Lục Kiều Vi đã lâu không đến quán cà phê, mỗi lần đi ngang qua, nàng đều nghĩ đến hoàng hôn ngày hôm đó, trong lòng liền không thoải mái.
Nàng đã hiểu Thẩm Trác Ngọc.
Mỗi người đều có tính cách khác nhau, có người thích lướt sóng để tìm k1ch thích, sống một cuộc sống tùy ý cùng vui sướng; Có người thích sự ổn định, theo đuổi bình đạm; Có người lại rụt rè, an phận thu mình vào một góc nào đó để tìm kiếm chút ngon ngọt.
Cảm giác hài lòng không giống nhau, không ai có thể chê cười ai.
Lục Kiều Vi trằn trọc, cả đêm không ngủ được, đột nhiên cảm thấy hậm hực, nàng đăng một bài viết trên WeChat: [Mỗi viên ngọc đều thật thần bí, dù là truyền thuyết từ quá khứ hay một câu chuyện đang diễn ra]
Sau khi đăng, có người lập tức phản hồi.
Nàng nhìn qua, phát hiện chính là Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn: [Sao đột nhiên lại nghĩ vậy?]
Lục Kiều Vi là người thích nghe chuyện xưa, ngoài các công ty đang tìm nàng thiết kế, việc làm thương nghiệp trang sức còn khó khăn hơn, nàng thích giao tiếp với khách hàng và lắng nghe ý kiến của người khác, nghe những câu chuyện để làm phong phú thêm nguồn cảm hứng của nàng.
Văn Cẩn Ngôn nói: [Nếu em thích, tôi có thể nói cho em nghe, có rất nhiều loại đá quý, chẳng hạn như tanzanite, lapis lazuli, aquamarine... À, đúng rồi, ngoài đá mặt trăng, còn có đá mặt trời]
Lục Kiều Vi có hứng thú với đá mặt trời, vội vàng trả lời: [Câu chuyện về đá mặt trời là gì?]
[Đá mặt trời, được đặt tên như vậy vì nó có thể phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ theo hiệu ứng ánh sáng mặt trời, còn thay đổi màu sắc theo ánh sáng mặt trời. Nó là một loại đá rất quý, sản lượng của nó còn ít hơn kim cương. Em có biết viên đá sáng được nhắc đến từ cổ đại không? Nó cũng là một trong số đó, nhưng nó chủ yếu được sử dụng để điều hướng]
Lục Kiều Vi tò mò hỏi: [Có truyền thuyết gì sao? Truyền thuyết đó tượng trưng cái gì?]
[Truyền thuyết kể rằng đá mặt trời sinh ra từ sương mù, đó là báu vật mà thần mặt trời Hy Lạp cổ đại Helios để lại, tượng trưng cho dẫn dắt của Thượng đế, sự xuất hiện của đá mặt trời vào ngày đó là dấu hiệu của tình yêu sắp sinh ra]
Văn Cẩn Ngôn nói: [Tôi cũng có một cái]
Lục Kiều Vi chặc lưỡi hai tiếng, nàng không thể không thừa nhận Văn Cẩn Ngôn là người nhiều tiền còn hiểu biết nhiều, nàng tìm kiếm trên Baidu rất lâu vẫn không tìm thấy truyền thuyết này, thực sự là học thức uyên bác.
...
Thứ Hai, công ty mở họp buổi sáng như thường lệ.
Thông thường trong các cuộc họp vào thời điểm này, mọi người đều buồn ngủ, hầu như không ai nghe, chỉ nói vài câu và hô khẩu hiệu.
Buổi sáng vào công ty, Khúc Thanh Trúc tiết lộ với Lục Kiều Vi là hôm nay chú của cô sẽ đến, chắc chắn là để nói chuyện lớn.
Lục Kiều Vi có một loại dự cảm không tốt, cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.
Quả nhiên, trong cuộc họp, Phó tổng đã khéo léo nói với nàng tạm thời không nhận vẽ thiết kế, cũng thẳng thắn nói với nàng là công ty muốn hợp tác với DMD để sản xuất trang sức, đồng thời yêu cầu nàng thương lượng giá cả. Nói nếu thành công thì công ty sẽ tự cung tự cấp.
Phó tổng nói: "Thiết kế Lục, phản ứng của khách hàng đối với cô rất tốt, họ nói cô am hiểu rất nhiều về đá quý, nên chuyện này tôi giao cho cô, sau đó phòng mới thành lập nhất định sẽ giao cho cô quản lý, công ty đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô".
Cho miếng bánh lớn, còn hứa thăng chức cùng tăng lương, bình thường nghe xong lời này sẽ rơi đầu chảy máu, Lục Kiều Vi lên tinh thần, mạnh dạn nói: "Phó tổng, để tôi nói cho ngài một bí mật."
"Sao?"
Lục Kiều Vi thở dài: "Thật ra là tôi nói bừa, biết khách hàng không hiểu nên tôi cố ý nói bừa, nếu gặp được người trong nghề chân chính, chắc chắn tôi cũng là người ngốc."
Nàng lại nghiêm túc nói: "Giám đốc điều hành của DMD rất lợi hại, lý lịch của cô ấy vượt xa tôi mấy con phố, không có gì là cô ấy không biết, cô ấy đều biết những câu chuyện về đá quý, tôi dám cam đoan không có ai trong toàn bộ ngành hiểu biết hơn cô ấy, hơn nữa..."
Khúc Thanh Trúc ở dưới bàn kéo nàng, nhỏ giọng nói: "Vi Vi, cậu phóng đại quá rồi đấy."
Nếu Lục Kiều Vi không nỗ lực làm việc, bọn họ sẽ nghĩ rằng Lục Kiều Vi là nội gián được DMD cử đến.
Lục Kiều Vi ngồi thẳng dậy, sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Mình đi lừa cô ta chính là múa rìu qua mắt thợ."
Phó tổng trầm mặc.
Lục Kiều Vi nói thêm: "Công ty đặt kỳ vọng vào tôi lớn như vậy, tôi rất cảm kích công ty, tôi không thể làm hại công ty a, sao ngài không nhờ một người siêu cấp chuyên nghiệp đi thương lượng."
Sắc mặt Phó tổng có chút khó coi, có lẽ là vì Khúc Thanh Trúc nên mới không phát giận, Lục Kiều Vi nói xong liền cúi đầu, đỉnh đầu lạnh toát.
Sau khi ra khỏi phòng họp, các đồng nghiệp vây quanh Lục Kiều Vi, nói: "Vi Vi, cô cũng thật dũng cảm, không sợ đắc tội với Phó tổng."
"Đúng vậy, cơ hội tốt như vậy, sao cô không bắt lấy."
Lục Kiều Vi miễn cưỡng cười: "Đó là cơ hội tốt, nhưng tôi không đủ năng lực, tôi chỉ là một thiết kế sư sao có thể làm tốt trong dự án kim cương? Nếu bây giờ tôi từ chối, Phó tổng sẽ chỉ coi thường tôi một lần, nhưng nếu tôi chấp nhận mà không làm tốt thì mỗi ngày đều bị coi thường."
Nàng động viên: "Nếu các cô có ý tưởng gì thì có thể thử một chút".
"Quên đi, cô không làm được thì chúng tôi càng không làm được." Các đồng nghiệp xua tay, "Vậy quên chuyện trợ lý đi, nếu cô không xử lý được thì kêu chúng tôi tới hỗ trợ."
Đã gần cuối năm, Lục Kiều Vi thật sự rất bận, trước đó nàng nộp đơn xin một trợ lý, nhưng bây giờ xem ra đã thất bại.
Nàng cảm ơn lòng tốt của mọi người rồi trở về văn phòng.
Một lúc sau, Khúc Thanh Trúc đến gặp nàng, nói việc tuyển dụng trợ lý đã thất bại, phía trên nói người có năng lực thường nhiều việc, kêu nàng chịu đựng một chút, nhưng ý tứ thực sự là nàng không nhận dự án này thì có nằm mơ mới có được một trợ lý.
Khúc Thanh Trúc hỏi: "Cơ hội này rất lớn, cậu thật sự không nhận sao?"
"Không nhận, nói mình không biết gì về đá quý cũng được, mình...." Lục Kiều Vi dừng lại, có chút xấu hổ.
"Sao vậy?" Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn nàng.
"Hiện tại mình có chút không hiểu, loại chuyện này rất phức tạp, cậu cũng không hiểu được đâu." Lục Kiều Vi thở dài, nàng không muốn đề cập tới chuyện này, nhưng lại không khỏi nghĩ tới những câu chuyện Văn Cẩn Ngôn nói với nàng, này khiến nàng đi làm hai ngày nay đều có chút phiền muộn.
Khúc Thanh Trúc nói trong lòng: Cậu không nói làm sao biết mình không hiểu?
Cô nhạy cảm hỏi: "Có liên quan đến Văn Cẩn Ngôn sao?"
Vẻ mặt Lục Kiều Vi kinh ngạc, sau đó kiềm chế nói: "Không hẳn, chỉ là có chút liên quan thôi."
"Cậu định từ chối tình yêu của cô ấy sao?"
Lục Kiều Vi li3m môi, "Mình nghĩ tốt nhất là nên thực tế một chút."
Khúc Thanh Trúc chỉ muốn động viên nàng, lại nghĩ đến năng lực của Văn Cẩn Ngôn, "Cậu có chắc là có thể yên ổn không?"
Lục Kiều Vi cười, "Sao mình không thể yên ổn? Đùa hả, mình không thể trêu vào cô ta, cũng không thể trốn tránh cô ta, nếu mình không gặp thì cô ta còn có thể làm gì được mình?"
Trong lòng lại không có chút tự tin, nàng cao giọng nói: "Mình, Lục Kiều Vi, nói không gặp thì sẽ không gặp."
Khúc Thanh Trúc vỗ vỗ bả vai của nàng, "Cậu quyết định được là tốt rồi."
Cô đưa cho Lục Kiều Vi xem kế hoạch mà phía trên yêu cầu: "Cứ tùy ý xem, tuy công ty không ép buộc nhưng nhất định sẽ hạ tay, Đối với chuyện trợ lý thì thật sự không còn cách nào."
"Nếu bọn họ không bố trí trợ lý cho mình, mình sẽ không nhận đơn." Lục Kiều Vi tùy hứng nói.
"Vậy cậu không tích cóp tiền sao?" Khúc Thanh Trúc thực tế nói với nàng, "Đừng tưởng mình không biết cậu đang nghĩ gì, sợ ba mẹ ép cậu kết hôn, tùy tiện sắp xếp nam nhân cho cậu, cậu muốn tiết kiệm tiền để tự mua nhà."
Lục Kiều Vi xuất thân từ một gia đình bình thường, tuy ba mẹ nàng không cho nàng trở thành Voldemort hay gì đó nhưng tư tưởng của bọn họ rất phong kiến, gây áp lực rất lớn cho nàng. Nàng và Lạc Nhất Ngôn chia tay, mẹ nàng hàng tuần đều gửi cho nàng một loạt ảnh, hận không thể đem tất cả nam nhân độc thân trong thành phố đến hẹn hò mù quáng với nàng.
Nàng chỉ có thể tiếp tục tích cóp tiền, thẳng sống lưng.
Lục Kiều Vi được coi là người có nghị lực cao, hiếm khi có cảm xúc tiêu cực, nàng không tránh khỏi thở dài nói: "Không sao, một mình mình có thể giải quyết được, có tiền đúng lúc, dù có mệt mỏi đến mấy cũng sẽ vui vẻ, cũng sẽ hạnh phúc."
Nghĩ như vậy, buổi chiều liền có người cầm sơ yếu lý lịch đến chỗ nàng, nói sẽ làm trợ lý cho nàng, Lục Kiều Vi sợ ngây người, đây là công ty có ý tốt sao?
Nàng ấy là một cô gái khá trẻ, trông rất thông minh, Lục Kiều Vi nhìn quen mắt nên hỏi: "Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Cô gái nhỏ gật đầu rồi nói: "Tôi được chuyển đến đây từ phòng tài chính."
Lục Kiều Vi "ò" một tiếng, nàng đi ngang qua phòng tài chính mỗi ngày, nhìn thấy nàng ấy cũng không có gì lạ, nàng xem thông tin của cô gái nhỏ, thấy rằng nàng ấy có trình độ học vấn khá tốt, tên là Đinh Duyệt Nghiên.
Đinh Duyệt Nghiên nói thêm: "Tôi từng là trợ lý của trưởng phòng Lạc, Vu tổng nói chị không đủ nhân lực nên đã đến phòng nhân sự chuyển tôi đến đây."
Lục Kiều Vi đang duyệt liền tạm dừng một chút, nàng còn tưởng đây là ý tốt của công ty, nàng nhìn Đinh Duyệt Nghiên nói: "Trước tiên cô làm việc ở văn phòng của tôi đi, tôi sẽ thưởng thêm cho cô hai nghìn, thế nào?"
"Cảm ơn Vi Vi tỷ." Đinh Duyệt Nghiên vui vẻ nói.
Nàng ấy tay chân lanh lẹ giúp nàng dọn bàn bên cạnh, cũng sắp xếp các bản vẽ theo thời gian cho nàng, nhìn một cái là hiểu ngay.
Lục Kiều Vi không thường thích sắp xếp đồ đạc, các bức vẽ của nàng luôn xếp chồng lên nhau, nhờ sự giúp đỡ của cô gái nhỏ này, đồ đạc trên bàn đã sạch sẽ và ngăn nắp hơn rất nhiều, nàng cảm thấy khá xấu hổ, nói: "Cô làm việc còn rất nhanh nhẹn."
"Tôi học kế toán mà." Đinh Duyệt Nghiên ngồi xuống bàn bên cạnh giúp nàng xử lý email và giải đáp thắc mắc của khách hàng, rất hiệu suất.
Sau khi Lục Kiều Vi từ Christie's trở về, nàng đã gặp Vu Thụy Viêm vài lần, hắn không còn nhiệt tình như trước nhưng vẫn luôn chiếu cố nàng.
Vu Thụy Viêm đã giúp nàng một việc lớn, về tình về lý thì nàng nên cảm tạ, nàng gõ: [Chờ qua thời gian bận rộn này, tôi mời anh một bữa cơm]
Vừa định gửi đi, Đinh Duyệt Nghiên đã đưa cho nàng thời gian biểu, nói: "Vi Vi tỷ, chị có hẹn vào lúc ba giờ chiều, chị phải đến DMD phỏng vấn, chị có muốn đi hay không?"
Mấy ngày nay, hợp tác của nàng với DMD đã bị đẩy đến cuối cùng, công việc cứ chồng chất, Lục Kiều Vi nhìn lịch trình mà ngơ ngác.
Đinh Duyệt Nghiên ở trước mặt nàng xua tay nói: "Vi Vi tỷ, chị sao vậy?"
Hỏi tới thật xấu hổ.
Lục Kiều Vi đến chỗ Khúc Thanh Trúc để xin nghỉ buổi chiều.
Khúc Thanh Trúc cũng sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm nàng một lúc, "Mặt đau sao?"
Lục Kiều Vi chỉ vào đơn xin nghỉ, "Được rồi, mình đi đây. Mình về thay quần áo, đi phỏng vấn tốt nhất là nên đứng đắn một chút."
Khúc Thanh Trúc: "...Ò."
Ký tên xong, Lục Kiều Vi về nhà.
Nàng đã nghiên cứu cách ăn mặc của thiết kế sư ở DMD, về cơ bản đều là đồ xa xỉ cao cấp, nàng không đủ tiền mua nên chọn vài nhãn hiệu nhìn có vẻ cao cấp một chút.
Sau khi trang điểm xong, Lục Kiều Vi trực tiếp đến DMD.
Lúc đầu nàng ngồi trong đại sảnh, định tới giờ mới lên, nhưng thư ký đi tới muốn đưa nàng đến văn phòng của Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi liên tục lắc đầu nói: "Tôi đợi ở đây là được rồi, khi nào đến giờ thì tôi sẽ lên phòng phỏng vấn."
Thư ký nói: "Phòng phỏng vấn ở trong văn phòng giám đốc điều hành của chúng tôi."
Lục Kiều Vi cảm thấy mình đang bị lừa, tuy nàng chưa hiểu hết việc đời, nhưng nàng biết cuộc phỏng vấn không thể diễn ra trong phòng giám đốc điều hành, rõ ràng là đang nói dối.
Thư ký nói thêm: "Là như vầy, đây là lần đầu tiên chúng tôi thuê thiết kế sư bên ngoài, giám đốc điều hành của chúng tôi cũng muốn phỏng vấn. Hơn nữa, văn phòng của giám đốc điều hành được trang trí hoàn hảo cùng cao điệu, lên trang bìa nhìn rất có phong cách."
"Ò."
Lục Kiều Vi bị thuyết phục, đi theo thư ký lên lầu.
Lần đầu phỏng vấn nên nàng khá lo lắng, lo lắng nhất là gặp Văn Cẩn Ngôn.
Đến cửa, nàng có chút rụt rè hỏi: "Giám đốc điều hành của các cô gần đây rất bận đi, hay tôi đợi cô ấy ở bên ngoài nha, dù sao tôi cũng khá nhàn..."
"Không bận." Thư ký trực tiếp mở cửa, nhìn thẳng vào, đập vào mắt nàng chính là Văn Cẩn Ngôn, cô mặc một bộ tây trang màu đen, đang ngồi ở bàn làm việc lật xem một cuốn tạp chí, nhưng có chút khác ngày thường, trên sống mũi còn đeo kính.
Lục Kiều Vi rất không được tự nhiên, chuẩn bị đi theo thư ký, nhưng thư ký lại trực tiếp đóng cửa lại.
Khoảng cách giữa hai người xấu hổ không nói nên lời, nàng ho khan hỏi: "Cô bị cận à?"
"Không có." Văn Cẩn Ngôn nói: "Tăng thêm phong cách."
Lục Kiều Vi: "..."
"Em muốn đeo không? Ở đây tôi vẫn còn một cái."
Văn Cẩn Ngôn mở ngăn kéo ra, bên trong có đủ loại mắt kính, rất đẹp, Lục Kiều Vi lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn, tôi như vậy khá tốt."
Văn Cẩn Ngôn đưa cho nàng một cốc cà phê, bảo nàng đừng quá căng thẳng, cô ngồi bên cạnh nói chuyện với nàng, chứng tỏ mình rất rảnh rỗi.
"Này, đừng cho là tôi không biết, thư ký đã nói với tôi lúc tôi không nhìn thấy, cô đều trộm làm việc." Lục Kiều Vi không chút lưu tình nói.
"A... sao cô ấy có thể nói như vậy?" Văn Cẩn Ngôn thở dài, "Tôi thật không có mặt mũi."
Lục Kiều Vi mím môi, có chút đắc ý. Nàng cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm lớn, hơi nóng, đầu lưỡi gần như tê cứng. May là không có vị đắng, nếu không nàng không phun được cũng nuốt không được.
Hai người ngồi trò chuyện một lúc thì thư ký cùng chuyên viên trang điểm đi tới, thay trang phục cho Lục Kiều Vi sao cho gần với phong cách của DMD.
"Không cần thay đổi quá nhiều, cứ như này cũng rất đẹp."
Văn Cẩn Ngôn dùng giọng điệu rất công thức hóa, nghiêm túc làm việc, không nói chuyện với giọng điệu như thường ngày, nghe rất nghiêm khắc.
Làm cho Lục Kiều Vi cảm thấy có chút kinh ngạc, đang chờ chuyên viên trang điểm bổ trang cho nàng, phấn mắt và son môi đều là sản phẩm đồng thương hiệu mới của tổng bộ DMD.
Phong cách ban đầu khá tươi trẻ nhưng sau khi thay đổi, khí chất được nâng cao rất nhiều, trông có chút vũ mị.
Cuộc phỏng vấn chủ yếu hỏi về nguồn cảm hứng và quá trình thiết kế, Lục Kiều Vi không hề dùng những lời hoa mỹ, ăn ngay nói thật, thậm chí còn đưa ra nhận xét về Văn Cẩn Ngôn.
"Ngày hôm đó tôi đã sửa lại hơn trăm lần, sửa bản thảo nhiều lần, còn ở lại DMD một tuần, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thiện bản thiết kế."
Nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn nói: "Drill tiểu thư, ngài đúng là kén chọn."
Văn Cẩn Ngôn ngồi ở trên ghế cao đọc tạp chí, khóe môi nở nụ cười.
Người phỏng vấn hỏi câu hỏi cuối cùng, "Cô mong đợi điều gì đối với thiết kế trong tương lai? Cô muốn thiết kế loại đá quý nào nhất?"
Lục Kiều Vi nghiêm túc trả lời: "Tôi muốn đưa nghệ thuật phương Đông vào lĩnh vực cao xa hơn, nghệ thuật phương Đông có rất nhiều nền tảng, tôi muốn phục khắc nhiều câu chuyện về trang sức hơn, tôi thực sự rất thích những truyền thuyết xa xưa và thần bí đó."
"Ừm, trước mắt tôi muốn thiết kế đá mặt trời nhất."
Phỏng vấn kết thúc, Văn Cẩn Ngôn đi tới, nhìn người phỏng vấn ghi chép, hỏi Lục Kiều Vi: "Vừa lúc còn sớm, lát nữa chúng ta đi uống nước đi?"
"Không cần." Lục Kiều Vi từ chối: "Gần đây tôi rất bận."
"Thật sao?"
"Cái này còn có thể là giả sao?" Lục Kiều Vi đứng lên nói: "Cuối năm phải đua thành tích, nếu cần hợp tác thì liên hệ với tôi."
Tổng biên tập nói: "Kế tiếp không có việc gì, đến lúc đó chúng tôi sẽ gửi bản mẫu cho cô."
Lục Kiều Vi nghe xong liền bỏ chạy như một cơn lốc xoáy nhỏ.
Văn Cẩn Ngôn nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng, nhíu mày thật chặt.
Lục Kiều Vi quả thực đang bận, nàng phải gặp một khách hàng có viên đá mặt trời cực hiếm.
Khách hàng trạc tuổi nàng, khoảng 26-27 tuổi, giọng nói nhỏ nhẹ, hỏi nàng có thể giúp làm một chiếc vòng cổ không, khách hàng cho nàng xem một bức ảnh về viên đá mặt trời, hẳn là đá của chính mình, cầm nó ở trên tay, viên đá trông rất sáng, mang theo ánh sáng vàng.
Lục Kiều Vi thực sự muốn nhận đơn này, chu đáo nói với khách hàng nàng không thể vẽ thiết kế chỉ bằng cách nhìn vào ảnh mà không biết kích thước, nếu muốn tạo ra một thiết kế đẹp, tốt nhất nên cho nàng biết kích thước của đá quý.
Khách hàng không hiểu nên chỉ có thể bổ sung thông tin liên lạc, nói lần sau lấy được đá mặt trời sẽ liên hệ với nàng, hy vọng nàng sẽ có thời gian, vì cô ấy rất nóng lòng muốn dùng nó.
Lục Kiều Vi nói có thể.
Nàng từng thiết kế kim cương và kim loại nguyên chất, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp đá mặt trời, nàng định tra một ít tư liệu, nhưng loại đá quý này quá hiếm nên nàng không tìm thấy bất kỳ hình ảnh trang sức nào, những cái nàng tìm được thoạt nhìn giống như hàng giả, nếu xâu chuỗi chục hạt lại với nhau thì coi là đồ trang sức, không có giá trị học tập.
Nàng vào trang web chính thức của các mặt hàng xa xỉ lớn, tìm kiếm rất lâu, nàng chỉ thấy một viên đá rời trên trang web chính thức của DMD, nhưng được chụp ảnh ẩn danh.
Trong lúc nàng đang xem, Văn Cẩn Ngôn gửi tin nhắn hỏi nàng đang làm gì.
Vốn dĩ Lục Kiều Vi không có ý định trả lời.
Văn Cẩn Ngôn lại trả lời: [Hôm nay em có chút lạnh nhạt với tôi]
Lục Kiều Vi: [Tôi đang thiết kế đá mặt trời, đang xem tư liệu sống]
[Của khách hàng sao? Nam hay nữ?]
Lục Kiều Vi vừa gõ "nữ", lại xóa đi, cố ý trả lời: [Nam, còn khá đẹp trai]
Văn Cẩn Ngôn gửi tin nhắn thoại tới.
Chỉ "ừm", nhưng giọng nói rất lạnh.
Lục Kiều Vi bổ sung: "Không phải cô đã nói nếu có người lấy được đá mặt trời chính là thượng đế chỉ dẫn, là dấu hiệu của tình yêu sao? Có lẽ người ta còn là chân mệnh thiên tử của tôi, tôi nhất định phải thiết kế thật tốt."
Trầm mặc một lúc lâu.
Văn Cẩn Ngôn trầm giọng nói: "Thật ra đó là tôi bịa ra."
"Cái gì? Cô bịa ra cái gì?"
"Tôi bịa ra câu chuyện về đá mặt trời, sau này đá mặt trời mới dùng làm đồ trang sức, đá mặt trời thật được sản xuất ra rất ít, đều là sản phẩm của hoàng gia."
Giọng nói Văn Cẩn Ngôn có chút trầm tĩnh, nhưng đến nửa câu sau, cô lại cao giọng nói: "Có khả năng đá của khách hàng của em là hàng giả."
"..."
Lục Kiều Vi có chút tức giận, nàng có thể nghe thấy vẻ khinh thường trong giọng nói của Văn Cẩn Ngôn: "Tôi nghĩ lời cô nói rất không tôn trọng khách hàng của tôi."
Văn Cẩn Ngôn: [Không tin thì em tra Baidu đi]
Chẳng trách trước đó nàng tìm trên Baidu rất lâu cũng không tìm thấy gì về truyền thuyết. Cũng may hôm nay nàng không giả vờ hiểu biết, nếu không thì quá xấu hổ rồi.
Nàng tức giận nói "Ò" một tiếng, khi nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn gửi tin nhắn thoại đến, nàng do dự một lúc lâu mới bấm nghe.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Nếu em muốn làm ra một thiết kế tốt, trước tiên phải hiểu rõ nó, tôi đã sưu tầm một ít đá mặt trời, em có thể tới xem, hiểu rõ nó trông như thế nào."
Cô hướng dẫn từng bước: "Tôi tin nếu thiết kế ra cái này, em nhất định sẽ nổi tiếng vương tầm quốc tế".
Lục Kiều Vi có chút động tâm, ai mà không muốn nổi tiếng, nhưng nàng càng mê mang hơn, nàng vẫn giữ thế phòng thủ, nói: "Vậy khách hàng cho tôi xem là được rồi."
Sau đó lại là trầm mặc, Văn Cẩn Ngôn nói rất chậm rãi mà giọng điệu có phần nặng nề: "Để tôi nói cho em biết ý nghĩa thực sự của đá mặt trời."
"Không phải trước đó cô đã nói với tôi rồi sao? Hay là cô gạt tôi."
Văn Cẩn Ngôn cười một tiếng, giọng điệu có chút lạnh: "Đó là bởi vì tôi không nói cho em biết ý nghĩa sâu xa hơn."
Trong lòng Lục Kiều Vi nghĩ ý nghĩa sâu xa hơn không liên quan gì tới tôi, nhưng miệng lại không đồng bộ, nàng nghi hoặc mà "ừm" một tiếng.
"Đá mặt trời còn có một cái tên, gọi là đá thái dương."
Lục Kiều Vi giả vờ thờ ơ: "Cho nên?"
"Cho nên, tới nhà tôi đi, Đại Mãnh." Văn Cẩn Ngôn bỗng nhiên ôn thanh nói, "Tôi cho em xem đá thái dương."