Thẩm Manh bị nụ hôn làm đến ngơ ngác, cứ nhìn chằm chằm Yue mà chẳng biết phải làm sao, trông ngốc vô cùng. Trong đầu chỉ còn duy nhất lời tỏ tình của Yue chạy đi chạy lại không ngừng.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị tỏ tình nhưng đến khi Yue thật sự tỏ tình Thẩm Manh vẫn cảm thấy bối rối vô cùng. Lời từ chối muốn ra đến miệng lại bị hắn cưỡng ép nuốt vào, Thẩm Manh thề, hắn nhìn thấy rõ trong mắt Yue đang tràn đầy tính uy hiếp cùng tình cảm sâu đậm. Trái tim trong lồng ngực không ngừng nhảy nhót cùng tâm trạng đang luống cuống khiến Thẩm Manh chỉ có thể ấp úng: "T..ta..."

"Hửm?" Yue cố gắng nén hồi hộp cùng bạo loạn vào trong lòng, chờ đợi câu trả lời của Thẩm Manh. Trời mới biết y có bao nhiêu căng thẳng, vừa hy vọng lại vừa thất vọng. Lực tay ôm Thẩm Manh không khỏi lại siết chặt thêm một chút để nói ra tâm trạng của y lúc này.

Thẩm Manh cố dồn nén dũng khí, chuẩn bị thẳng thừng từ chối nhưng lại uyển chuyển bày tỏ rằng hắn sẽ không rời khỏi y. Lời còn chưa ra đến miệng, trái tim liền đập mạnh một cái. Trong người bắt đầu có cảm giác khô nóng cùng đói khát mạnh mẽ bắt đầu xâm chiếm lấy tinh thần hắn. Cả người mất hết sức lực xụi lơ vào trong lòng Yue. Đồng tử bắt đầu đỏ lên, răng nanh nhọn hoắt cùng dần dần trồi ra ngoài.

Đây chính là cảm giác khát máu.

Hôm nay chính là ngày mà Thẩm Manh buộc phải uống máu để giảm cơn nghiện bản năng của hấp huyết quỷ. Hàng tháng, trước giờ này Thẩm Manh đều chủ động đi tìm máu để tránh việc bản thân mất lý trí mà làm hại người khác, nhưng hôm nay vì biết Yue sắp tỏ tình với mình mà lại quên đi chính sự. Thẩm Manh cảm giác được từng mạch máu ngọt ngào bừng bừng sức sống đang chảy trong huyết quản của Yue không ngừng hấp dẫn hắn. Một trạch nam thì có bao nhiêu tinh thần cường đại cho được. Chẳng mấy chốc, Thẩm Manh đã bị bản năng điều khiển, đè Yue xuống giường, cúi đầu xuống cổ Yue, há miệng cắn xuống.

"A La?"

Yue rất nhanh nhận ra Thẩm Manh có chỗ không đúng, cúi xuống liền nhìn thấy đồng tử đỏ của hắn. Bản năng y không hề có chút đề phòng gì với Thẩm Manh mà bị hắn đè xuống, giây tiếp theo liền thấy cảm giác đau nhói ở cổ và từng giọt máu đang bị hút đi. Rất lâu trước đây, Yue đã biết Thẩm Manh là một con quỷ hút máu, nhưng ở chung với nhau lâu lắm, Thẩm Manh luôn cố gắng che đi tất cả bản năng của một hấp huyết quỷ khiến y dần dần quên đi rằng hắn là hấp huyết quỷ. Yue không đẩy Thẩm Manh ra, trái lại còn ôm lấy hắn, để mặc cho hắn hút lấy máu của y, còn dịu giọng dỗ dành hắn: "Từ từ, không ai tranh với ngươi."

Thẩm Manh dù bị bản năng khống chế nhưng rõ ràng vẫn còn lý trí. Nghe Yue nói vậy trong lòng không khỏi xúc động muốn khóc mất, nghẹn ngào mà "Ô.." một tiếng. Thẩm Manh chỉ nói cho Yue biết một lần duy nhất hắn là hấp huyết quỷ từ lúc y còn ngây thơ chưa biết gì. Nhưng Yue dần dần lớn lên, học theo truyền thống của Âm Dương Sư là diệt quỷ, hắn sợ hãi. Không bao giờ dám để lộ ra một chút bản năng nào của hấp huyết quỷ, cứ dấu diếm đến thành thói quen. Lúc nãy, Thẩm Manh đã rất sợ, sợ Yue nhớ ra hắn là quỷ, một kiếm giết chết hắn. Nhưng y không có, lại còn dung túng cho hắn hút máu.

Hút vài ngụm máu cuối cùng, Thẩm Manh liền liếm liếm môi rời đi cổ của Yue. Dù bị bản năng khống chế, hắn vẫn là không dám hút nhiều. Đôi mắt dần dần trở lại là màu đen nguyên bản. Nhưng đến lúc này, mắt của Yue lại đỏ. Không phải cái đỏ mị hoặc như Thẩm Manh, mà là do đôi mắt y đang giăng đầy tơ máu, biểu thị cho chủ nhân của nó đang cực lực kiềm chế cái gì đó.

Thẩm Manh nhìn dị trạng của Yue, thầm nghĩ không ổn. Khóc không ra nước mắt, hấp huyết quỷ gì đấy thật là lừa người mà. Trong quá trình hút máu, nếu hắn duy trì trạng thái tỉnh táo sẽ kiềm chế được dâm dược có sẵn trong răng nanh của hắn. Nhưng đm, giờ bị bản năng khống chế thì kiềm chế cái nồi gì?

[Ha ha, thiệt là tình cờ mà]

Hệ thống nhìn Yue bị trúng dâm dược cả người khô nóng, Thẩm Manh lại còn đè lên người y. Rất không phúc hậu mà cười nhạo, vui vẻ xem kịch hay.

Thẩm Manh nghe tiếng hệ thống đột nhiên bật ra, rất có xúc động muốn chửi thề, nhưng nhỡ hệ thống lại giận dỗi rồi hố hắn thì đúng là muốn chết. "Mày có cách nào giúp tao đi, tao không muốn bị bạo cúc đâu ToT"

Hệ thống tỏ vẻ bất lực, thở dài: [Không được đâu, dâm dược của hấp huyết quỷ rất mạnh. Ký chủ có thể nhân cơ hội này làm luôn đi. Hy sinh cúc hoa còn tốt hơn là bị nhốt trong phòng tối nhiều lắm.]

Thẩm Manh cảm giác được Yue kiềm nén rất khổ sở, cánh tay ôm chặt eo hắn không buông. Ánh mắt nhìn hắn đầy nóng bỏng nhiễm đầy tình dục. Đặc biệt có cái gì đó đang chọc chọc vào bụng hắn đây này. Thẩm Manh cân nhắc, xoắn xuýt một lúc vẫn không biết làm sao. Làm hay không làm? Không làm Yue sẽ rất khổ sở, hơn nữa lúc tỉnh táo nhất định sẽ nhốt hắn lại. Làm thì... đau lắm, hắn là thẳng nam cơ mà.

Hệ thống nhìn ra Thẩm Manh đang do dự, mà Yue có vẻ sắp kìm không nổi liền mở miệng dụ dỗ: [Ký chủ ngài nhìn xem, nam chính đang rất đau đớn khó chịu, hơn nữa y là nam chính ngựa đực văn kỹ thuật tuyệt đối tốt. Bổn hệ thống còn giúp ngài giảm đau cơ mà. Nếu không làm ngày mai ngài liền vào phòng tối, y hắc hoá thì ngài cũng sẽ bị thất bại. Làm thì có làm sao đâu, cùng lắm là như bị chó cắn miếng thôi.]

Thẩm Manh bắt đầu do dự...

"Thật không?"

[Thật 100%]

"Nhưng tao..."

[Ký chủ, ngài mà không làm thì không thể về nhà đâu, y là chìa khoá để ngài sống lại đấy. Chẳng lẽ đến đây rồi ngài lại bỏ cuộc, làm một tý thôi.]

Thẩm Manh không quan tâm có được về nhà hay không, dù sao hắn cũng chẳng có ai. Nhưng quan trọng là hắn muốn sống, hệ thống nói đúng, hắn mà bỏ cuộc ngay tại đây chẳng khác nào mọi công sức đổ sông đổ biển. Chẳng phải làm thôi sao, quất luôn.

"Nhưng làm thế nào?"

Hệ thống câm nín, bất lực:[ Ngài chỉ cần cởi áo, gọi tên y, câu dẫn y một chút thôi. Còn lại cứ giao cho y là được.]

"Được rồi... Mày mau tắt máy đi, cấm nhìn."

Hệ thống ok một tiếng, tắt cái rụp. Thẩm Manh nhìn Yue đang cố kiềm chế, cắn răng quyết định, ngày mai hắn lại là một nam tử hán.

Thẩm Manh hít sâu, cố gắng làm giọng mình nũng nịu thêm một chút, đưa tay chạm vào lồng ngực Yue xoa xoa một chút gọi: "Yue~"

Yue vốn đã bị dục hoả đốt người, nay Thẩm Manh lại còn gọi y câu nhân như thế không khỏi có chút mất kiểm soát. Nhưng rốt cục vẫn sợ doạ tới hắn liền dùng định lực kinh người kiềm lại, giọng khàn khàn: "Sao?"

Đm, ông đã làm thế rồi mà vẫn không hiểu à? Thẩm Manh thẹn muốn chết, hít sâu niệm ba lần câu bị chó cắn rồi quyết tâm dụ dỗ trắng trợn.

Từ lồng ngực Yue ngồi thẳng dậy, Thẩm Manh cắn cắn môi, đưa bàn tay run run cởi ra lớp áo ngoài, kéo lớp áo trong xuống một chút để lộ bả vai cùng xương quai xanh tinh xảo. Hắn nghe thấy rõ ràng tiếng hít khí của Yue vang lên. Cuối cùng lấy hết dũng khí mà đưa mông cọ cọ cái gậy nóng bỏng phía dưới đang chọc chọc mông hắn. Ấp úng mà nói ra câu dụ dỗ chết người: "Yue... ta muốn..."

Bị người trong lòng dụ dỗ trắng trợn như vậy, Yue nào còn không hiểu, trong lòng hoàn toàn là kinh hỉ cùng vui mừng quá đỗi. Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, nhưng ai ngờ lại có thể đi đến bước này. Rất nhanh chóng mà đè lại Thẩm Manh xuống dưới, cúi đầu hôn sâu, còn bàn tay thì không rảnh rỗi mà gấp gáp cởi đồ của cả hai.

Thẩm Manh nhắm mắt, cam chịu nhắm mắt, dùng đầu lưỡi đáp lại Yue mà cùng dây dưa không dứt.
Chương sau có H.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play