Nhìn thấy tin nhắn này, Lục Kiều Vi thở ra.

Nhìn xem, hồ ly tinh, đây là hồ ly tinh. Nàng vừa mới nói, Văn Cẩn Ngôn sao có thể không làm gì được.

Đây là cô ta đang nghĩ cách để nàng không thể chạy thoát.

Lục Kiều Vi phân tích kỹ càng, Văn Cẩn Ngôn còn rất thông minh, biết nếu động thủ ở trong phòng nhất định sẽ phát hiện, cho nên Văn Cẩn Ngôn mới bắt đầu vòng vo, biết nhược điểm của mình là bốc đồng, nàng không nhịn được, liền cố ý làm hỏng tâm lý của nàng.

Thật cao tay, chẳng trách người ta là giám đốc điều hành còn nàng chỉ là thiết kế sư.

Lục Kiều Vi càng phân tích càng cảm thấy mình có lý, trong lòng chặc lưỡi mấy cái, cũng may nàng thông minh, nếu không đã rơi vào bẫy không thể thoát ra.

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Lục Kiều Vi nằm xuống giường nhắn tin lại cho Văn Cẩn Ngôn: [Không đi, tôi buồn ngủ]

Bây giờ nàng đi còn có cơ hội quay lại sao? Khẳng định là không có, cho nên nàng sẽ không đến phòng của Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn: [Ò]

Lục Kiều Vi hài lòng, hôm nay tâm tình của nàng rất tốt, đặc biệt là trong sự nghiệp, cuộc đấu giá nhẫn đã mang lại danh tiếng tốt cho nàng, khi trở lại công ty, nhất định sẽ có rất nhiều khách hàng tìm đến nàng làm định chế.

Nàng gửi một phong bì lớn màu đỏ cho nhóm bạn bè, để bọn họ đoạt lấy, xem bọn họ thổi rắm cầu vồng. Điều thú vị nhất chính là nàng là người phát bao lì xì còn là người may mắn nhất, này cũng đúng, may mắn đến cũng không thể ngăn cản được.

Bên kia, Văn Cẩn Ngôn đang nằm, mọi chuyện cũng không phức tạp như Lục Kiều Vi nghĩ. Buổi đấu giá Christie's không được tổ chức tại Hoa thị, Lục Kiều Vi dùng tốc độ cao chạy tới địa điểm, không kịp nghỉ ngơi, nghĩ nàng sẽ mệt mỏi nên cũng không muốn quấy rầy nàng.

Khi thức dậy, Lục Kiều Vi cùng Khúc Thanh Trúc đã chuẩn bị trở về Hoa thị.

Hai người xuống lầu ăn cơm, Văn Cẩn Ngôn đến sớm, trên bàn có một tờ tạp chí, cô vừa uống sữa vừa lật tạp chí, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên bìa có viết DMD.

Lục Kiều Vi có chút kinh ngạc: "Công ty của cô còn xuất bản tạp chí sao?"

"Vâng, là bản giới hạn, thỉnh thoảng mới xuất bản một lần, giá cả lần này tốt, chuẩn bị ra bộ sưu tập độc quyền, đến lúc đó sẽ mời ngài hợp tác." Thư ký bên cạnh giới thiệu, còn đưa cho nàng một cuốn tạp chí.

"Tôi sẽ xuất hiện trên tạp chí của công ty các cô sao?" Lục Kiều Vi kinh ngạc.

"Đó là chắc chắn, với tư cách là một thiết kế sư, ngài sẽ được lên trang bìa của số tiếp theo." Thư ký chỉ vào trang bìa, đưa cho nàng xem.

Trên bàn là số tạp chí lần này, trên bìa là một chiếc vòng cổ có giá giao dịch là chín con số, viên kim cương đen cao cấp nhất được kết hợp với alexandrite và chrysoberyl.

Alexandrite còn được gọi là "đá mắt mèo", bên trong đá có dạng sợi và có ánh sáng hấp dẫn, giống như đôi mắt sắc bén của một con mèo trong đêm tối, kiêu ngạo và cao quý. Nó là một trong những loại đá hiếm nhất và đẹp nhất trong số tất cả các loại đá quý.

Thiết kế sư riêng của DMD là một cô gái nước ngoài, chiếm toàn bộ trang bìa, trông rất ngầu.

Chỉ cần nhìn vào thiết kế đã thấy xa xỉ.

Lục Kiều Vi không thể tin được là nàng cũng sẽ được lên trang bìa.

Nàng nhìn chằm chằm vào trang bìa hết lần này đến lần khác, lại không nhịn được mà nhìn vào mắt Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn dừng việc đang làm, nhìn nàng nói: “Sao vậy, em nghĩ trong mắt tôi có chứa đá quý sao?”

Lục Kiều Vi cúi đầu, lật xem cuốn tạp chí trong tay, Văn Cẩn Ngôn bỗng nhiên nói: “Không chỉ có em nghĩ như vậy.”

Lục Kiều Vi nghiêng tai lắng nghe.

Văn Cẩn Ngôn nói: "Trước khi tôi trở thành giám đốc điều hành của DMD, đã có rất nhiều người nói như vậy, thậm chí có người còn ra giá mua đôi mắt của tôi."

Khi nghe đến đây, người ta sẽ nghĩ cô đang làm công việc bưng trà đưa nước, bị người sỉ nhục, nếm hết nhiệt tình ấm lạnh, cuối cùng từng bước leo lên vị trí điều hành.

Nhưng mà không phải, trong lý lịch của Văn Cẩn Ngôn có viết trước đây cô từng làm công việc định giá trang sức, hỗ trợ định giá trang sức, cuộc sống của cô chỉ có thăng chứ không có trầm.

Lục Kiều Vi nhìn vào mắt Văn Cẩn Ngôn, tò mò tại sao người khác lại nói với cô như vậy, không muốn sống nữa sao?

Nàng luôn tin rằng đá quý tuy đẹp nhưng không đẹp bằng mắt người, nó còn quý hơn cả đá quý.

Trên đời không có viên kim cương nào trong suốt bằng đôi mắt, có thể nhìn thấy mọi thứ đẹp đẽ trên đời, tuy nhiều nhưng hiếm thấy.

Ai cũng không có được.

“Khẳng định là cô không đồng ý.”

"Ừm... cũng coi như là vậy."

"Người muốn mua đôi mắt của cô nhất định là bi3n thái." Lục Kiều Vi tức giận nói: "Người đưa ra yêu cầu như vậy chắc chắn tâm lý có vấn đề, tốt nhất là cô không nên buôn bán với người đó, nếu một ngày nào đó họ làm tổn thương cô sẽ không tốt."

Văn Cẩn Ngôn cười nói: “Em không hỏi tôi tại sao lại từ chối sao?”

"Không phải chứ, cô còn muốn đồng ý sao?" Lục Kiều Vi kinh hãi nhìn cô, "Tiền không quan trọng bằng đôi mắt! Suy nghĩ của cô có vấn đề à! Sao có thể không trân trọng thân thể của mình như vậy?"

Vẻ mặt nàng phức tạp mà nhìn Văn Cẩn Ngôn, không ngờ Văn Cẩn Ngôn từng yêu tiền đến thế, còn định bán đi đôi mắt của mình, thật đáng sợ.

"Được rồi, đừng tức giận, ăn cơm đi."

Văn Cẩn Ngôn tiếp đón người đưa đồ ăn, đang chuẩn bị ăn lại đối diện với ánh mắt tức giận của Lục Kiều Vi, nói: "Cảm ơn em đã quan tâm, tôi sẽ không tái phạm nữa."

"Ai quan tâm đ ến cô."

Lục Kiều Vi tính toán trong đầu mình phải kiếm bao nhiêu tiền mới có thể sở hữu được một viên kim cương cho riêng mình.

Trên đời có cô gái nào không thích đá quý, hiện thực và cuộc sống không hề dễ dàng nhưng trong lòng vẫn có những mộng tưởng đẹp đẽ.

Ít nhất là vào hôn lễ, nàng sẽ đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn.

Đương nhiên, chắc chắn nàng sẽ không bán đôi mắt của mình, nàng phải thực tế, kiếm tiền để mua kim cương dựa trên khả năng của mình.

Ăn xong, Lục Kiều Vi cùng Khúc Thanh Trúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, vừa lên lầu đã nhận được cuộc gọi từ công ty, pháp vụ của công ty muốn đến đây một chuyến, họ nhận được tin đấu giá liền bị dọa không nhẹ, muốn đến xem có thể ngăn chặn việc bồi thường hợp đồng không.

Đương nhiên càng muốn lợi dụng mối quan hệ giữa Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn, đồng thời muốn Lục Kiều Vi làm người thuyết phục.

Lục Kiều Vi cảm thấy bọn họ quá tưởng bở, việc này còn không phải muốn chỉnh nàng mới ra sao? Bây giờ lại muốn nàng giúp đỡ, tưởng bở.

Lục Kiều Vi có ý tứ giúp công ty, buổi tối lại trộm nhắn tin cho pháp vụ, dặn dò cô ấy đừng nghe những gì nàng nói, chỉ coi những gì nàng nói như đánh rắm là được.

Sau hai ngày, bọn họ vẫn bồi thường theo giá cả trong hợp đồng.

Hai trăm vạn không phải là vấn đề lớn đối với một công ty lớn như DMD, nhưng đó là một quyền nặng nề đối với một công ty mới nổi như Ngọc Giới.

Ở trong khách sạn mấy ngày rất nhàm chán, vài người hẹn nhau cắm trại ở ngọn núi gần đó để ngắm bình minh và hoàng hôn.

Lúc chuẩn bị rời đi, Thích Nhất Hoan cũng mặc đồ thể thao chạy tới bên người Văn Cẩn Ngôn, chào hỏi mọi người.

Nàng nháy mắt với Khúc Thanh Trúc: “Chào muội muội, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Khúc Thanh Trúc không đáp lại, kéo ra khoảng cách với nàng.

Bọn họ đang chuẩn bị lên núi, Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm vào bọn họ, nàng đi đến chỗ Khúc Thanh Trúc, nói: "Hai người một đội đi, tôi với Thanh Trúc sẽ cùng nhau leo ​​núi, các cô tự lập đội đi."

Pháp vụ nói: “Tôi đi cùng thư ký.”

Thích Nhất Hoan nhìn Văn Cẩn Ngôn, đang định mở miệng nói thì Văn Cẩn Ngôn chỉ vào hàng người nói: "Có thể đi cáp treo, mọi người không đi sao? Bây giờ leo lên rất nguy hiểm."

Mọi người sửng sốt một lúc rồi nhìn về phía Lục Kiều Vi.

Mọi người vốn dĩ còn nhớ là có cáp treo, nhưng khi Lục Kiều Vi mở miệng, mọi người đều phân tâm, toàn nghĩ đến việc leo núi.

Lục Kiều Vi chưa từng tới đây, nàng tưởng Thích Nhất Hoan tới đây là muốn làm gì đó nên mới muốn phân đội.

Thật sự xấu hổ, nàng đang định đi vào cáp treo thì bị Văn Cẩn Ngôn gọi lại, nàng quay đầu ngượng ngùng hỏi: “Cô làm gì vậy?”

“Nước, mang chút đồ ăn với túi của em lên.” Văn Cẩn Ngôn nói.

"Ò..." Lục Kiều Vi lại quay về.

Cần phải mang theo rất nhiều thứ lên núi, mỗi người đều mang theo nước, đồ vật trong túi đều không giống nhau.

Sau khi Văn Cẩn Ngôn phân phát đồ xong, lại đi nói chuyện với thư ký, nghe như đang bàn bạc biện pháp đề phòng khi lên núi.

Cáp treo vừa xuống, Lục Kiều Vi liền đi vào, Văn Cẩn Ngôn cúi người đi theo nàng, ngồi bên cạnh nàng.

Một lúc sau, Thích Nhất Hoan và Khúc Thanh Trúc cũng đi vào, Thích Nhất Hoan ngồi cạnh Khúc Thanh Trúc, nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn luôn đáp lại ừ ừm. Chủ đề không thể tiếp tục nên hai người tách ra ngắm cảnh.

Ngược lại, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn tương đối im lặng.

Lục Kiều Vi cảm thấy khó chịu, toàn thân cứng đờ.

Nàng luôn cảm thấy kỳ quái khi Văn Cẩn Ngôn ngồi cạnh mình, luôn cảm thấy Văn Cẩn Ngôn muốn nói chuyện với nàng, nhưng có thể là Văn Cẩn Ngôn lại không nói nên làm nàng có chút kỳ quái. Chờ đợi hai phút, nàng quay đầu liếc nhìn điện thoại của Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn đang đọc email, trong đó có rất nhiều bản thiết kế, Lục Kiều Vi nghĩ tới bản thiết kế lần trước nàng gửi cho Văn Cẩn Ngôn, đã lâu không có động tĩnh, cũng không biết Văn Cẩn Ngôn có dùng hay không.

Nàng nghiêng đầu nói: “Phong cảnh thật đẹp.”

Thích Nhất Hoan trả lời: "Đây còn không phải là nơi tốt nhất để đi du lịch đâu, lần tới đi Kim Sơn đi, lá ở đó như vàng, khi mặt trời chiếu sáng, ánh sáng vàng lấp lánh."

Khúc Thanh Trúc đã từng đi công tác ở đó cách đây không lâu cũng gật đầu đồng ý.

Văn Cẩn Ngôn ngẩng đầu, giơ điện thoại chụp một tấm, lưu vào album, “Không tệ.” Sau đó cô hỏi Lục Kiều Vi: “Lần sau em có đi không?”

"Chuyện này nói sau đi." Lục Kiều Vi nói, chờ Văn Cẩn nói tiếp.

Văn Cẩn Ngôn cúi đầu.

Sau đó thì sao?

Hiển nhiên là không có sau đó, cáp treo cũng đi đến cuối.

Khúc Thanh Trúc cùng Thích Nhất Hoan đi xuống trước, Văn Cẩn Ngôn đi theo sau, khi đi xuống, cô đưa tay ra cho Lục Kiều Vi, rất thân sĩ, cũng không phải hành động gì quá mức, Lục Kiều Vi liền đưa tay ra.

Chờ nàng đi xuống, Văn Cẩn Ngôn buông tay ra, nhặt chiếc ba lô trên mặt đất lên.

Rất nhiều người lên núi nghỉ đêm, chọn một nơi tương đối yên tĩnh để cắm trại, buông ba lô xuống, lấy ra ba chiếc lều.

Thích Nhất Hoan nói: "Không đủ lều rồi, chúng ta chia làm ba đội, mọi người có phiền không?"

"Không sao, vừa vặn." Lục Kiều Vi vừa nói vừa đi đến bên cạnh Khúc Thanh Trúc, hai người hợp sức dựng lều, cách lều của Văn Cẩn Ngôn và Thích Nhất Hoan tương đối gần, Thích Nhất Hoan làm xong liền đi tới nhiệt tình hỏi: "Có cần hỗ trợ không?"

"Không cần, chúng tôi sắp xong rồi." Khúc Thanh Trúc trực tiếp từ chối.

Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm vào sách hướng dẫn, thừa dịp không có ai để ý, nàng liếc nhìn sang bên cạnh, Văn Cẩn Ngôn đang ngồi cạnh lều nghỉ ngơi, không xem điện thoại, nhưng lại rất im lặng, không hoạt bát.

Hơn mười phút sau, Lục Kiều Vi lần đầu tiên đi cắm trại, tò mò bò vào, lăn lộn một vòng rồi nằm xuống chiếu, cảm thấy khá dễ chịu.

Lăn lộn một hồi, nàng cảm thấy không đúng, lại đứng dậy, nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đang đứng ở cửa lều, Văn Cẩn Ngôn cúi xuống hỏi nàng: "Thế nào? Chơi vui không?"

"Không tệ." Lục Kiều Vi đột nhiên đỏ mặt vì có người nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ của mình, liền đi tìm Khúc Thanh Trúc.

Khúc Thanh Trúc nghi hoặc hỏi nàng: “Cậu sao vậy?”

Lục Kiều Vi nhỏ giọng nói: “Không sao không sao, chỉ là mắt mình có chút đau.” Nàng nhíu mày hỏi: “Cậu có mang theo thuốc nhỏ mắt không? Mắt mình bị khô.”

Khúc Thanh Trúc nói trong lòng: Cậu không có việc gì đều nhìn chằm chằm Văn Cẩn Ngôn, có thể không khô sao? S@c tình đều sắp chảy ra ngoài, mình còn hoài nghi rốt cuộc là ai thích ai.

Cô lấy thuốc nhỏ mắt từ trong ba lô ra, ném cho Lục Kiều Vi.

Lục Kiều Vi ngẩng đầu, ngồi ở cửa lều, liên tục chớp mắt, mắt dễ chịu hơn rất nhiều.

Trước kia không nhận ra Văn Cẩn Ngôn có ý tứ với mình, Văn Cẩn Ngôn làm gì nàng cũng không quá để ý, nhưng từ khi nghi ngờ Văn Cẩn Ngôn có ý tứ với mình, nàng không nhịn được mà nhìn Văn Cẩn Ngôn, làm chuyện gì cũng đều có loại cảm giác bị nhìn trộm.

Ngay cả khi uống nước, nàng cũng không uống quá thô, vô thức uống chậm lại một chút, tránh làm ra động tác không đẹp mắt.

Cảm giác này giống như quay lại ngày còn đi học, khi nghe nói có người thích mình, dù không tin hay không có cảm giác thì nàng vẫn sẽ để ý một chút, cảm thấy đối phương làm gì cũng như đang trêu chọc mình.

Aiz, trông gà hóa cuốc.

Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của nàng, Khúc Thanh Trúc không khỏi hỏi: "Vi Vi, mình hỏi cậu một chuyện, cậu thật sự có thể nhìn ra kịch bản của Văn tổng sao?"

Lục Kiều Vi suy nghĩ thật sâu, sau đó gãi đầu cẩn thận nhớ lại chi tiết: "...có thể đi, lâu quá rồi, có một số việc mình không nhớ rõ."

Khúc Thanh Trúc hít sâu một hơi, "Ừm, mình hiểu rồi."

Nói thật, hôm nay cô không nhìn ra kịch bản nào của Văn Cẩn Ngôn, nghe một số chuyện bát quái ở Lục Kiều Vi, cảm tình của Lục Kiều Vi, cô chỉ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường, cô nên đứng ngoài xem thì tốt hơn.

Thích Nhất Hoan cũng phát hiện ra hành vi kỳ quái của Lục Kiều Vi, trước kia tránh mặt bạn mình như chuột gặp mèo, nhưng bây giờ lại giống như một con cừu háo hức muốn chui vào miệng cọp.

Nàng hỏi: “Hôm nay thiết kế Lục có hơi khác thường, cứ nhìn chằm chằm vào cậu, cậu lại làm cái gì sao?"

"Cậu có thấy mình làm gì không?" Văn Cẩn Ngôn hỏi ngược lại, vặn nắp chai uống nước, cười nói: "Em ấy chơi vui vẻ là được rồi, vốn dĩ mình đưa em ấy đến đây là để thư giãn."

Hôm nay Văn Cẩn Ngôn thật sự không có làm gì, tuần lễ thời trang đang đến gần, nhiệm vụ công việc có chút nặng nề, cô vẫn đang xem bản thiết kế, không phân ra được thời gian, chỉ nghĩ làm thế nào để Lục Kiều Vi có thể vui vẻ.

Biểu hiện hôm nay của Lục Kiều Vi thật ngoài sức tưởng tượng.

Văn Cẩn Ngôn lại nói: “Có lẽ là vô tình cắm liễu liễu lại xanh.”

Chạng vạng lên núi, đến tối thì mọi thứ đã sẵn sàng.

Nguồn sáng xung quanh mờ đi, đèn treo trên lều, gần đây thời tiết rất tốt, thỉnh thoảng có gió thổi qua, trên núi mát mẻ hơn một chút.

Lục Kiều Vi tìm áo khoác mặc vào, chủ yếu là để ngăn muỗi.

Văn Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh nàng, đang định nói thì nghe thấy Lục Kiều Vi hừ một tiếng, tuy rất mệt mỏi nhưng giọng nói của nàng không thua kém ai.

"Hôm nay em... sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.

Lục Kiều Vi liếc nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi đã nhìn thấu kịch bản của cô.”

"Kịch bản của tôi?" Văn Cẩn Ngôn có chút mơ hồ.

Lục Kiều Vi đập một con muỗi, gãi chỗ này rồi gãi chỗ kia, dùng sức gật đầu.

Đôi lông mày nhướng lên cùng vẻ mặt kiêu hãnh của nàng giống như một đứa trẻ đang muốn được khen ngợi.

Văn Cẩn Ngôn nghiêng người, khen nói: "Oa, sao hôm nay em thông minh vậy?"

Nghe cô nói vậy, Lục Kiều Vi càng vui vẻ hơn: “Cô biết thì tốt.”

Nói xong, nàng nhìn lên thì thấy bầu trời đầy sao, ở thành phố mỗi ngày đều bận rộn, khó có thời gian ngắm cảnh đêm yên tĩnh.

Khi Lục Kiều Vi thiết kế, nàng thích sử dụng các yếu tố như ngôi sao, nhưng sau khi dùng xong, nàng không thể cảm nhận được điểm nổi bật của các ngôi sao, nó trông giống như icon.

Nàng lấy sổ ghi chép ra, vẽ bầu trời đầy sao, Văn Cẩn Ngôn ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng lại chỉ cho nàng một hai lần: “Ngôi sao không nhất định phải khảm, chúng cũng có thể là đá quý."

Lục Kiều Vi biết rất rõ hình dạng cơ bản của kim cương, nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Có ngôi sao năm cánh sao? Sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy?"

"Tôi cũng chưa từng thấy."

Lục Kiều Vi cau mày nói: “Vậy cô đang nói nhảm cái gì?”

“Nhưng có thể cắt, chỉ cần em muốn.” Văn Cẩn Ngôn nâng cằm, “Chỉ cần em muốn, đừng nói là sao, trăng cũng có thể.”

Trong mắt cô chứa đầy sao, giọng điệu thoải mái lại nghiêm túc, giống như cô có thể dễ dàng bắt được một ngôi sao hoặc câu được một ánh trăng.

Tim Lục Kiều Vi đập thình thịch.

Tại sao nữ nhân này nói chuyện lại như ăn kẹo vậy, khi thành niên nàng không thích những lời ngọt ngào, nàng cho rằng quá giả tạo, nghe đều nổi da gà.

Nhưng khi Văn Cẩn Ngôn nói ra, trong lòng nàng lại run lên, không phải vì sợ Văn Cẩn Ngôn không làm được, mà vì sợ Văn Cẩn Ngôn thực sự sẽ làm.

Lục Kiều Vi cúi đầu, vẽ hai nét, nghiêm túc nói: “Kim cương có thể gia công thành nhiều hình dạng khác nhau, nhưng khi cắt có rất nhiều yếu tố cần cân nhắc, chẳng hạn như đường gãy tinh thể, lửa và độ lấp lánh. Nếu hình dáng đẹp mà không có độ sáng vốn có của kim cương cũng là viên kim cương hỏng, cũng là sản phẩm khiếm khuyết”.

"Hiểu chưa?"

Cắt kim cương là một kỹ năng rất tinh tế, không chỉ phải xem xét hình thức bên ngoài mà còn phải xem cấu trúc đó có thể tự bảo vệ hay không, đây là lý do tại sao kim cương rất đẹp nhưng chỉ có một vài hình dạng cố định.

“Thật lợi hại.” Văn Cẩn Ngôn khen ngợi nói: “Tôi tưởng thiết kế Lục chỉ nghĩ đến thiết kế, nhưng không ngờ em lại biết nhiều về đá quý như vậy.”

Trước đây Lục Kiều Vi chỉ chú trọng vào thiết kế, nhưng bây giờ quen biết cô liền nhận thức sâu sắc về sự thiếu hiểu biết của bản thân, tuy ghét bỏ Văn Cẩn Ngôn nhưng trong lòng nàng vẫn rất ngưỡng mộ cô, cho nên nàng trộm học tập một chút.

Đương nhiên Lục Kiều Vi sẽ không nói mình thức khuya học bài.

Lục Kiều Vi thâm ý nói: "Hiểu rõ những điều này, sau đó lại nói chuyện phiếm cùng khách hàng, một bộ lý thuyết kiến ​​thức có thể thuyết phục bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá mức."

Nàng tiếp tục vẽ, Văn Cẩn Ngôn lặng lẽ nhìn, đợi Lục Kiều Vi vẽ xong, cô hỏi: "Có thể cho tôi vẽ một chút không? Đã lâu rồi tôi chưa động vào bút."

Lục Kiều Vi xé một trang đưa cho cô, sau đó tìm một cuốn sách cho cô lót, "Nếu cô không biết thì hỏi tôi, tôi biết mọi thứ về thiết kế, trước đây cũng đã từng đoạt giải lớn!"

Nàng thò người tới nhìn xem, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại dời giấy đi, nói: “Tôi vẽ trước.”

"Hừ, keo kiệt."

Lục Kiều Vi rất muốn xem, nhưng Văn Cẩn Ngôn giấu quá kỹ, khó có thể nhìn trộm.

Tiệc nướng bên đó cũng sắp xong, Lục Kiều Vi để cuốn sổ xuống đi ăn, không thấy cô qua liền gọi cô một tiếng, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại không nghe thấy.

Thư ký nói: "Văn tổng là vậy, làm việc liền quên mình, ngài ấy bận xong sẽ qua ngay, chúng ta ăn trước đi."

"Quên mình? Sao tôi lại thấy mỗi ngày cô ấy rất nhàn rỗi vậy?" Lục Kiều Vi chưa bao giờ thấy Văn Cẩn Ngôn làm việc nghiêm túc, nàng cảm thấy cô luôn có thời gian dây dưa với nàng, có thể xuất hiện trong tầm mắt nàng mỗi ngày.

"Bởi vì những lúc cô không thấy được, ngài ấy luôn rất nỗ lực làm việc, công việc của DMD rất bận rộn, sắp tới sẽ là tuần lễ thời trang, Văn tổng sẽ phải đến Paris."

"Ò……"

Đang nói chuyện, Văn Cẩn Ngôn liền đi tới, nhận lấy một cái đùi gà nướng, cô xắn tay áo lên một chút, ngồi ở bên cạnh chậm rãi ăn.

Lục Kiều Vi hỏi: “Vẽ xong rồi sao?”

Văn Cẩn Ngôn đáp: “Coi là vậy đi.”

Ăn xong, mọi người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, trời cũng đã khuya, mọi người đang định về lều thì nghe thấy một tiếng "bang", chính là chiếc lều mà Lục Kiều Vi bị sập.

Thích Nhất Hoan vào trong lều, nhìn lại nói: “Chân cắm không vững.”

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, chuẩn bị đi tới hỗ trợ.

Lục Kiều Vi nhìn thấy lều bị lật, gãi gãi đầu, ngơ ngác hỏi: "Này còn có thể ngủ không?"

Thích Nhất Hoan và Văn Cẩn Ngôn đồng thời nhìn về phía nàng.

Khúc Thanh Trúc cũng nghi hoặc mà nhìn, giống như cũng không biết làm sao, đây là lần đầu tiên bọn họ dựng lều, không quá hiểu biết.

Thích Nhất Hoan nói: “Chân bị cong rồi.”

“Vậy hôm nay bọn tôi không thể ngủ trong lều sao?”

"Cái này..." Thích Nhất Hoan chưa kịp nói xong, Văn Cẩn Ngôn đã ho nhẹ một tiếng, lời nói của Thích Nhất Hoan từ "Không có gì to tát" chuyển thành "tôi thực sự không biết phải làm sao, aiz, làm thế nào đây, hôm nay hai người ngủ ở đâu?”

"Lều bị hỏng rồi sao?" Mấy người khác đi ra, nhìn chiếc lều bị sập, không chút suy nghĩ liền nói: "Buổi tối không thể ngủ, không an toàn."

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, căn lều vốn chỉ hơi cong vẹo lại đột nhiên hư hỏng, cô nói: “Xem ra chỉ có thể ba người cùng ngủ.”

"Đúng vậy, hai người phải đến lều của chúng tôi, ba người vẫn có thể ngủ." Thư ký vừa nói vừa nhìn Khúc Thanh Trúc, tự nhiên là Lục Kiều Vi đến lều của Văn Cẩn Ngôn.

Diễn biến này nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng, Thích Nhất Hoan nhìn về phía lều, trên mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Văn Cẩn Ngôn.

Nàng không nhịn được thấp giọng nói: "Cậu còn nói là không có làm gì sao?"

Văn Cẩn Ngôn cười nói: “Có lẽ là không kịch bản không quen.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play