.

Lục Kiều Vi hỏi: “Đến mượn tiền sao?”

Lục Hạo Dương gật đầu, “Hôm qua tới mượn tiền, nhưng ba không cho anh ấy mượn.”

Lục Kiều Vi có thể đoán được tại sao lại đến tìm nhà nàng, ngần ấy năm, ba mẹ nàng đã nuôi dưỡng ba đứa con, cũng chưa bao giờ mua nhà, hiện tại nàng kiếm được nhiều tiền hơn, còn không phải cho rằng nhà nàng rất giàu sao?

Bất quá ba nàng lại không cho vay tiền làm nàng có chút bất ngờ, Ba Lục là người như thế nào a, thà khổ người trong nhà cũng phải đi trợ cấp cho anh chị em, bởi vì chuyện này mà ba mẹ nàng thường xuyên cãi nhau.

Trong lúc ăn, Lục Kiều Vi dùng điện thoại chụp ảnh gửi cho Văn Cẩn Ngôn, nàng thuận miệng hỏi: “Em mua điện thoại sao?”

"Không có, em dùng điện thoại cũ ở nhà."

"Không phải nhà có máy tính bảng mới à? Em lấy dùng đi." Lục Kiều Vi hào phóng nói: "Cho em đấy."

“Đắt quá.” Lục Hạo Dương từ chối.

"Không đắt, chị cho thì lấy đi." Lục Kiều Vi nheo mắt nhìn em trai mình, nhìn hắn một lúc lâu, người khá cao lại khỏe mạnh, cũng rất đẹp trai, không biết tại sao lại sợ bị đánh, hỏi: “Hiện tại ba còn đánh em sao?”

Lục Hạo Dương bất đắc dĩ nhìn nàng.

Lục Kiều Vi cười nói: "Lấy đi, đừng khách khí."

Lần này Lục Kiều Vi trở về không mang theo thứ gì, về tay không cũng không tốt, Lục Kiều Vi đến trung tâm thương mại gần đó mua một ít trái cây.

Xe tới dưới lầu, nàng nghe thấy tiếng người nhà chơi bài, nàng lên lầu gõ cửa, ra mở cửa là con của họ hàng, một đám nhóc con không nhận ra nàng, nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu.

Trong phòng khách có hơn mười người, Ba Lục nhìn thấy nàng liền cười tươi, vội vàng đi tới xách đồ: “Con không mang quần áo về sao, sao còn chạy đi mua đồ ăn?”

"Con nghe Hạo Dương nói cô dì tới đây, cho nên con mua một ít về." Lục Kiều Vi cười nói: "Vốn dĩ con muốn mang chút đặc sản, nhưng qua kiểm tra an ninh không tiện."

Vừa nói nàng vừa đi vào bếp xem, mẹ nàng đang thái cá, giơ dao hạ dao, một con cá trắm cỏ dài đã bị chặt thành hơn mười khối.

Lục Kiều Vi hoảng sợ, xa xa hô lên một tiếng.

Mẹ Lục không nghe thấy, bà đi mở cửa kính, Mẹ Lục nhìn thấy nàng liền mỉm cười, lau tay nói: “Hẳn là con mệt rồi, phòng đã dọn dẹp xong rồi, con đi nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa lại kêu con ăn cơm."

Bay một đường thực sự rất mệt, Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm mẹ nàng một lúc, thấy mẹ nàng vui vẻ từ đáy lòng, không có ý muốn đánh nàng.

"Con phụ mẹ nhé?" Lục Kiều Vi hỏi.

"Đợi lát nữa mẹ kêu em gái con là được rồi, con đi nghỉ ngơi đi."

Lúc Lục Kiều Vi đi ra, Ba Lục bưng trái cây tới: “Đồ ăn vặt đều để trong phòng con, lát nữa con muốn ăn gì nói với ba, ba đi mua cho con.”

Lục Kiều Vi nói mấy món ăn vặt, Ba Lục đi ra ngoài, lái chiếc xe máy màu đỏ mà nhà nàng đã dùng nhiều năm.

Phiêu bạc bên ngoài đã lâu, một loại cảm giác thân thuộc lan tràn trong lòng, lan tỏa bốn phía, lồ ng ngực nóng bừng, nàng rót một ly nước uống.

Trong phòng chỉ có em gái nàng đang ngồi ở đầu giường chơi điện thoại.

Lục Vũ Tây kém nàng bảy tuổi, lúc này đã là sinh viên năm hai, cô bé nhường chỗ cho nàng, Lục Kiều Vi ghé vào trên giường nhắm mắt lại, một lúc sau nàng mới nói: "Máy tính bảng của chị đâu?"

Lục Vũ Tây chỉ cho nàng, Lục Kiều Vi buồn ngủ, trong khoảng thời gian này, có người tiến vào hai lần, cởi giày và áo khoác của nàng.

Nàng ngủ đến bảy giờ tối thì Ba Lục gọi nàng dậy ăn cơm, nàng mặc đồ ngủ lông cừu cũ vào, phát hiện có chút chật.

Lục Kiều Vi thấp giọng hỏi em gái khi nào đám người kia rời đi.

“Phỏng chừng sẽ đánh bài đến rạng sáng, nếu chị không thích ồn ào thì lát nữa em sẽ nói với ba, ba kêu cô dì sang nhà khác đánh bài.”

"Không cần." Lục Kiều Vi thầm nghĩ, đánh bài cũng tốt, chỉ sợ nhà không đánh bài liền đánh nàng.

Ăn xong, Lục Kiều Vi lẻn vào phòng, gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn, hỏi cô đang làm gì. Khi Văn Cẩn Ngôn không trả lời, Lục Kiều Vi nghĩ đến cảnh Văn Cẩn Ngôn ở nhà một mình, trông thật đáng thương.

Ngồi một lúc, nàng lại gửi một tin nhắn khác cho Khúc Thanh Trúc, quê của Khúc Thanh Trúc cũng ở cùng khu vực, nhưng không cùng tiểu khu, nàng ở quận phía bắc, còn Khúc Thanh Trúc ở quận phía nam.

Nửa giờ, nàng không nhận được một tin nhắn nào, theo logic mà nói, trong kỳ nghỉ lễ hẳn là đều rảnh rỗi.

Nàng định gửi thêm vài tin nhắn nữa thì Văn Cẩn Ngôn mới trả lời.

Văn Cẩn Ngôn: [Tôi giúp em thu dọn đồ đạc, em xem còn có thứ gì chưa mang theo không?]

Vừa nói, cô vừa gửi cho nàng rất nhiều bức ảnh, gom hết quần áo rồi đóng gói laptop riêng. . Truyện Bách Hợp

Thấy cô đã thu thập rất nhiều quần áo, Lục Kiều Vi nói: [Để lại hai bộ quần áo, tôi còn sẽ mua thêm quần áo, lúc đó mang qua sẽ rất phiền phức. Đúng rồi, chị ăn cơm chưa?]

Văn Cẩn Ngôn: [Chưa]

Lục Kiều Vi mở ứng dụng mua đồ ăn về, tìm hai cửa hàng nàng thường thích ăn, gọi vài món mang về: [Đừng chạy lung tung một mình]

Văn Cẩn Ngôn trả lời 'được.'

Cuộc trò chuyện này liền nói không được nữa, Lục Kiều Vi cầm điện thoại gõ bàn phím, viết rồi lại xóa, cuối cùng nói: [Tôi sẽ đưa máy tính bảng cho em trai, tôi cũng không dùng được]

Văn Cẩn Ngôn: [Được]

Được? Sao vẫn là được? Nếu nàng nói không thể về nhà, hẳn là Văn Cẩn Ngôn cũng nói được đi? Nghĩ nghĩ, liền có chút không thoải mái.

Văn Cẩn Ngôn: [Đừng ảnh hưởng đến việc học của em trai em]

Lục Kiều Vi: [Tôi biết rồi]

Lục Kiều Vi: [Chị xem lại, để lại những thứ quan trọng, không cần lấy những thứ linh tinh]

Văn Cẩn Ngôn: [Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giao tới cho em]

Phỏng chừng là không quen với kỳ nghỉ dài nên cảm thấy không thoải mái, lại đang là Tết, mọi người đều rất bận rộn, trả lời tin nhắn ngắt quãng là điều bình thường.

Nàng ra phòng khách hàn huyên với mấy người họ hàng, sau đó kiểm tra điện thoại nhưng vẫn không nhận được tin nhắn nào nên trực tiếp đi ngủ.

Thật đúng là rất bận rộn, phải mua đồ Tết, năm người trong nhà đều phải mua quần áo mới, Lục Kiều Vi đã một năm không về nên đi qua giúp trả tiền.

Thật trùng hợp, nàng gặp mẹ con Khúc Thanh Trúc ở trong trung tâm thương mại, Khúc Thanh Trúc đang đứng sau lưng mẹ cô, hai tay cầm túi đựng quần áo.

Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc chơi với nhau từ khi học cấp hai, hai nhà đều biết nhau, Lục Kiều Vi nhiệt tình chào hỏi mẹ của Khúc Thanh Trúc.

Mẹ Khúc ăn mặc rất thời thượng, còn trang điểm, bà cười nói: “Vi Vi, con trở nên xinh đẹp hơn rồi, nhìn đầy đặn hơn. Xem A Trúc vẫn gầy như vậy, lẽ ra lúc trước không nên đặt tên cho con bé là Thanh Trúc."

"Nhưng Thanh Trúc cũng rất đẹp mà dì." Lục Kiều Vi khen, "Giống như dì vậy, gen của dì thật tốt."

Mẹ Khúc cười nói: “Miệng con thật ngọt, gen của mẹ con cũng thật tốt, con với Thanh Trúc ở ngoài phải chăm sóc lẫn nhau đấy. Đúng rồi, trong công ty của con có ai thích Thanh Trúc không? Có thì nói với dì."

Khúc Thanh Trúc cau mày, Mẹ Khúc vội vàng nói: “Nữ nhân đời này chỉ muốn dựa vào chính mình, các con ở tuổi này cái gì cũng không hiểu, nghĩ mình có thể sống một mình, vậy về già thì phải làm sao? Nam nhân tốt đều bị chọn hết thì phải làm sao? Gặp phải dưa vẹo táo nứt thì phải làm sao? Nữ nhân không chịu nổi dày vò, vẫn cần có người chăm sóc."

Lục Kiều Vi nói: "Trong công ty có rất nhiều người theo đuổi Thanh Trúc, luôn là tùy theo Thanh Trúc có đồng ý hay không, Thanh Trúc rất ưu tú."

"Có ưu tú đến mấy thì cũng phải kết hôn."

Mẹ Lục im lặng một lúc, lật quần áo rồi nói: "Mẹ Thanh Trúc nói có lý, ngày mai con cùng Thanh Trúc đi xem mắt đi."

Lục Kiều Vi vừa mở miệng liền nói "Chết tiệt" khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, nàng oán giận nói: "Đây là nam nhân gì vậy chứ? Còn muốn xem mắt với hai nữ nhân cùng một lúc, chắc chắn là có tật xấu, thời Đại Thanh đã sớm diệt vong rồi, mặt nam nhân này quá lớn. Ở cùng loại người này, còn không bằng tìm người hiền lành ôn nhu như mẹ biết nấu ăn, hoặc kết hôn với một nữ nhân xinh đẹp như Mẹ Khúc, vậy còn hơn gặp phải một tra nam như Lạc Nhất Ngôn."

Lục Kiều Vi không ngừng lẩm bẩm nói: “Nữ nhân trên đời còn phải gặp được một người tốt để kết hôn, aiz, nữ nhân thật không dễ dàng, mọi người nói nữ nhân là cái gì, còn không phải chỉ dựa vào người khác thôi sao?? Nữ nhân này không cần tìm người bảo hộ mình sao? Cả đời có được hạnh phúc sao?"

"Mọi người nói xem có đúng không?"

Mẹ Lục và Mẹ Khúc đều có vẻ mặt giống nhau: “…”

Ngay cả cô gái tư vấn mua hàng ở bên cạnh cũng bị tài ăn nói của nàng thuyết phục, nói: "À ừm, mọi người còn muốn thử hai bộ quần áo này không?"

Lục Kiều Vi vỗ vỗ vai mẹ: "Mẹ với dì mua quần áo đi, muốn mua gì thì mua."

Mẹ Lục vẫn còn hoang mang, khi định thần lại chỉ trừng mắt nhìn nàng.

Lục Kiều Vi tìm một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, Khúc Thanh Trúc kinh ngạc nhìn nàng, "Cậu thật to gan nha, thế mà dám nói với mẹ cậu như vậy, nếu mình là mẹ cậu, mình sẽ lại khóc mất."

“Mẹ mình... phải cho bà ấy một chút tư tưởng, nếu không lúc mình nói ra, mình không sợ bà ấy đánh mình mà lại sợ bà ấy tức giận có chuyện gì không hay, bà ấy nuôi mình cũng không dễ dàng.” Lục Kiều Vi không nói đùa với cô, nàng nói rất nghiêm túc.

Nàng thuận miệng hỏi Khúc Thanh Trúc: “Hôm qua mình gửi tin nhắn cho cậu, sao cậu không trả lời?”

Khúc Thanh Trúc nói: “Bận một ngày, quá mệt mỏi ngã đầu liền ngủ, sáng sớm lại bị mẹ mình gọi dậy đi mua quần áo.”

Lục Kiều Vi có chút kinh ngạc: "Mẹ cậu nhanh như vậy sao? Tốt xấu gì cũng cho cậu thở một chút chứ."

"Bà ấy luôn như vậy mà, còn cậu thì sao?"

"Còn khá tốt, chưa nói gì cả."

Khúc Thanh Trúc nhìn nàng thật sâu, nói: "Mình nói cho cậu biết, ngày đầu tiên mình trở về là như thế này, phục vụ ăn ngon uống tốt, ngày hôm sau liền bắt đầu tiến công."

Lục Kiều Vi run rẩy nói: "Cậu đừng dọa mình."

"Mình dọa cậu làm gì? Mình đây là truyền thụ kinh nghiệm cho cậu đấy." Khúc Thanh Trúc nhấc túi trong tay, từ trong đó lấy ra hai chai sữa chua, đưa cho Lục Kiều Vi một chai, "Hưởng thụ hôm nay thật tốt đi."

Tim Lục Kiều Vi bị nhấc lên, nàng thúc khuỷu tay vào cô, thuận tiện hỏi Khúc Thanh Trúc đối tượng xem mắt như thế nào.

Ở thời đại này, có được một cuộc xem mắt tốt tương đối khó, phần lớn đều tập trung vào việc đối phương có hòa hợp được với mình hay không, điều kiện có phù hợp hay không, yêu đương nào không có vật chất đáng tin cậy.

Khúc Thanh Trúc lắc đầu, ý tứ không tốt.

Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: “Thanh Trúc, mình cảm thấy cậu nên dũng cảm mà yêu đương, có lẽ cậu sẽ gặp được người tốt.”

Khúc Thanh Trúc ngửa đầu uống sữa chua, tựa hồ không hiểu nàng đang nói cái gì, "Cậu vừa mới nói gì, nói chuyện gì?"

"Yêu đương a." Lục Kiều Vi lấy hết can đảm nói: "Cậu xem, từ khi đi học đến bây giờ chúng ta vẫn luôn đi từng bước, giống như mọi người, đi theo con đường đã định sẵn cùng phù hợp nhất."

Nàng hít một hơi thật sâu, "Có lẽ chúng ta nên phản nghịch một lần."

Khúc Thanh Trúc dừng một chút, nói: "...Vi Vi, không phải ai cũng thích hợp phản nghịch. Hơn nữa, mình chưa gặp ai xứng đáng để mình phản nghịch."

Đúng vậy, căn bản của vấn đề là Khúc Thanh Trúc vẫn chưa gặp được người nào đủ có thể làm cô động tâm, Lục Kiều Vi nắm tay cô nói: “Sẽ gặp được thôi.”

Khúc Thanh Trúc mấp máy môi, đang định nói gì đó thì Mẹ Khúc đã gọi: "A Trúc, bộ váy này rất đẹp, rất hợp với tây trang nhỏ vừa mua, con lại đây nhìn xem."

“Con qua ngay.” Khúc Thanh Trúc vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lục Kiều Vi.

Lục Kiều Vi ngồi một lúc rồi đi tìm Mẹ Lục, Mẹ Lục thấp giọng nói: “Khoảng thời gian trước, mẹ thấy mẹ của Thanh Trúc đi cùng một người đàn ông, hình như bà ấy lại có bạn trai mới, không biết bây giờ bọn họ đã chia tay chưa."

"Hẳn là chia tay rồi." Lục Kiều Vi nhìn Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc nhìn rất giống mẹ, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau, nàng luôn cảm thấy Khúc Thanh Trúc là bị mẹ cô ảnh hưởng.

Sau khi Mẹ Lục chọn quần áo xong, Lục Kiều Vi cầm đi thanh toán, khi nàng quay lại, Mẹ Lục đang định đi mua hàng Tết, bảo nàng chọn đồ nàng muốn ăn.

Siêu thị một năm bốn mùa đều bán những thứ đó, Lục Kiều Vi nhìn quanh rồi nói: "Thôi bỏ đi, con mua trên Taobao, rẻ hơn một chút."

"Tuần trước chuyển phát nhanh đã dừng hoạt động rồi, qua tết mới giao." Mẹ Lục trầm ngâm một lát, "Quần áo của con phải làm sao đây? Có thể chuyển về đây được không? Nếu không thì mẹ lại lên trên mua cho con thêm hai bộ quần áo nữa nhé?”

Đúng nhỉ, quần áo của nàng phải làm sao bây giờ!

Văn Cẩn Ngôn có thể gửi cho nàng được không? Lục Kiều Vi hoang mang một chút, đang định gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn, nhìn thấy ánh mắt của Mẹ Lục, nàng dừng lại nói: “Lát nữa con sẽ gọi chuyển phát nhanh, nếu không chuyển được lại tính, chúng ta đi lên xem trước đi."

Hai người đi vòng tròn trên lầu, Lục Kiều Vi tranh thủ đang thay quần áo gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn không trả lời, người bên ngoài muốn thử quần áo lại giục nàng ra ngoài.

Trên đường về, điện thoại rung lên hai lần, có tin nhắn đến, Lục Kiều Vi đưa điện thoại cho mẹ xem, “Mẹ xem, chuyển phát nhanh này làm người yên tâm, chưa đầy một ngày đã đưa tới đây cho con rồi, nữ nhân làm việc chính là yên tâm, con chỉ mới đặt chiều hôm qua."

“Hiện tại nữ nhân có thể nâng đỡ nửa bầu trời!”

Đang nói chuyện, Lục Hạo Dương từ phía sau kinh ngạc kêu lên: "Chị, chị mau nhìn chiếc xe kia kìa, nhanh lên!"

Khi Lục Kiều Vi nhìn thấy, nàng liền dừng bước.

Lục Hạo Dương rất kích động: “Chị có biết đó là xe gì không?”

Mỗi ngày Lục Kiều Vi đều ngồi loại xe đó, sao nàng có thể không biết chứ?

Con trai tương đối thích xe, Lục Hạo Dương hào hứng giới thiệu với nàng, nói: “Chị, đó là Maybach, oa, chiếc xe này đường nét thật đẹp mắt, chắc hẳn là được chế tạo thủ công, em nghe nói bên trong ghế ngồi đều là da thật, phỏng chừng giá của xe này tới trăm vạn.”

"Em vẫn còn quá nhỏ, chưa hiểu việc đời." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói, nàng xoay người đưa đồ trong tay cho mẹ, nói: "Mẹ lên trước đi, con với Dương Dương đi lấy đồ chuyển phát nhanh, đồ rất nhiều."

Khi Mẹ Lục lên lầu, Lục Kiều Vi vỗ vai em trai, làm hắn cúi xuống: "Chị nói cho em biết, chiếc xe đó không đáng giá một trăm vạn, em có muốn ngồi không?"

Lục Hạo Dương hít một hơi, nói: “Cạy xe không tốt.”

“Trực tiếp lên xe.”

Lục Hạo Dương còn chưa kịp hiểu ý của chị gái thì đã bị kéo sang một bên xe, vừa phản ứng lại thì đã trực tiếp bị nhét vào ghế sau, mà chị gái hắn lại ngồi ở ghế phụ.

Quá nhanh, ngón tay hắn đặt lên ghế, đầu óc vẫn chậm rãi chuyển động: A, đây là ghế da thật.

Nhìn lên, chị gái hắn cũng đang khẩn trương nói chuyện với người ngồi trên ghế lái, người kia vô cùng xinh đẹp, tóc ngắn ngang vai, tóc hơi xoăn, đôi mắt giống như có hai màu khác nhau, còn xinh đẹp hơn hoa khôi học đường của trường hắn, còn có khí chất.

Mà chị gái hắn thấp giọng hỏi: "Sao chị lại tới đây? Không phải tôi đã bảo chị ở nhà chờ rồi sao?"

Nữ nhân ôn nhu nói: "Chuyển phát nhanh dừng hoạt động, tôi tìm khắp thành phố không tìm được chỗ chuyển phát nhanh nào có thể giao hàng, cho nên tôi đưa đến đây cho em."

Vừa nói, cô vừa cười nhìn vào gương chiếu hậu, tiếp tục nói với Lục Kiều Vi: "Không phải em nói đồ quan trọng đều đóng gói tới đây sao? Vậy tôi cũng tính là rất quan trọng đi?"

Lục Hạo Dương: "?"

Mặt Lục Kiều Vi dần dần đỏ lên, "Nào có người nói mình là đồ vật? Chị không phải đồ vật, mà là yêu tinh."

"Đừng nói như vậy, phía sau còn có người ngồi, rất xấu hổ." Văn Cẩn Ngôn chớp chớp mắt nhìn Lục Kiều Vi, sau đó hơi quay đầu lại hỏi: "Chào em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play