Vốn dĩ nói là cùng Diệp Tuần về nhà rồi trở về, nhưng không hiểu sao sau khi đến nhà Diệp Tuần, người này lại nói sợ Thẩm Nhân không nhớ đường, một hai phải đi cùng Thẩm Nhân quay trở lại kí túc xá trường học.
Lúc này trong đầu Thẩm Nhân toàn là dấu chấm hỏi.
Diệp Tuần luôn luôn bá đạo, một khi đã quyết định chuyện gì thì Thẩm Nhân cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Ban đêm trời nhiều gió nên rất lạnh, Diệp Tuần nói hắn lạnh, là một người chủ nghĩa nam nhân Thẩm Nhân liền muốn cởi áo khoác cho hắn mặc.
Diệp Tuần bất đắc dĩ mà nhìn Thẩm Nhân: "Đôi khi mình hoài nghi cậu có phải đang cố ý hay không..."
Thẩm Nhân vẻ mặt mờ mịt: "Có chuyện gì?"
Diệp Tuần nói: "Đem áo khoác mặc lại đàng hoàng"
Thẩm Nhân thấy kì quái liền hỏi: "Cậu không phải nói lạnh sao?"
Ánh mắt Diệp Tuần mang theo ôn nhu khó để thấy: "Nghe lời."
Thẩm Nhân yên lặng mặc lại áo khoác, sau khi nghẹn nửa ngày nhịn không được nói một câu: "Cậu vừa rồi thật kì lạ."
Diệp Tuần: "Kì lạ chỗ nào?"
Thẩm Nhân khuôn mặt bắt đầu đỏ lên: "Giọng điệu và cách nói vừa rồi của cậu rất là giống cha của mình."
Diệp Tuần: "....."
Thẩm Nhân: "Mà cậu lại nhỏ hơn mình một tuổi, lời nói cùng tuổi tác thật sự không ăn khớp với nhau."
Diệp Tuần không cao hứng nói: "Chỉ lớn hơn 7 tháng."
Thẩm Nhân: "Bốn bỏ năm lên là đúng một năm."
Diệp Tuần: "...."
Diệp Tuần lại đột nhiên không hiểu sao lại lên cơn giận dỗi, Thẩm Nhân dỗ hắn nửa ngày, Diệp Tuần sắc mặc mới tốt lên một chút.
Diệp Tuần cảm thấy đây là bản thân mình sai khi đối với EQ của Thẩm Nhân ôm chờ mong. Hắn lại làm bộ tức giận nói: "Nắm tay của mình."
Thẩm Nhân không rõ nguyên do nên hỏi hắn: "Bị sao vậy?"
Diệp Tuần: "Tay lạnh."
Thẩm Nhân à một tiếng, sau đó đặc biệt chính trực mà nắm tay Diệp Tuần, một bên đau lòng nói: "Sau này tối như vậy thì không cần đi ra khỏi cửa, dễ bị cảm lạnh. Cậu sau khi về nhà nhớ dùng nước ấm ngâm chân, hôm nay gió lớn như vậy, mất công ngày mai lạnh bị cảm."
Diệp Tuần: "Câm miệng."
Diệp Tuần: hắn đã từng ngây thơ cho rằng cùng người mình thích đi dạo dưới ánh trăng sẽ rất lãng mạn.
Mấy ngày nay bên ngoài lớp học, có rất nhiều học sinh lớp khác bu quanh, có lẽ nghe được lớp bọn họ có bạn học đẹp trai chuyển đến, nên lại đây vây xem sinh vật quý hiếm.
Mọi người trong lớp cũng bắt đầu phát hiện Diệp Tuần không có lạnh lùng như vẻ bề ngoài, bắt đầu quay quanh Diệp Tuần lôi kéo hắn làm quen.
Ăn xong cơm chiều, Thẩm Nhân ngoan ngoãn mà ngồi tại phòng học, vội vàng làm bài tập Tiếng Anh, trước bàn hắn là lớp phó học tập môn Tiếng Anh, nữ sinh có diện mạo thanh tú đang điên cuồng hối thúc hắn: "Nhanh lên, nhanh lên, chờ vào lớp mình liền phải đi nộp bài tập, cậu tại sao có thể viết chậm như vậy?"
Thẩm Nhân một bên viết một bên nói: "Mình chỉ có một bàn tay, viết nhanh nữa sẽ bị rút gân."
Nữ sinh cười cười: "Vậy cậu cầu mình, mình liền cho cậu chút thời gian."
Thẩm Nhân: "Mình cảm thấy nếu cậu vì mình mà làm việc thiên vị, thì đó là vũ nhục đối với nhân phẩm của Thẩm Nhân mình đây."
Đứng phía trước nữ sinh che miệng giả vờ kinh ngạc, bỗng nhiên liếc mắt nhìn qua một bên, lấy bút chọc chọc tay Thẩm Nhân, nhắc nhở nói: "Nhìn kìa, bạn học mới đang nhìn cậu."
Thẩm Nhân quay đầu, liền thấy Diệp Tuần đang ngồi một chỗ lẳng lặng mà nhìn bọn họ, khuôn mặt bình tĩnh, giống như không có bất kì cảm xúc gì.
Trong lúc này, không khí bốn phía bỗng nhiên yên lặng. Thẩm Nhân ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Nữ sinh vẫn còn chưa có phát hiện, thoải mái mà cùng hắn tám: "Chỗ ký túc xá tụi mình ai cũng nói bạn học mới rất đẹp."
Thẩm Nhân theo bản năng trả lời: "Vậy sao?"
"Ai cũng nói cậu ta lớn lên tuấn tú, vóc người lại cao, bộ dáng lúc đi học cũng thực sạch sẽ ngăn nắp." Nữ sinh đang nói, bỗng nhiên mặt có chút đỏ, "Nhưng mà mình cảm thấy cậu còn đẹp trai hơn."
Thẩm Nhân:.....Phần vinh dự này mình không gánh nổi.
Chờ hắn vật vã làm xong bài tập, nữ sinh lại làm ra vẻ nói: "Đống vài tập này thật nặng, mình lại không có nhiều sức, cậu giúp mình mang phụ một phần tới văn phòng đi."
Thẩm Nhân cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu đáp ứng.
Lúc hắn vừa đứng lên thì thấy Diệp Tuần đã đi tới cạnh hắn.
Diệp Tuần so với hắn cao hơn nhiều, làm hắn cảm giác có chút áp bách.
Diệp Tuần hỏi hắn: "Cậu đang chuẩn bị đi đâu?"
Thẩm Nhân nói: "Đi văn phòng nộp bài tập."
Diệp Tuần nhìn nhìn Thẩm Nhân, lại quay qua nhìn tiểu nữ sinh ôm chồng bài tập đứng trước bàn, nhíu mày.
Thẩm Nhân: "Làm sao vậy?"
Diệp Tuần nói: "Lúc nãy cơm chiều mình ăn vẫn chưa no."
Thẩm Nhân không phát hiện dị thường: "Vậy đợi một chút mình đi mua điểm tâm mang về cho cậu."
Diệp Tuần: "Mình muốn ăn ở cửa hàng bên ngoài trường học, cậu cùng đi với mình."
Thẩm Nhân sửng sốt một chút: "Cũng được, nhưng bên ngoài trời lạnh, cậu nhớ mang thêm áo khoác."
Nữ sinh nghe bọ họ đối thoại, trong lòng phun tào, không biết còn tưởng rằng đứng trước mặt nàng là hai cha con, mà người cha là Thẩm Nhân. Sau đó lại nghĩ đến, Thẩm Nhân đi ra ngoài thì sẽ không thể cùng nàng đi về phòng học, trong lòng liền mất mát.
Thẩm Nhân ôm một chồng bài tập chuẩn bị đi, đối diện lại có ba nam sinh đi tới, bọn họ kích động mà trò chuyện, tay quơ tới quơ lui, trong đó có một người cầm một ly trà, nước trà vẫn còn nóng.
Người này hình như không để ý đường, xém chút nữa đụng vào Thẩm Nhân. Đợi tới lúc nam sinh phản ứng kịp thì vội vàng dừng lại, ly nước trong tay lại không nắm chặt nên liền hất tới.
Diệp Tuần theo bản năng liền chắn trước người thẩm nhân, quần áo bị hất làm cho ướt đầm.
Thẩm Nhân vội vàng hỏi hắn: "Có bị bỏng hay không?"
Ba người kia cũng hoảng sợ: "Cậu không sao chứ? Thật ngại quá, vừa rồi không nhìn đường."
Diệp Tuần: "Không có việc gì."
Còn may quần áo cũng dày, không có bị bỏng. Thẩm Nhân thật sự sợ, túm lấy quần áo Diệp Tuần, giống như muốn lột quần áo hắn trước mặt mọi người.
Diệp Tuần cũng hết cách với hắn.
Nữ sinh liền nói: "Các cậu nên quay lại kí túc xá thay quần áo đi, còn bài tập tự mình đi cũng được."
Thẩm Nhân cũng tính như vậy, đang đinh cởi áo khoác đưa cho Diệp Tuần thì bị hắn cản lại.
Thẩm Nhân muốn tiếp tục khuyên hắn, Diệp Tuần lại cuối đầu xuống kề bên tai, thấp giọng nói: "Còn nhiều lời mình liền hôn chết cậu."
Thẩm Nhân vẻ mặt khiếp sợ:????