Phượng Duệ năm 20 tuổi, Phượng Ly Mặc 23 tuổi. Phượng Cảnh Nhâm chính thức lui đài, nhường chỗ cho Phượng Duệ lên làm hoàng đế, mở ra một triều đại mới phồn vinh hoà bình đến mãi về sau. Ngày đầu tiên làm hoàng đế, Phượng Duệ đã ra thánh chỉ, lập Cố Trạch làm hoàng hậu duy nhất của y. Cố Trạch là nam nhân làm hoàng hậu cũng không có vấn đề, thế nhưng Phượng Duệ không nạp phi, cả ngày quấn quýt bên cạnh hắn. Các đại thần sợ kim long vô hậu, kiên quyết phản đối việc này. Nhiếp chính vương Phượng Ly Mặc cũng không phản đối, y nói:

"Các ngươi muốn phản đối thì lên làm hoàng đế đi."

Các đại thần câm nín. Thế nhưng chẳng lẽ để huyết mạch cường đại như vậy tuyệt hậu sao? Vì vậy họ ngóng trông vào Phượng Ly Mặc, dù sao hắn cũng là ngân long mạnh mẽ, nếu kim long vô hậu thì còn có ngân long. Rất nhanh sự hy vọng của các đại thần bị dập tắt bởi Phượng Ly Mặc chẳng nói chẳng rằng, đã cướp lấy hoàng hậu tiền nhiệm Thẩm Manh làm Nhiếp chính vương phi, cũng không nạp thiếp.

Y nói như này:

"Bổn vương cưới hay các ngươi cưới. Thích thì tự đi mà cưới đi."

Các đại thần uất ức không thể nói, hàng ngày đều có không ít tấu sớ mong hai người này sớm nạp thiếp sinh con, kéo dài hậu duệ long tộc. Phượng Duệ rốt cuộc không kiên nhẫn, một phen hù doạ mới khiến đám người này tạm thời yên lặng. Y nói rằng:

"Không cần nữ nhân, trẫm cũng sẽ khiến các ngươi có một đại hoàng tử bằng vàng ròng!!!"

Tại sao không phải là đại công chúa? Bởi vì long tộc kết hợp với nam tử chỉ có thể sinh ra con trai. Sau buổi thượng triều hôm đó, nghe nói hoàng hậu đã bị hoàng thượng liên tục sủng hạnh suốt ba ngày, đi không nổi khỏi giường.

1 tháng sau. Cố Trạch mang thai.

Thẩm Manh mắt to trừng mắt nhỏ với cái bụng hơi nhô của Cố Trạch, hắn nuốt nước bọt, tò mò hỏi:

"Ngươi... không sợ à?"

Cố Trạch người như tên, còn trạch hơn cả Thẩm Manh. Hắn lại còn có bệnh khó giao tiếp với người ngoài, cưa được Phượng Duệ đúng là ngàn năm có một. Hắn hơi cúi đầu, xoa xoa bụng mình, khó có được nở nụ cười:

"Cũng không phải thế giới đầu tiên ta mang thai. Trước kia xuyên vào thế giới ABO cũng có mang thai qua."

Thẩm Manh gật đầu hiểu rõ, thế giới ABO omega và beta có thể sinh con được. Hẳn là hắn có xuyên vào một trong hai người đấy. Dù không nói nhưng hắn vẫn cảm thấy Cố Trạch thực sự rất hạnh phúc, hắn cũng rất hiểu cái cảm giác này.

Đủ ngày đủ tháng, Cố Trạch lâm bồn, Phượng Duệ ở bên ngoài nghe tiếng gào thảm thiết của hắn mà gấp đến độ sắp khóc. Cuối cùng không chịu được mà muốn xông vào lại bị đám ngự y ngăn cản:

"Hoàng thượng, người sinh con thật sự rất không tốt, sẽ ảnh hưởng đến long khí của hoàng thượng mất."

Phượng Duệ nghe đến đó liền tức không chịu nổi, hai ba phát dọn sạch đám người, ngang nhiên bước vào. Y nói:

"Long long cái beep. Đến ái nhân đau đớn cũng không thể ở bên chăm sóc thì còn làm phu quân làm cái gì?"

Phượng Duệ không hiểu từ beep mà Cố Trạch nói là gì, nhưng trong lúc tức giận vẫn vô tình chửi ra. Y gấp không chờ nổi xông vào đến bên cạnh Cố Trạch.

Thẩm Manh nghe tiếng mà hết hồn, hắn run lẩy bẩy ôm lấy cánh tay Phượng Ly Mặc cảm thán: "Sinh con đúng thật là đau đớn, ta đời này quyết không sinh con."

Phượng Ly Mặc ôm lấy hắn, yêu thương hôn lên trán hắn nói: "Ừ, không sinh."

Y sao có thể để kẻ thứ ba chen chân vào cuộc sống của hai người được. Dù là con cũng không thể.

Hôm trước, y đi thăm Phượng Cảnh Nhâm ở trên Đào Hoa Sơn. Nhà gỗ kiểu nhật, thác nước cùng hoa đào nở quanh năm đẹp đến hữu tình, người nằm bên hiên lại vô tình. Phượng Cảnh Nhâm đã hơn 50 tuổi thế nhưng lại không già tý nào. Hắn giống như mới chỉ 25, tóc đen tuỳ ý rủ xuống, mắt xanh khép hờ, trong tay còn cầm chén gốm.

Phượng Ly Mặc biết, Phượng Cảnh Nhâm chưa từng đặt một thứ gì trong lòng. Hắn thật sự rất vô tình, cứ như đã giao hẳn mình vào cõi tiên. Nhiều lúc y còn nhìn thấy hắn cứ ngắm mãi trời xanh, cứ như muốn tìm thấy thứ gì trên đó. Y cũng hiểu rõ, hắn không phải người bình thường, cũng không thèm gọi hắn là phụ hoàng như trước kia nữa.

"Ngươi tên là gì?"

Phượng Cảnh Nhâm lắc lắc chén trà. Một tay tuỳ ý chống cằm đáp: "Lam Diệu."

Phượng Cảnh Nhâm... à không Lam Diệu đặt chén trà xuống, nở nụ cười tự giễu. Hắn nói:

"Ta là được quy tắc tạo ra, nó đặt tên cho ta, nó cho ta tính cách, cũng cho ta sức mạnh. Thế nhưng nó chưa bao giờ xuất hiện trước mặt ta. Ta đã nhiều lần hỏi nó? Có phải muốn vĩnh viễn giam ta hay không? Nó không trả lời."

Phượng Ly Mặc trầm xuống, y nhìn Lam Diệu có hơi mất khống chế, hỏi hắn:

"Tại sao ngươi không đi tìm nó?"

Lam Diệu lắc đầu, cười ngặt nghẽo.

"Không thể, đại quy tắc không cho phép ta đến gần quy tắc. Mà quy tắc cũng không thể vào thế giới của quy tắc như một người bình thường. Vì vậy, ta chỉ có thể cảm nhận nó mà thôi."

Nụ cười Lam Diệu nhuốm phần cay đắng, hắn gục trên bàn trà ngủ luôn. Phượng Ly Mặc giúp hắn đắp chăn, hoá long bay về hoàng cung.

Nhìn bóng dáng Thẩm Manh đang nướng thịt, trong lòng Phượng Ly Mặc thật ngọt ngào. May mắn, y có thể ở bên hắn, chứ không phải dù thấy nhưng cũng không thể chạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play