Tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán bar, giọng hát trầm ngâm của nữ ca sĩ, cùng ánh sáng mờ ảo trên hàng lang tạo nên bầu không khí ái muội, Văn Cẩn Ngôn cởi hai cút áo ra, bộ phận xinh đẹp của phụ nữ liền hiện ra trước mắt, Lục Kiều Vi thật sự không chịu được nữa, muốn đưa tay ra để che nhưng lại sợ chạm vào vật không nên chạm vào.

"Đừng, đừng đừng, đủ rồi, thật sự đủ rồi!" Lục Kiều Vi thật sự sợ nàng, cả người đều lúng túng, bây giờ khắp nơi trong đầu cô đều là Văn Cẩn Ngôn tuỳ ý cởi quần áo ở trong nhà của cô.

Chưa kể vừa rồi trên đường đi đến đây, cô đã thấy một vài cô gái ôm nhau hôn môi, trên người chỉ còn chiếc áo ba lỗ .

Người đứng trước mặt không có ý định dừng lại, còn ám chỉ nhắc nhở cô có thể nhìn một chút. Lục Kiều Vi muốn khóc không ra nước mắt, vội vàng nói: "Cô đã đủ phóng túng rồi, nếu tiếp tục phóng túng nữa, thì tôi biết sống như thế nào a? Cầu xin cô cho tôi một con đường sống đi!"

Động tác cởi cúc áo của Văn Cẩn Ngôn chậm lại, giống như đang nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô.

"Cô biết tại sao khi tôi nhìn thấy cô, liền chạy trốn không?"

"Tại sao?" Tay của Văn Cẩn Ngôn hoàn toàn dừng lại.

"Là bởi vì cô a, toàn bộ quán bar chỉ có mình cô mặc tây trang. Khi cô vừa mới bước vào, tôi liền nhìn đến cô, tôi dám cam đoan rằng cô là người đầu tiên trong quán bar này mà tôi để mắt đến!"

"Những người khác ăn mặc rất hở hang và sặc sỡ, nhưng cô thì khác, không giống người thường, cô không biết khi cô mặc tây trang trông rất mê người sao?"

Đây chính là lời nói thật lòng, Văn Cẩn Ngôn là người mặc tây trang đẹp nhất mà cô ấy từng thấy trước giờ, hơn nữa trong bầu không khí ái muội của quán bar, Văn Cẩn Ngôn mặc tây trang không mang theo cảm giác đa tình, nhưng trông rất quyến rũ.

Đó là những gì cô nghĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thật là phi thường, tại sao người phụ nữ này lại xinh đẹp đến như vậy.

"Nhưng em không đủ nhiệt tình, còn chưa đủ nóng bỏng." Văn Cẩn Ngôn nhìn cô, trong con ngươi dị sắc mang theo cảm xúc ảm đạm, nàng thở dài nói: "Làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ? Làm sao cô biết phải làm sao bây giờ!

Cả người gần như chạm vào vách tường. Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, ánh mắt liếc nhìn cổ áo lỏng lẻo của Văn Cẩn Ngôn, khó khăn nói: "Cô ở trên giường rất nhiệt tình, dáng người cũng rất nóng bỏng, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là các cô ấy không biết thưởng thức!"

Văn Cẩn Ngôn mỉm cười.

Lục Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên a, lời nói mang sắc màu cầu vồng bất cứ khi nào cũng có thể cứu lấy mạng người. Cô nhìn Văn Cẩn Ngôn một lần nữa, nhưng lại thấy tay của Văn Cẩn Ngôn đang mở cúc áo ra.

"Cô lại làm gì?" Người phụ nữ này như thế nào lại không giống như kịch bản đã định ra sẵn!

Thời điểm Văn Cẩn Ngôn cởi chiếc cúc áo cuối cùng, Lục Kiều Vi nhanh chóng nhắm mắt lại. Chỉ là không có nụ hôn rơi xuống, Văn Cẩn Ngôn cũng không có chạm vào cô, mà dùng áo tây trang khoác lên trên người cô.

Lục Kiều Vi nghi hoặc.

"Cho chị, chị mặc quá hở hang."

Hở hang sao? Lục Kiều Vi nhìn lại quần áo của mình. Váy ống quây, kiểu dáng tươi mát, so với những cô gái ăn mặc lúc ẩn lúc hiện kia còn tốt hơn rất nhiều.

Lo sợ hồ ly tinh còn muốn cởi nữa, cho nên cô cũng chỉ có thể nhận lấy áo tây trang.

Văn Cẩn Ngôn hài lòng, dẫn cô đến quầy bar vừa rồi, Lục Kiều Vi tim đập thình thịch, muốn chuẩn bị tìm cơ hội rời đi. Cô suy nghĩ, đợi lát nữa nhất định phải lợi dụng Thích Nhất Hoan một chút.

Khúc Thanh Trúc vốn dĩ đang định rời đi thì thấy Lục Kiều Vi và người đi phía sau cô, vẫn là bị bắt được a, nàng lặng lẽ lui về phía sau.

Khúc Thanh Trúc cúi đầu nghịch điện thoại di động, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Người phụ nữ bên cạnh Khúc Thanh Trúc cố tình nhìn qua Lục Kiều Vi, liền nâng ly hướng về phía cô. Khúc Thanh Trúc nghĩ thầm, đợi lát nữa Văn Cẩn Ngôn đến, xem cô còn dám gây sóng gió như vậy nữa không, còn dám nghĩ V nàng, ha ha.

Lục Kiều Vi trong lòng cũng đang than thở, người phụ nữ này có chuyện gì vậy, không thấy cô dẫn người đến sao?  Như thế nào còn đối với cô nhiệt tình như vậy? Nếu như Văn Cẩn Ngôn hiểu lầm, nàng lại cởi áo ra nữa thì làm sao bây giờ? Phiền chết đi được.

Lục Kiều Vi vừa định nói gì đó để giảm bớt hiểu lầm một chút, thì Thích Nhất Hoan lại hô chào, nói: "Chị nói em như thế nào chỉ trong nháy mắt liền bỏ chạy. Chị còn tưởng rằng em không chơi nữa, không ngờ tới lại bắt được người."

Bắt được người? Tôi là bị bắt được.

Không đúng.

Lục Kiều Vi bỗng nhiên cả kinh, trừng to đôi mắt.

Thích Nhất Hoan bị cô trừng làm cho sững sờ: "Hả? Làm sao vậy?"

Nhưng thật ra Văn Cẩn Ngôn khá bình tĩnh, trước cái nhìn ngạc nhiên của Lục Kiều Vi, nàng giới thiệu: "Đây là Thích Nhất Hoan, bạn của em." Nàng còn mô tả thêm: "Rất thân, thường xuyên cùng chơi với nhau, đã làm bạn bè nhiều năm."

Lục Kiều Vi: "...... Phải không, ha ha."

Nàng có một biểu hiện rất phức tạp, nàng hẳn là đã sớm đoán được

Văn Cẩn Ngôn vừa định giới thiệu với Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan đi trước nàng một bước, nói: "Vừa mới làm quen, Lục đại mãnh." Sau đó nhìn về phía Khúc Thanh Trúc: "Đây chính là Khúc.....Khúc nhị mãnh."

Lục Kiều Vi rất xấu hổ, những ngón chân lại bắt đầu co rút muốn đâm thủng đế giày, thật muốn đào một cái hố chui xuống đất. Cô cảm thấy xấu hổ nói: "Tên của em là Lục Kiều Vi, bạn của em tên là Khúc Thanh Trúc. Những cái tên kia đều là biệt danh trong giang hồ..."

Thích Nhất Hoan nói: "Vừa rồi chị gọi điện thoại là nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn. Có phải hai em hiểu lầm chị rồi không? Còn nghe được cái gì mà 1V1......"

"Không có! Chị nghe lầm!"

"1V1 cái gì?" Văn Cẩn Ngôn rất tò mò, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Lục Kiều Vi, tò mò nói: "Em không đến muộn chứ, không có tham gia chủ đề của các chị. À đúng rồi, chị vừa mới nói rất quen thuộc với bạn của em... "

"Không có, cô cũng nghe lầm rồi!"

"Thật vậy chăng?" Văn Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu nhìn cô, khóe miệng cong lên, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ, một loại nụ cười khi thực hiện được ý muốn.

Lục Kiều Vi muốn hít thở không thông.

Cô giống như một người câm, cộng thêm ăn thêm vài ký Hoàng Liên, cô khổ không nói nên lời. V cái rắm a, ai mà nghĩ đến Thích Nhất Hoan là bạn của Văn Cẩn Ngôn?

Với vẻ mặt đáng yêu của cô khiến Thích Nhất Hoan rất vui vẻ, Thích Nhất Hoan cười nói: "Em quên rồi sao? Lần trước chúng ta đã gặp mặt."

Lục Kiều Vi bối rối, cơ bản là Thích Nhất Hoan có một chút ấn tượng đối với cô, cho nên vừa rồi nàng mới nói cô trông rất quen.

Thích Nhất Hoan nói: "Tháng trước tại KTV, chị cùng Văn Cẩn Ngôn uống rượu, em còn nhìn chằm chằm chị, còn tưởng rằng em sẽ nhớ rõ."

KTV đều là chuyện tháng trước, Lục Kiều Vi chỉ có thể nhớ rõ sự xấu hổ lần đó, ngẫm lại cảm giác cũng không khác gì so với bây giờ.

Đáng ghét, trí nhớ của cô tốt hơn là được rồi, nếu không phải trong mắt chỉ có Văn Cẩn Ngôn, cô cũng sẽ không đến mức rơi vào tình huống như thế này.

Lục Kiều Vi lúng túng cười: "Thật sao? Hahahaha, thật sự quá trùng hợp."

"Chị cùng Văn Cẩn Ngôn là bạn bè rất tốt a."

Đã biết đã biết, đừng nói nữa.

Thích Nhất Hoan lại tò mò hỏi: "Tại sao hai em lại đến nơi này?" Nàng nhớ hình như Lục Kiều Vi tự xưng mình là gái thẳng.

"Đến xem thử ......" Hỏi đến là thấy xấu hổ. Lục Kiều Vi hận không thể quay ngược thời gian trở lại, muốn tự tát mình vài cái, ngoan ngoãn một chút là không phải tốt rồi sao, tò mò là hại chết người, biết không?

Đầu óc của Thích Nhất Hoan rất linh hoạt, liền suy nghĩ một chút, nói: "Những người mới đến đây thường có hai tình huống. Một là gái thẳng thuần túy do cảm thấy nhàm chán, hai chính là cong nhưng không chịu thừa nhận. Thật ra có cong hay không, làm thực nghiệm tính hướng một chút là sẽ biết ngay."

Vừa nói dứt lời, lỗ tai của hai người đồng thời không hẹn mà dựng đứng lên, Lục Kiều Vi không được tự nhiên lấy ly rượu uống một hớp, làm bộ như không quan tâm.

Lục Kiều Vi cảm thấy rất cần thiết phải nghe một chút, vì Thích Nhất Hoan trời sinh đã cong, chắc chắn rất hiểu biết về chuyện này.

Thích Nhất Hoan nói: "Thật ra, khi hoài nghi chính mình thẳng hay cong, thì bản thân đã có xu hướng cong, hơn phân nửa người không chấp nhận sự thật này. Tùy theo cong đến mức độ nào, có trường hợp chỉ cong đối với một người, cũng có trường hợp hoàn toàn cong."

Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc hai mặt nhìn nhau.

Thích Nhất Hoan gọi nhân viên phục vụ đến, trước khi Lục Kiều Vi từ chối, nàng đẩy danh thiếp qua và nói: "Chị là chủ quán này, đừng xem chị là người xấu. Về sau đến đây chơi chỉ cần nói tên chị ra là được."

Lục Kiều Vi nói thầm với bản thân, sẽ không có lần sau, không bao giờ đến nữa, cô nhận lấy danh thiếp theo phép lịch sự, thời điểm nhét nó vào túi, cô phát hiện Văn Cẩn Ngôn đang nhìn mình chằm chằm, cô liền lấy danh thiếp đè lại dưới ly.

Nói chuyện phiếm một hồi, những lời Thích Nhất Hoan nói vượt quá khả năng nhận biết của cô, cô cũng không ngại lắng nghe.

Văn Cẩn Ngôn gọi một ly nước trái cây, như thế nào lại không uống, ngón tay vẫn luôn xoa xoa thân ly.

Lục Kiều Vi ho khan một tiếng, nói: "Thật ra tôi không thân với chị ấy, nhưng Thanh Trúc thì thân với chị ấy hơn."

"Lại đây." Văn Cẩn Ngôn xắn một bên tay áo lên, nút tay áo làm bằng đá quý màu đen, rất tinh xảo, trời sinh cao quý, khác hẳn với bầu không khí trong quán bar.

Từ trước đến nay, Lục Kiều Vi chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái mặc áo sơ mi kết hợp với quần tây trang lại soái đến vậy, so với những cô gái trung tính vừa rồi thậm chí còn muốn soái hơn. Không thể lại nhìn, Lục Kiều Vi quay đầu sang chỗ khác, cầm ly rượu lên uống một ngụm.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Văn Cẩn Ngôn tò mò nhìn cô.

Lục Kiều Vi rầu rĩ nói: "Tôi muốn về nhà."

Không ngờ Văn Cẩn Ngôn lại rất giỏi ăn nói, nàng nói: "Để em đưa chị về, đi cùng xe với em, có chuyện muốn nói với chị."

Khúc Thanh Trúc gửi tin nhắn đến: 【Mình đã gọi tài xế đến, không đi cùng cậu, mình sợ Văn Cẩn Ngôn. 】

Lục Kiều Vi cũng sợ nàng.

Nhóm người rời khỏi quán bar, tách ta ở cửa, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên nói một câu: "Về sau ở bên ngoài đừng nói cho người khác biết chị tên là Lục đại mãnh "

Lục Kiều Vi thầm nghĩ, cái tên này không phải do cô đặt sao, bây giờ còn ghét bỏ.

Sau đó, cô lại nghe thấy Văn Cẩn Ngôn nói: "Con gái ở bên ngoài không an toàn, đừng dùng nhũ danh quá thân mật."

"Ồ......"

Lục Kiều Vi ngồi lên ghế phụ, Văn Cẩn Ngôn không đi lên, thấp giọng nói: "Em đi vào trong kia, nói một vài lời với  bạn của em một chút, đừng chạy lung tung."

"Tôi biết rồi." Lục Kiều Vi cũng không dám chạy lung tung, trời cũng đã tối, tuy đây là quán bar dành cho phụ nữ, nhưng cũng có không ít đàn ông đứng ở trước cửa, nghĩ đến đây liền biết những người này muốn làm gì, nhặt xác sống (người say rượu)

Ghê tởm.

Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc trả lời tài xế đã đến rồi, là một tài xế nữ, Lục Kiều Vi mới yên tâm mà thắt dây an toàn.

Văn Cẩn Ngôn trở lại quầy bar.

Thích Nhất Hoan thấy nàng quay lại, nghi hoặc lên tiếng, nói: "Như thế nào quay lại rồi, không phải là đi tiễn tiểu muội muội kia sao, thật ra em ấy rất đáng yêu."

Nói xong, cảm thấy phía sau cổ lạnh cả người.

Văn Cẩn Ngôn lấy tiền đặt lên ly rượu trên bàn, trên đó có đè một tấm danh thiếp mà Thích Nhất Hoan lúc nãy đã lấy ra. Nàng gõ gõ mặt kính, ý bảo Thích Nhất Hoan nhận lấy.

Thích Nhất Hoan kinh ngạc: "Không phải đâu, em còn không tin chị sao. Nếu muốn nói đến khẩu vị, thì người thanh lãnh bên cạnh em ấy mới là mẫu hình hợp khẩu vị của chị a."

Văn Cẩn Ngôn thu hồi ánh mắt, con ngươi dị sắc rất khó thấy, thoạt nhìn giống như ngôi sao sáng trong đêm đen, nhưng ở một số thời điểm lại giống như mắt mèo đột nhiên sáng lên trong đêm tối, âm u mờ mịt, không rét mà run.

"Sau này đừng lộn xộn nữa."

Vài phút sau, Văn Cẩn Ngôn ngồi trên ghế tài xế, nhìn Lục Kiều Vi nhẹ nhàng cười: "Thật ngại quá, bắt chị chờ lâu."

"Cũng không chờ bao lâu." Lục Kiều Vi mệt rã rời.

Cửa sổ xe chậm rãi mở ra, sau khi uống rượu hóng gió cũng rất thoải mái, Văn Cẩn Ngôn biết nhà cô ở đâu, trực tiếp đưa đến cửa.

Lục Kiều Vi cởi thắt dây an toàn, Văn Cẩn Ngôn đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ. Nhìn bề mặt của chiếc hộp là có thể biết nó rất đắt, nàng nói: "Tặng cho chị, món quà giữa bạn bè với nhau."

Lục Kiều Vi không nhận, mà lấy điện thoại ra, cô nói: "Lần trước cô giúp tôi mua đồ, còn chưa đưa tiền cho cô. Cô muốn tiền mặt hay chuyển khoản?"

Biết nàng sẽ không muốn, Lục Kiều Vi lại nói thêm một câu: "Giữa bạn bè cũng phải tính toán cho rõ ràng."

"Được."

Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại di động ra, click mở Alipay.( Hoạt động tương tự Momo ở VN)

Lục Kiều Vi trong lòng rất ngạc nhiên, không nghĩ đến người có tiền lại dùng Alipay, trước kia cô đọc tiểu thuyết đều là dùng thẻ tín dụng, cô có chút tò mò về số dư của Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn trượt ngón tay về phía số dư một chút, Lục Kiều Vi liếc nhìn một cái, tất cả đều là con số, cũng không biết có bao nhiêu con số, nhưng chắc chắn là rất giàu có.

Lục Kiều Vi một bên trả tiền, một bên suy nghĩ rằng tiền của cô nhất định là một phần nhỏ bé trong đại dương tiền mênh mông của nàng. Thật là bi ai.

"Quà tặng." Văn Cẩn Ngôn lại đưa chiếc hộp cho cô: "Cảm ơn chị ngày hôm đó đã cho em ở lại, nếu không nhận thì trong lòng em sẽ cảm thấy băn khoăn."

Bổ sung thêm một câu: "Một món quà nhỏ, không đáng tiền."

Lần này Lục Kiều Vi nhận lấy.

Có qua có lại, thanh toán xong.

Về đến nhà, Lục Kiều Vi tắm rửa xong rồi đi mở hộp ra, vừa mở ra thì có một tia sáng lóe lên, bên trong thế nào lại là một sợi dây chuyền kim cương, có đính một viên kim cương màu hồng nhỏ, còn to hơn cả chiếc nhẫn cưới cô muốn mua.

Lục Kiều Vi tìm kiếm trên trang web chính thức, sau đó thậm chí còn bị sốc hơn.

Hai trăm vạn?

Hai trăm vạn a! Cái này gọi là không đáng tiền sao?

Lục Kiều Vi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn, nghĩ lại thôi quên đi, Văn Cẩn Ngôn nhất định sẽ không muốn, lần này lại dây dưa thêm một thời gian dài.

Với số tiền lớn như vậy, Lục Kiều Vi cả đêm không ngủ được.

Lục đại mãnh ơi là Lục đai mãnh, thật vất vả mới thanh toán xong, bây giờ trên lưng lại cõng thêm mấy trăm vạn, tay của cô như thế nào lại tiện như vậy, không chịu được sự dụ dỗ.

Ngoài ra, cô còn đang còn lo lắng về một phương diện khác, trong đầu cô hiện lên một câu kỳ quái, chính là thời điểm cùng Thích Nhất Hoan nói chuyện phiếm, Thích Nhất Hoan nói:

Em thấy đấy, con gái thì xinh đẹp, gợi cảm, thân thể mềm mại và còn rất thơm. So với những tên đàn ông cứng ngắc kia không tốt hơn sao? Bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp, tính cách ôn nhu, cho em nhiều tiền, còn rất hiểu tâm ý của em, em hà tất phải làm khó chính mình?

Cô bỗng nhiên cảm thấy rất có đạo lý a.

Trong khoảng thời gian sau, mỗi ngày Lục Kiều Vi mang theo sợi dây chuyền hơn hai trăm vạn, mỗi ngày đều giống như yêu tinh bám vào người, ăn không ngon ngủ cũng không yên. Rất nhiều lần cô muốn hẹn Văn Cẩn Ngôn ra, sau đó trả lại sợi dây chuyền.

Nhưng cô không dám gặp mặt Văn Cẩn Ngôn. Sau khi suy nghĩ đắn đo, cô quyết định gửi chuyển phát nhanh đến công ty của Văn Cẩn Ngôn, như vậy mới ngăn chặn được khả năng gặp mặt.

......

Nhưng việc chuyển phát nhanh đột ngột bị trì hoãn bởi vì cô đang muốn chuyển nhà.

Căn nhà do người môi giới hỗ trợ tìm, trước đây Lục Kiều Vi đã dành thời gian xem qua, gần công ty, có ánh sáng tốt, theo lời giới thiệu là 80m2, thời điểm Lục Kiều Vi đến đó thì ước tính ra khoảng hơn 100m2, nhưng có điều duy nhất không tốt chính là thủ tục thuê nhà thật sự rất rắc rối.

Trong căn nhà có một phòng ở 140m2, giá cả phải chăng về mọi thứ, nhưng không biết tại sao, Lục Kiều Vi luôn cảm thấy điều kiện tốt quá mức, nào có ai vừa mới tân trang nhà liền cho thuê, Lục Kiều Vi cũng không dám thuê, vẫn là thủ tục cho thuê nhà có một chút rắc rối.

Nguyên nhân của rắc rối là ngay từ lúc thuê nhà phải ký hợp đồng nửa năm. Do công việc của người thuê trước thay đổi giữa chừng nên chỉ có thể cho thuê lại căn nhà, giá cả cũng rẻ hơn bình thường một chút, cũng xem như là Lục Kiều Vi nhặt được tiện nghi.

Lúc mất ngựa nào biết phi phúc, lúc đầu còn lo lắng tìm không có nhà nhưng bây giờ đã tìm được nhà tốt hơn, hehe, chắc cô sẽ rất nhanh trở về một cuộc sống bình thường.

Vào ngày chuyển nhà, Khúc Thanh Trúc đến đây giúp đỡ, Văn Cẩn Ngôn cũng gọi điện đến muốn qua, Lục Kiều Vi chột dạ muốn chết, ấp úng nói không cần.

Văn Cẩn Ngôn rất săn sóc nói: "Chị ở chỗ nào, có nhiều đồ vật hay không, em có thể dùng xe giúp chị mang qua, thời tiết nóng rất cực cho chị."

Lục Kiều Vi vẫn từ chối: "Đồ vật của tôi rất ít, hiện tại đang rất bận. Chời khi tôi làm xong sẽ gọi lại cho cô."

Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, nói: "Chị sẽ không chủ động liên lạc với em."

Lục Kiều Vi trong lòng cảm thấy căng thẳng nói: "Lần sau nhất định!"

Bên kia, Văn Cẩn gôn cầm điện thoại nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, mỉm cười.

Thư ký không rõ nguyên do nói: "Thật sự không nghĩ đến a, Lục tiểu thư có tính cảnh giác cao như vậy. Văn tổng, cô xem chuyện nhà ở....."

Văn Cẩn Ngôn nói: "Vẫn là tôi không đủ tốt."

Bí thư: "?"

Văn Cẩn Ngôn: "Không đủ nhiệt tình."

Bí thư: "??"

Văn Cẩn Ngôn: "Không đủ nóng bỏng, không đủ phóng túng."

Cho nên, đây là nguyên nhân chủ yếu sao?

Thư ký cảm thấy mình còn quá ít kinh nghiệm.

......

Chuyển nhà rất phiền phức, Lục Kiều Vi ở hơn nửa năm, đồ vật cũng rất nhiều, lại không bỏ được toàn bộ để đổi mới, cho nên chỉ có thể bao lớn bao nhỏ mang đi.

Nghĩ đến cuộc gọi của Văn Cẩn Ngôn, sợ đến hoảng hốt.

Khúc Thanh Trúc hỗ trợ đem đồ vật lên lầu, làm hơn một tiếng đồng hồ, cả hai người đều mồ hôi nhễ nhại. Sau một tiếng bật điều hoà lên, rồi đi xuống siêu thị dưới lầu mua rau.

Nấu ăn thật mệt mỏi. Lục Kiều Vi sau khi mua rau thịt xong, rồi lại đi mua sủi cảo đông lạnh. Hai người đi đến tủ đông lạnh, vừa mới cầm lên một gói sủi cảo để xem thử, rồi chuẩn bị đổi nhãn hiệu khác.

Bác gái bên cạnh vội vàng nói: "Nhãn hiệu này hiện đang bán rất chạy, sủi cảo bến tàu Loan Tử! Đang mua một tặng một, còn không muốn mua sao!"

Thấy Lục Kiều Vi chuẩn bị rời đi, nàng lại nói: "Đứa nhỏ ngốc, mau mua một gói đi. Ăn không hết thì tặng cho bạn, mỗi người một gói! Nhân thịt heo, da mỏng, đủ chất!"

Lục Kiều Vi: "............"

Cô đã quên mất mình đã nói chuyện với bác gái hướng dẫn mua hàng như thế nào, dù sao khi đến quầy tính tiền, trong giỏ của cô đã có hai gói sủi cảo bến tàu Loan Tử, bánh trôi, hoành thánh, bánh bao nhân trứng sữa... Khi thanh toán xong, tiểu tỷ tỷ thu ngân trầm ngâm nhìn cô một cái.

Chiếc túi trong tay rất nặng, Lục Kiều Vi ngượng nghịu cười, "Ha ha ha ha, không thể không bội phục khả năng bán hàng bác gái, lát nữa cậu muốn ăn gì?"

Vẻ mặt của Khúc Thanh Trúc có chút một lời khó nói hết, đi tới cửa thang máy, nói: "Mình nhớ đến còn chút việc, cho nên phải đi về.

"Đừng a, mình ăn không hết." Lục Kiều Vi tiếp tục mỉm cười: "Tốt xấu gì cũng vào nhà ngồi một chút đi, mình muốn cùng nhau ăn."

Khúc Thanh Trúc bị mang lên lầu, mua nhiều quá cũng không biết ăn cái gì, Lục Kiều Vi lấy mỗi thứ một chút, ăn đến cả hai người đều căng bụng, Lục Kiều Vi suýt nữa buộc miệng thốt ra một câu: "Ăn no muốn cong luôn rồi".

Hai người lại dọn dẹp trong nhà lại một chút, Khúc Thanh Trúc không ngủ lại mà lái xe rời đi, buổi tối khi Lục Kiều Vi đang giặt quần áo, lấy trong túi ra một tờ giấy.

Tờ giấy trắng như lơ lửng dưới ánh đèn.

Lúc đầu nhìn sơ là trang giấy nho nhỏ, khi mở ra lại lớn bằng một khổ giấy A4.

Trên đó viết: 【 Bến tàu Loan Tử đang tuyển dụng lao động có tay nghề cao, tất cả các cô gái ưu tú đều có thể đến ứng tuyển, lương tháng 7K, ưu tiên những ai tay chân nhanh nhẹn, bao ăn ở ...】

Lục Kiều Vi: "............"

Cô hoài nghi rằng bác gái hướng dẫn mua hàng có lừa cô hay không.

Không biết có phải cô đã ăn quá nhiều sủi cảo vào buổi tối hay không. Trong đầu của cô tất cả đều là mấy chữ bến tàu Loan Tử, cuối cùng còn mơ thấy mình đang đứng trên bến tàu.

Tại bến tàu, Văn Cẩn Ngôn lạnh lùng nhìn cô nói: "Chị xong rồi?"

Lục Kiều Vi thình thịch một cái, rơi xuống nước, vừa giãy giụa vừa hét lên: "Cứu mạng, tôi xong rồi, cứu mạng, tôi cong ..."

Cuối cùng tỉnh dậy với lớp mồ hôi lạnh trên người.

Sau nửa đêm, như thế nào đềi không thể ngủ được. Đầu óc đều là xong rồi, cong, cong, xong rồi và cuối cùng biến thành xong rồi — tôi đã bị bẻ cong!

Cô lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhớ đến Thích Nhất Hoan đã nói qua, muốn biết mình cong hay thẳng thì phải chứng thực tính hướng một chút.

Lục Kiều Vi nhớ đến

1 2 »

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play