Thẩm Manh nằm trên giường, từng chút từng chút ngẫm lại về những sự việc đã trải qua trong suốt cuộc đời của hắn.

Cha hắn là người Thẩm gia, giàu có và rất trăng hoa. Mẹ hắn lại chỉ là con gái của một gia đình tương đối khá giả, hoàn toàn không hề xứng đôi với cha hắn. Đến cả lúc kết hôn, hai người cũng chỉ lấy một tờ giấy chứng nhận, hoàn toàn không hề công bố ra bên ngoài. Sau đó là một chuỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt của mẹ hắn, và người bạn thân thiết nhất lại chính là người đẩy mẹ hắn vào tuyệt vọng. Cướp chồng. Không sai, bà ta còn vô cùng tự hào mà khoe khoang khắp nơi, thêu dệt mọi chuyện giống như mẹ hắn mới chính là tiểu tam. Địa vị trong nhà của hắn vô cùng lúng túng, càng lúc càng không được mọi người vừa mắt. Về sau lớn hơn một chút, hắn liền hoàn toàn dọn ra ngoài, Thẩm gia cũng vui vẻ đồng ý chu cấp tiền cho hắn ăn học sinh hoạt, coi như nể tình mẹ hắn.

Cứ như thế suốt bao năm, cho đến khi gặp người yêu hiện tại.

Hắn không biết tên thật của người yêu, cái tên Yue kia là cái tên đầu tiên Thẩm Manh gọi y. Mà y cũng thật lạ lùng, chỉ chăm sóc thế thôi cũng khiến y yêu hắn cho được. Lại còn là cái loại càng yêu càng điên cuồng. Y đối với hắn tốt lắm, tốt đến nỗi hắn cứ thế không đề phòng để người kia chiếm cứ trái tim mình. Có lẽ hắn cô đơn cũng lâu rồi, hơi xa một chút liền rất nhớ người kia.

Thẩm Manh khẽ gọi tên Lam Uyên mấy lần, yên lặng chìm vào trong giấc ngủ.

Thành thị này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng lại y như cái mê cung. Cố tình lại cực kỳ giàu có, đủ để nuôi sống rất nhiều người cả đời. Thế nhưng thành thị này trước kia người người đều có thói quen đi bộ, giàu thì rất giàu nhưng lại chẳng có nổi mấy cái xe, chứ nói gì đến oto. Người vào đây lấy vật tư tiện thể vác luôn oto thành ra giờ chẳng còn cái xe nào, chỉ còn những cái bị đập be bét hoặc hỏng hóc. Nếu còn, Thẩm Manh đã sớm lái xe đi về. Hơn thế nữa, hiện giờ thành phố chỉ còn hơn 400 con T-800, lượn lờ quanh đây.

Cứ thế Thẩm Manh hết trốn lại tránh tìm vật tư ăn uống, bị vây hãm ở thành phố ngày này qua ngày khác.

Lam Uyên đang đọc sách ở thư viện, trong lòng bỗng hiện lên hình dáng của Thẩm Manh. Ánh mắt không tự chủ được mà vô cùng dịu dàng, khoé môi vô thức mỉm cười ấm áp khiến các cô gái gần đó nhìn đến si mê.

"Chậc chậc, đúng là xuân ý tràn đầy ha. Lại nhớ đến tình yêu bé nhỏ nhà cậu à?"

Lam Uyên khẽ liếc người kia một cái, gật đầu: "Ừm."

Người nói chuyện là một thiếu nữ tóc nâu ngồi cạnh Lam Uyên. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mỗi ánh nhìn, nụ cười đều mang theo sự ưu nhã dịu dàng đến khó thể kiềm chế. Dù những ngày tháng khổ sở trong quân đội đã khiến cho cô đen hơn một chút nhưng có thêm khí thế hiên ngang, đó là nữ thần của học viện quân đội Tịch Vân.

Cô nàng từ cái nhìn đầu tiên với Lam Uyên lập tức cảm mến y, theo đuổi y khắp nơi. Tuy không quá nhiệt tình nhưng cũng đủ làm không ít kẻ ghen tỵ đến đỏ mắt. Vào một ngày đẹp trời, Tịch Vân gom hết dũng khí của mình lần đầu tiên trong đời đi thổ lộ với Lam Uyên, ai ngờ y lại đáp đúng một câu thành công làm cô chết đứng.

"Tôi là gay. Đã có người trong lòng."

Tịch Vân sốc liền mấy ngày, như không thể chấp nhận được người trong lòng mình bỗng hoá thân thành gay. Sau đó cô nàng như uống thuốc tăng động, bắt đầu cuốn lấy Lam Uyên hỏi này hỏi kia, mà những câu hỏi của cô nàng khá là... biến thái.

"Ấy, cậu lỡ xa người yêu bé bỏng của mình như thế hả? Không sợ con trai nhà người ta đau lòng sao?"

Lam Uyên lạnh băng đáp: "Bắt buộc."

Tịch Vân tò mò hỏi: "Cậu là công hay thụ?"

Cây bút trong tay Lam Uyên bỗng chệch một cái, y cho Tịch Vân một cái nhìn khinh thường.

"Tôi giống thụ lắm sao?"

Tịch Vân ngắm ngắm Lam Uyên một lúc, lắc đầu: "Không."

Cứ thế, hai người lăn qua lăn lại thành bạn thân. Là tình bạn vô cùng trong sáng, trong sáng đến nỗi không ai có thể nghi ngờ được sự trong sáng của họ một chút nào.

Tịch Vân đang muốn nói cái gì đó với Lam Uyên liền bị một thứ gì đó nhỏ nhắn mang theo mùi thơm dịu nhẹ va vào người.

"Au..."

Mã Nhã Lệ xoa xoa đầu, thấy mình va vào người ta lập tức đứng lên. Trong tay cô ôm một tập tài liệu, cú va chạm không quá mạnh nên nó vẫn hoàn hảo, cô đang định đưa nó cho Lam Uyên, nhác thấy y đang ở bên này liền chạy sang. Ai ngờ sàn nhà trơn phanh không kịp liền ngã nhào vào người Tịch Vân, cô lúng túng nói:

"A...a chị Tịch... em... em xin lỗi. Là do... chạy nhanh quá..."

Tịch Vân xoa xoa ngực mình bị va đau điếng, than thở đáp:

"Tiểu Lệ à, chị đề nghị em lên đi giày thể thao đi. Loại có gai ấy... a đau chết tôi."

Quả nhiên Mã Nhã Lệ bị doạ sợ đến sắp khóc, cô quýnh lên vội vàng đáp:

"Em xin lỗi, em xin lỗi."

Tịch Vân xua tay:

"Thôi không sao, chị đùa thôi. Có việc gì mà chạy gấp thế?"

Mã Nhã Lệ cầm tập tài liệu ra, nhìn một chút:

"Bên hội có một số văn kiện bảo em đưa gấp cho học trưởng Lam."

Lam Uyên bị điểm danh, ngẩng đầu dời tầm mắt khỏi quyển sách nhìn lên Mã Nhã Lệ hỏi:

"Văn kiện gì? Đưa đây tôi xem."

Ánh mắt của Lam Uyên băng lãnh, vô hình trung mang theo áp lực cùng uy hiếp nặng nề. Thành công doạ sợ Mã Nhã Lệ, cô vội vàng đưa tài liệu cho y bằng cả hai tay, cứ như đang kính dâng một thứ gì đó.

Lam Uyên nhận lấy tài liệu, mở ra nhìn xem. Tài liệu bên trong ghi một số công việc kế hoạch quan trọng cho việc chế tạo vacxin chống virut zombie cần y xem xét. Lam Uyên nhìn thoáng qua, gật đầu với Mã Nhã Lệ đang thấp thỏm đứng đó.

"Tôi hiểu rồi, cô về đi."

Mã Nhã Lệ như được đại xá, vội vàng chào hai người liền chạy biến. Lam Uyên cầm tài liệu đi về phía văn phòng của y xem xét.

Lam Uyên quả thực là một thiên tài tìm đỏ mắt không thấy, ngàn năm có một. Diện mạo không chỉ vô cùng xuất sắc mà còn văn võ song toàn. Y thức tỉnh toàn bộ tinh thần và vũ trang, thân thủ cực tốt, vừa có thể bắn tỉa vừa có thể dùng kiếm, lại cực thông minh. Có thể chỉ huy lại am hiểu y học, sớm đã hợp tác bắt tay với cả quân đội và chính quyền. Vừa nghiên cứu quá trình tạo vacxin chống virut, vừa là ứng cử viên tài năng của quân đội trong tương lai. Hồ sơ của y đã sớm là Mật. Chỉ khoảng 2 tháng nữa, Lam Uyên sẽ tốt nghiệp. Đến lúc đó y tiền đồ rộng mở, được các gia tộc lớn góp sức và ủng hộ giống như Tịch gia hay Mã gia chẳng hạn. Mã Phong Lăng tên ngốc bạch ngọt con trai trưởng của Mã gia còn phải đi theo làm tuỳ tùng cho y đó. Nguyên lai lời của lão cha hắn như thế này:

"Tiểu tử thối, mau cút đi học hành cho tốt. Mày mà gây rắc rối cho người ta, lão tử đánh mày què chân. Em gái mày, gia tộc mày còn phải dựa vào mày đó."

Mã Phong Lăng lệ rơi đầy mặt, hắn thật sự khổ bức mà. May mắn Lam Uyên tuy lạnh lùng nhưng thực sự tốt lắm, chẳng qua có vài lúc y rất là đáng sợ thôi, còn lại đều rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play