Thẩm Trác Ngọc đi cùng Trì Nhuế Thư đến trường, Trì Nhuế Thư xách cặp, bỏ sách vào đó, nhất quyết đòi cô ngồi cùng nàng ở hàng ghế đầu tiên, lớp học có hơn trăm người nên ngồi ở phía trước đặc biệt dễ thấy.

Cô có chút xấu hổ, cúi đầu thấp giọng nói với Trì Nhuế Thư: "Nhuế Nhuế, dì đến cọ lớp, ngồi phía trước như vật không tốt lắm đâu, nếu không dì đổi ra phía sau ngồi nhé?"

"Dì không nói dì tới đây cọ lớp thì ai mà biết dì tới đây làm gì? Suỵt, đừng nói chuyện, giáo sư tới."

Giáo sư rất nổi tiếng trong giới nghệ thuật, rất nhiều người đến tham gia lớp học, trong đó có một số người còn lớn tuổi hơn Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc quay đầu nhìn xem, liền cùng Trì Nhuế Thư xem sách.

Hai người yêu nhau ngồi cùng nhau dễ dàng nói chuyện, nhưng Trì Nhuế Thư lại không nhịn được, lần nào cũng giả vờ ghi chép, viết nguệch ngoạc vào sổ, nói chuyện với Thẩm Trác Ngọc.

Thẩm Trác Ngọc lại rất nghiêm túc, cũng không thường xuyên trả lời nàng.

[Dì, dì có để ý thấy có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta không?]

[Sao nam nhân phía sau cứ nhìn dì mãi thế? Thật kinh tởm]

[Dì, giờ ra chơi chúng ta hôn trong lớp nhé]

[Dì......]

"Trì Nhuế Thư?" Vị giáo sư phía trên lấy phấn chọc lên bàn: "Mời em nói cho tôi biết điểm mấu chốt cùng tỷ lệ của tác phẩm điêu khắc hình người này..."

"Được, trước hết là cần quan sát chất liệu làm nên dù là điêu khắc bằng đất sét hay thạch cao, đây đều là tỷ lệ vàng của cơ thể người..."

Trì Nhuế Thư đứng thẳng, nói lớn hơn trước rất nhiều, giống như một cô gái ngoan đang học bài, giáo sư liếc nhìn cuốn sách của nàng, nói "Sit down, please."

Vốn dĩ Thẩm Trác Ngọc không muốn trả lời nàng, nhưng thấy nàng đắc ý như vậy, cô lại viết một câu vào sách: [Con không nghe giảng, sao biết làm thế nào?]

Trì Nhuế Thư đáp: [Đương nhiên, loại câu hỏi này so easy]

Thẩm Trác Ngọc nói trong lòng: Thật ngoan.

Hai người kém hơn mười tuổi, chưa bao giờ học cùng nhau, nhiều nhất là Trì Nhuế Thư đang học, cô mang đồ ăn cho Trì Nhuế Thư, mỗi lần đều đứng ngoài lớp đợi nàng, mỗi lần nàng nhìn thấy cô thì mặt liền tối sầm, không muốn rời khỏi lớp học.

Cô liền vào dỗ Trì Nhuế Thư đi ăn cơm, có người hỏi cô là gì của Trì Nhuế Thư, lúc đó cô mới ngoài hai mươi, ngượng ngùng nói với người khác rằng mình là mẹ kế của nàng, cho nên mới nói mình là chị gái của nàng.

Sau đó, Trì Nhuế Thư hung hăng nói cô là "dì", là "lão dì".

Thẩm Trác Ngọc rất xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói, "Gọi là dì cũng được." Ít nhất sẽ không gọi tên lẫn họ, có tiến bộ.

Quả thực, sau khi Trì Nhuế Thư gọi dì, nàng liền lễ phép với cô hơn, nàng chỉ là một đứa trẻ hư mà thôi, tính tình không tốt, ở chung lâu ngày, Thẩm Trác Ngọc cũng biết bản tính nàng không xấu.

Cô đến trường thêm vài lần nữa, Trì Nhuế Thư cũng chịu ăn đồ ăn của cô, một hôm trời mưa to, cô đến quên mang theo ô, muốn chạy về thì Trì Nhuế Thư cho cô mượn ô, ném cho cô nói: "Đợi lát nữa cầm về, không biết mỗi ngày đầu óc dì nghĩ gì, ngốc muốn chết."

Thẩm Trác Ngọc bị nàng mắng một trận mất mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, ăn xong liền đem hộp giữ nhiệt về, buổi tối lại đến đón Trì Nhuế Thư.

Đi đi về về cũng khá phiền phức, nhưng ngồi ở hàng ghế sau nghe tiếng mưa đập vào cửa kính xe mà trong lòng lại có chút ấm áp.

Cô luôn cảm thấy mình có tình cảm "mẹ con" với Trì Nhuế Thư, coi nàng như con gái riêng của mình, nhưng khi Trì Nhuế Thư tỏ tình với cô, tim cô chậm lại vài nhịp, nghĩ đến câu nói trong : Tình không biết bắt đầu từ bao giờ, mới thoáng chống đã đậm sâu.

Kể từ khi cô chuyển đến nhà Trì Nhuế Thư, hai người liền sống chung, dù là ngày nghỉ hay cuối tuần, ở nhà luôn có hai người, khi Trì Nhuế Thư mới vừa thích cô, nàng đã thử nói một câu: "Bố con mỗi năm về một lần, ngày hôm sau liền rời đi, dù tính là bạn trai, nhưng cũng có coi dì là con dâu nuôi từ bé, dì đi cùng con, con sẽ nuôi dì."

Nói lời này có chút nhục nhã, Thẩm Trác Ngọc bảo nàng đừng nói huơu nói vượn, nhưng trong lòng lại không có đạo đức mà nghĩ: Hình như là như vậy, mình cùng Nhế Nhuế ở bên nhau, giống như loại quan hệ cổ đại vậy.

Thẩm Trác Ngọc nghĩ đến đoạn thời gian mà mối quan hệ của cô và Trì Nhuế Thư là tốt nhất, khi cô đến đợi Trì Nhuế Thư ở ngoài lớp học, Trì Nhuế Thư đều sẽ trộm tìm kiếm bóng dáng của cô, trộm nhìn về phía cô, khi đó sẽ có một tia nắng vàng chiếu vào cửa sổ, chiếu sáng đám tro bụi trong không khí.

Có thể coi hai người đã có một mối tình học đường thanh xuân tốt đẹp cùng mông lung.

Nghĩ tới đây, cũng là lúc tan học, Trì Nhuế Thư bị giáo sư kêu lại, nói muốn hỏi nàng một chuyện, Thẩm Trác Ngọc khẩn trương, cho rằng cuộc trò chuyện của hai người đã bị phát hiện.

May mà giáo sư chỉ muốn nói chuyện với Trì Nhuế Thư, muốn mời nàng làm một dự án, để nàng tham gia triển lãm điêu khắc, Trì Nhuế Thư thương lượng với giáo sư rồi dẫn Thẩm Trác Ngọc ra khỏi lớp học, thoải mái hào phóng.

Khi gặp người quen, nàng sẽ nói Thẩm Trác Ngọc là bạn cùng lớp của nàng, hai người đang yêu nhau, Thẩm Trác Ngọc không làm sáng tỏ, cô cũng vui vẻ, đứng ở trong trường trông tuổi trẻ như những cô gái kia.

Đón ánh mặt trời, hai người lại lãng mạn một phen.

Ở nước ngoài một năm, hai người cũng sẽ cãi nhau như những đôi vợ chồng bình thường, giận đối phương, oán giận đối phương lười biếng, nhưng nếu hôm nay cãi nhau thì ngày mai sẽ làm lành.

Hai người ở bên nhau vào mùa đông, vừa lúc năm nay ăn Tết ở nước ngoài, hai người đến khu phố người Hoa mua đồ, câu đối, đèn lồ ng đỏ và trang trí nhà cửa thật rực rỡ. Đáng tiếc là ở nước ngoài không ăn Tết Âm lịch, không khí không đủ sôi nổi, cả hai dự định sẽ bay về thăm bạn bè sau Tết Dương lịch ở nước ngoài.

Hai người ngồi bên lò sưởi sưởi ấm và ăn gà rán, Trì Nhuế Thư lấy một cái đùi gà ra, nhanh chóng đặt lên đ ĩa, rắc thì là rồi lăn qua một lớp ớt cho Thẩm Trác Ngọc ăn.

"Sao vậy, con cứ nhìn chằm chằm vào dì." Thẩm Trác Ngọc nghi hoặc hỏi.

"...À, con đang nghĩ một vấn đề." Trì Nhuế Thư nói: "Dì, dì xem, chúng ta đã ở bên nhau được một năm rồi, không phải nên tính đến việc kết hôn sao? Quốc gia này cho phép đồng giới kết hôn."

Thẩm Trác Ngọc dừng động tác, lại cúi đầu cắn một miếng thịt gà, đây là Trì Nhuế Thư đưa cho cô, cô chậm rãi ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Trì Nhuế Thư mở to mắt, cô đưa đùi gà cho nàng hỏi: "Ăn không?"

Trì Nhuế Thư sốt ruột, nàng giống như đùi gà trong tay cô, da bị chiên giòn, nàng nói: "Được không? Nếu không cho con lời chắc chắn thì con sẽ tức giận đó!"

"Con đây là đang cầu hôn dì, hay là đang bức hôn dì vậy?" Thẩm Trác Ngọc cho nàng xem xương gà, "Nhìn xem, đây chính là thứ con dùng để cầu hôn, có thành ý hay không..."

"Ai nói!"

Trì Nhuế Thư đút ngón tay vào túi, lục lọi lấy ra một hộp nhẫn, là một chiếc hộp màu đen, bên trong có một chiếc nhẫn nằm trên nền nhung đỏ.

Kim cương đen.

Nhẫn kim cương đen.

Thẩm Trác Ngọc đã từng nhìn thấy, đó chính là chiếc nhẫn mà Trì Nhuế Thư lấy ra trong vụ đoạt hôn, ngày hôm đó Trì Nhuế Thư mặc tiểu tây trang có cài hoa đỏ trên ngực, nàng đứng ở đầu kia của thảm đỏ, mọi người đều nghĩ nàng đến là muốn nói lời chúc phúc.

Nhưng Trì Nhuế Thư từng bước chạy về phía Thẩm Trác Ngọc, lấy ra một chiếc hộp, cầu hôn Thẩm Trác Ngọc trước mặt mọi người.

Lúc đó đã trở thành một chuyện cười hoang đường.

Lúc này Trì Nhuế Thư lại lấy chiếc nhẫn ra, cười nói: "Dì, dì có biết truyền thuyết mỹ lệ về kim cương đen không? Lúc đó con chưa có cơ hội nói cho dì biết."

Thẩm Trác Ngọc nói cô không biết.

Trì Nhuế Thư nói: "Kim cương đen, cũng không phải là một loại kim cương, mà là khoáng chất thần bí được mang đến từ ngoài hành tinh. Nếu ai đó tặng dì một viên kim cương đen, có nghĩa là cô ấy đã tháo xuống một hành tinh cho dì."

Nàng ngọt ngào nói: "Khi nhìn thấy viên kim cương đen này, con liền nghĩ đến dì, con liền muốn tặng dì một hành tinh, dì chính là hoa hồng đỏ trên hành tinh của con, con là vương tử yêu dì, hành tinh nhỏ đó, chỉ có dì và con, hahahaha."

Nàng nói một lúc lâu cũng không nghe thấy Thẩm Trác Ngọc nói muốn đeo nhẫn, nàng cảm thấy có chút chột dạ, nói: "Nếu dì thấy không đủ lãng mạn thì con sẽ tìm ngày khác, con sẽ cầu hôn dì, dì thấy có được không?"

Trả lời nàng là ngón tay của Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc đặt tay lên lòng bàn tay nàng, nói: "Không biết qua nhiều năm như vậy, ngón tay của dì có béo ra không, có đeo được hay không."

"Đương nhiên là được!" Trì Nhuế Thư vừa nói vừa đeo cho cô, "Dì biết không, trước kia con nhờ Lục Kiều Vi làm chiếc nhẫn này, hiện tại công việc kinh doanh của bọn họ lớn đến mức gần như đuổi kịp DMD, một thương hiệu quốc tế lớn, chúng ta lấy chiếc nhẫn này ra chụp ảnh, đều không sản xuất nữa."

"Ừm, ánh mắt của Nhuế Nhuế rất tốt."

Thẩm Trác Ngọc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, không biết có đeo đúng hay không, cô cúi đầu hôn lên, tiếp tục sưởi ấm cùng Trì Nhuế Thư.

Ngọn lửa bay lên cao, mang theo hơi ấm của mùa đông, những bông tuyết ngoài cửa sổ lần lượt bay đi, nếu rơi dày hơn, ngày mai có thể đắp người tuyết.

Hai người cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp, khi tuyết ngừng rơi, hai người đắp người tuyết trong sân, mặt đỏ bừng vì lạnh, Thẩm Trác Ngọc sợ làm mất chiếc nhẫn nên cất lại vào hộp, buổi tối bảo Trì Nhuế Thư đeo vào.

Thẩm Trác Ngọc nói: "Nhuế Nhuế, dì không có vứt chiếc vòng tay mà trước đó con đưa cho dì, dì đã nhờ Lục Kiều Vi đổi thành vòng cổ, sau này làm phẫu thuật phải thường xuyên khử trùng nên dì cất đi. "

Trì Nhuế Thư gật đầu: "Con biết, sau khi rời đi, con nhận được email của Lục Kiều Vi, tuy chị ấy không nói rõ nhưng con cũng hiểu."

Thẩm Trác Ngọc cười, xoa xoa tay nói: "Vậy sau này kết hôn chúng ta đến tìm Cố Tinh Thần thiết kế váy cưới đi. Nghe nói bọn họ kết hôn đều đến chỗ cô ấy thiết kế. "

"Được, chờ về nước chúng ta liền tìm cô ấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play