Trì Nhuế Thư mua căn nhà mới, giá không hề rẻ, nhưng dựa theo lực tài chính hiện tại của Trì Nhuế Thư, mua căn nhà này chỉ là một khoản chi phí nhỏ.

Một ngôi nhà kiểu tây có ba tầng.

Khi nhìn thấy ngôi nhà, Thẩm Trác Ngọc rất cảm động, trước đây Trì Nhuế Thư từng chơi một trò chơi, cô muốn thử, cô tải xuống một trò chơi sinh tồn, chơi chặt cây cối xây nhà, cô không giỏi tiêu diệt quái vật, chỉ thu thập vật liệu để xây nhà.

Khi đó Trì Nhuế Thư đáp lại một câu rất hay, nhưng không nghĩ tới cô lại ghi tạc ở trong lòng, Trì Nhuế Thư nói: “Dì, từ nay về sau con đều sẽ tham dự vào cuộc sống của dì.”

"Được." Thẩm Trác Ngọc gật đầu đồng ý.

Sau khi có nhà ở, hai người liền chất đầy đồ đạc vào, Thẩm Trác Ngọc thích trồng hoa và cây cối nên Trì Nhuế Thư đã xây cho cô một vườn hoa nhỏ.

Trùng hợp là gần đó có một cặp vợ chồng người Hoa, hai người rất vui mừng khi được gặp đồng hương ở nước ngoài, đôi vợ chồng này còn hỗ trợ hai người dọn dẹp nhà cửa, dẫn hai người đến chợ hoa chim cảnh gần đó để mua, phía trước là một cửa hàng thú cưng, bên trong có những chú cún con rất đáng yêu.

Thẩm Trác Ngọc ngồi xổm bên ngoài lồng sắt nhìn cún, Trì Nhuế Thư cũng xem cùng cô, nói: "Dì, dì có muốn nuôi một con không? Sau này chúng ta nuôi một con mèo và một con chó, cuối tuần có thể dắt chúng ra ngoài đi dạo."

"Được, nhưng hiện tại không có thời gian, dì phải tìm việc làm, không biết bệnh viện ở đây có tuyển người hay không."

"Thử sẽ biết." Trì Nhuế Thư rất muốn nói không tìm được cũng không sao, nàng có thể nuôi cô, nghĩ đến Thẩm Trác Ngọc còn có dự định của chính mình, nàng ghi nhớ lời nói vào trong lòng, động viên nói: “Y thuật của dì cao như vậy, sơ yếu lý lịch cũng đẹp, sao có thể không tìm được, hơn nữa con luôn cảm thấy dì có thể mở phòng khám của riêng mình, tự mình làm lão bản.”

Thẩm Trác Ngọc lắc đầu, “Loại loanh quanh lòng vòng thế này quá mệt, dì chỉ muốn bình đạm đi làm nghỉ tan làm, làm bác sĩ có danh tiếng, tất cả bệnh nhân đến khám đều tin tưởng dì, dì không muốn làm gì khác cả”.

Cô lại nói: "Nhưng nếu Nhuế Nhuế thích thì có thể làm, dì luôn ủng hộ, dì tin con có thể làm tốt."

"Ha ha." Trì Nhuế Thư được cô khen đến lâng lâng.

Hai người đang chơi với chú chó con ở lối vào cửa hàng thú cưng, cặp đôi người Hoa vô cùng hâm mộ, nói: "Thật là ân ái, đôi vợ chồng già chúng ta nhìn đều thấy chua."

"Hai người cũng thật tốt, con chỉ hy vọng về sau con với dì cũng có thể bình đạm như hai người." Trì Nhuế Thư chân thành nói, điều thực sự hâm mộ không phải là thân mật trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, mỗi người đều có thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, mà những mối tình có thể đi đến cuối cùng, nương tựa vào nhau cả đời mới chân chính làm người hâm mộ.

Tình yêu.

Càng dài lâu càng nồng nhiệt.

Chơi đùa với chó xong, hai người đi mua đồ, mua rất nhiều hạt giống hoa, khi trở về, Trì Nhuế Thư cầm mấy chậu hoa nhựa, chậu hoa sứ khó cầm nên nàng nhờ cửa hàng giao đến.

Vợ chồng người Hoa nói: “Sau này có thời gian sẽ đưa hai người đến phố người Hoa xem, mua đồ ở đó thuận tiện hơn, giao tiếp cũng dễ dàng hơn”.

Thẩm Trác Ngọc vốn định mời bọn họ ăn cơm, nhưng hôm nay cô quá bận, không có thời gian nấu nướng, nên nói lời cảm ơn, mời bọn họ lần sau lại tới.

Thừa dịp trời còn chưa tối, Thẩm Trác Ngọc cùng Trì Nhuế Thư xới đất trong sân, đầu tiên là đặt chậu hoa, sau đó khi có thời gian sẽ vùi hạt hoa vào đó.

Mấy ngày nay thật bận rộn, phải dọn dẹp trong ngoài, tan làm, hai người nghỉ ở nhà một ngày, ngồi ngoài sân uống trà, trò chuyện và cảm nhận không khí nhân văn nơi đây.

Ngoại trừ màu da và ngôn ngữ ra, hai nước không có gì khác biệt, Thẩm Trác Ngọc đếm số người sống ở đây, nghĩ đến việc sau này mời mọi người đến ăn cơm để mừng tân gia, đây sẽ là một dịp vui vẻ để mọi người tụ hội, về sau cũng tiện giao tiếp hơn.

Trước khi mời mọi người, cô còn đặc biệt hỏi thăm sở thích của mọi người thông qua vợ chồng người Hoa, cô nấu món ăn ở đây không giỏi lắm nên nấu món đặc sản trong nước cho mọi người ăn.

Hàng xóm rất nhiệt tình, ai cũng mang quà đến, có người hỗ trợ trồng hoa, dọn cỏ.

Đây hoàn toàn là một khởi đầu mới.

Chủ nhà và khách mời vui vẻ, mọi người ngồi ngoài sân uống rượu trò chuyện, ngôn ngữ khác nhau, đôi khi hàng xóm kể chuyện cười mà hai người không cảm thấy buồn cười, nhưng không khí vẫn hòa hợp, mọi người cười thì hai người cũng cười theo.

Khi Thẩm Trác Ngọc muốn tìm việc, bọn họ sẽ giúp giới thiệu nơi nào có bệnh viện lương cao hơn, đề cử Thẩm Trác Ngọc thử việc.

Mọi người rời đi, Thẩm Trác Ngọc thu dọn sân, sau khi mọi việc đã xong xuôi, buổi tối Thẩm Trác Ngọc lại kiểm tra sơ yếu lý lịch của mình, in ra, chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày hôm sau.

Buổi tối đi ngủ, cô mở gói chuyển phát nhanh, lấy mặt nạ bên trong ra, trời lạnh, Thẩm Trác Ngọc vào trong phòng tắm đắp mặt nạ, khi ra ngoài thì vứt vào thùng rác.

Trì Nhuế Thư tò mò ghé vào mép giường, luôn cảm thấy Thẩm Trác Ngọc có chút lén lút, "Dì có tiểu bí mật sao? Sao lại trốn tránh con?"

"Nào có." Thẩm Trác Ngọc đỏ mặt.

Trì Nhuế Thư không tin, nhất quyết muốn vào phòng vệ sinh xem, Thẩm Trác Ngọc đứng dậy ngăn cản, Trì Nhuế Thư đè cô nói: “Dì, dì đừng lộn xộn, cũng không được cười, nếu không về sau trên mặt sẽ có nếp nhăn.'

"Ai nói? Này không có cơ sở." Thẩm Trác Ngọc ngoài miệng nói như vậy, mà người liền bất động, nề hà Trì Nhuế Thư không nói lý, đè ép liền không đứng dậy.

Một lúc sau, nàng chạy vào phòng tắm xem, khi quay lại nàng nghi hoặc nói: “Trong đó không có gì cả, sao dì lại giấu kỹ như vậy?”

“Dì trêu con thôi, thực sự không có gì” Nói đến đây, Thẩm Trác Ngọc lén nhẹ nhàng thở ra, ngón tay dán lên mặt.

Cũng may không bị phát hiện, nếu không thì quá mất mặt.

Ngày hôm sau, trời trong xanh, nắng chói chang.

Thẩm Trác Ngọc dậy sớm tắm rửa, nhưng vẫn ở trong đó rất lâu mới ra ngoài, Trì Nhuế Thư dựa vào tường, híp mắt nhìn cô. Thẩm Trác Ngọc rất bình tĩnh kéo quần áo nói: “Hôm nay phỏng vấn, dì phải sửa soạng một chút.”

"Ò……"

Trì Nhuế Thư vội vàng vào phòng tắm, tìm kiếm bên trong, đếm từng ngày, cũng không phải ngày kỷ niệm, sao hôm nay lại thần bí như vậy?

Hiện tại còn chưa khai giảng nên nàng không cần phải đến trường, liền đi phỏng vấn cùng Thẩm Trác Ngọc.

Rất nhiều người đến phỏng vấn, trong đó có nhiều cô gái trẻ đã tốt nghiệp, Thẩm Trác Ngọc khẩn trương lạ thường, lo lắng mình không thể sánh bằng các cô gái trẻ, dù là bác sĩ có nhiều kinh nghiệm nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi, thiếu tự tin.

Trì Nhuế Thư rất không phục, "Ai nói dì không sánh bằng? Nhìn tay dì đi, mịn màng mềm mại, nhìn mặt dì đi, ấn vào một chút cũng có thể tích ra nước, dì, gần đây mặt dì nộn nộn rất thích hợp để hôn."

Thẩm Trác Ngọc nghe vậy liền cảm thấy tự tin, cầm sơ yếu lý lịch đi vào, Thẩm Trác Ngọc có chút danh tiếng ở trong nước, đã phát biểu rất nhiều luận văn, người phỏng vấn cô không biết, cô chỉ đơn giản trả lời vài câu hỏi, đối phương chủ động để lại trong lý lịch của cô là kêu cô trở về chờ tin tức.

Khi đi ra, Thẩm Trác Ngọc sờ lên mặt mình, khẽ mỉm cười.

Nói là trở về chờ tin tức, trên đường trở về, Thẩm Trác Ngọc nhận được tin tức, đối phương hỏi cô tuần sau có thể đi làm không, Thẩm Trác Ngọc nói có thể, công việc của cô cứ như vậy mà ổn định.

Cô nghĩ tới đề nghị của Trì Nhuế Thư, cô có thể làm việc vài năm, nếu không thích ứng được có thể về mở phòng khám của riêng mình.

Sau khi có công việc, hai người coi như đã ổn định, trong lòng Thẩm Trác Ngọc mới yên tâm, cô mới dám tự tin mua đồ vật trong nhà.

Nhưng Trì Nhuế Thư cảm thấy kỳ quái, dù Thẩm Trác Ngọc đã tìm được việc làm nhưng ngày nào cũng thần thần bí bí, thích cọ xát trong phòng tắm, ngay cả khi tắm cũng không cho nàng vào.

Buổi tối Thẩm Trác Ngọc đi tắm, Trì Nhuế Thư ngồi xổm bên ngoài xem đồng hồ, nghe Thẩm Trác Ngọc đi vào trong nước, chờ ba phút, nàng nhanh chóng mở cửa.

Nàng phát hiện Thẩm Trác Ngọc đắp mặt nạ, đang ngâm mình trong bồn hoa, cánh hoa hồng thơm ngát, làm da thịt cô trắng nõn, rất quyến rũ.

Thẩm Trác Ngọc nằm như hôn mê, nhất thời không để ý có người vào phòng tắm, nghe tiếng bước chân mới ngồi dậy, bọt nước bị cô nhấc lên.

Cô hốt hoảng, không biết nên lấy mặt nạ trên mặt xuống hay là che thân mình, cuối cùng trượt xuống nước, không biết thân hình của mình dưới nước mê người đến mức nào, những cánh hoa hồng đó căn bản không thể che được cái gì.

Trì Trì Thư từng bước đến gần: "Dì, hóa ra dì lén dưỡng da a, là vì con sao? Dì thật đáng yêu."

Thẩm Trác Ngọc bị lời nói của nàng làm cho ngượng ngùng, lẩm bẩm nói không có, lại nói: "Không phải con vừa tắm xong sao? Lát nữa dì sẽ ra sau."

“Không muốn.” Trì Nhuế Thư trực tiếp cởi quần áo, không mặc gì, nhấc chân xuống nước, từ phía sau ôm cô.

"Dì..." Ngón tay Trì Nhuế Thư dừng trên lưng cô, dáng người Thẩm Trác Ngọc rất gầy, không tính là đầy đặn, nhưng cái gì nên có cô đều có.

Nàng lại ước lượng.

"Dì, gần đây dì ăn gì vậy? Gầy đi rồi."

Mặt Thẩm Trác Ngọc đỏ bừng, cô cảm thấy xấu hổ khi bị Trì Nhuế Thư bắt gặp mình chăm sóc bản thân, còn trộm cân bằng dáng người, chỉ là hai người đã quen thuộc, ngượng ngùng qua đi, nhanh chóng thích ứng.

"Dì còn luyện tập ở đâu nữa? Để con cảm thụ một chút." Trì Nhuế Thư sợ cô từ chối liền nói thêm, "Dì làm những việc này đều là vì con, con nhất định phải thử, cho dì một chút phản hồi, phải không?"

“Mặt dì có mịn hay không?” Thẩm Trác Ngọc xoay người hỏi, thở dài: “Không biết nữ nhân ba mươi tuổi còn có thể trẻ như một cô gái hay không.”

"Có thể!"

Trì Nhuế Thư nắm cằm cô, xoa lưng cô, hai tay chống bồn tắm, khuấy nước, dựa vào người Thẩm Trác Ngọc nói: “Dì có biết nữ nhân giữ dáng, trở nên trẻ hơn thế nào không?”

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Trác Ngọc tiếp xúc da thịt với nàng, hiện tại cô có thể hiểu rất rõ ám chỉ của nàng, nói: “Là muốn cái kia sao?”

Trì Nhuế Thư gật đầu, ôm cô nhẹ nhàng cọ cọ.

Nàng cũng cắn vào tai cô nói: “Nữ nhân được yêu thương sẽ luôn trẻ trung đó, dì, phải nhiệt tình một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play