Lương Trinh đã tỉnh lại một lúc lâu, nhưng nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, phòng cô vẫn như cũ khiến cô không thích ứng được ngay. Nếu cô không nhớ nhầm, khi bị lọt vào khu núi đất sạt lở bản thân hẳn sẽ lành ít dữ nhiều. Nhưng không hiểu sao, sau một giấc ngủ cô lại ở căn phòng mình đã ở trước khi lấy chồng, đã vậy trên người lành lặn, không có vết thương nào.

Theo lý mà nói, dù cô có mạng lớn thì khi tinh lại vẫn phải là ở bệnh viện chứ không phải trong phòng ở nhà mẹ đẻ. Hơn nữa, đá từ trên núi rơi thẳng vào cửa xe, kính vỡ tan bắn tung tóe khắp đầu, rồi cả người và xe đều bị đất đá vùi lấp. Như vậy tỷ lệ toàn mạng là rất thấp.

Lương Trinh đưa mắt nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy chiếc điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường. Đây là loại máy thịnh hành của 10 năm trước, là sản phầm đời đâù được lưu hành thời đó mà cô thì luôn không rời tay những kiểu máy mới nhất, nên không có khả năng cô lưu giữ thứ đồ cổ này.

Lương Trinh càng thêm nghi hoặc, đưa tay lấy máy, nhìn thấy ngày tháng hiện thị trên màn hình thì hoàn toàn trợn mắt kinh ngạc.

Ngày 20 tháng 9 năm 2010. Cái gì thế này? Hiện giờ rõ ràng là năm 2020 mà.

Lương Trinh thấy cả người như lạc trong biển sương mù, rõ ràng nếu mười phần thì cô đến tám, chín phần là gặp phải nguy hiểm tới tính mạng. Cớ sao chỉ sau một giấc ngủ, cô lại ở trong căn phòng trước kia của mình, trên tay cầm chiếc điện thoại cũ, màn hình hiển thị là ngày tháng của mười năm trước.

Sao có thể?

Lương Trinh tự cấu mình, rất đau, đây thực sự không phải là trong mơ.

Lương Trinh biết với chỉ số thông minh của mình sẽ không thể tìm được lý do, càng không biết được điều gì đã xảy ra. Cô nghĩ vẫn nên đi tìm ai đó để hỏi cho chính xác.

Vì là người theo đuổi sự hoàn mỹ, dù nghi ngờ tràn ngập trong đầu, cô vẫn đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang tươm tất cho bản thân rồi mới ra ngoài.

Chỉ là khi đối diện với tấm gương trong nhà vệ sinh, cô lại thêm một lần thấy mình như đang ở trong mộng.

Tuổi 32 đã sớm đuổi hết nét ngây ngô thời thiếu nữ, cả người cô đều phong thái của người phụ nữ thành thục. Tuy nhan sắc hiện tại vẫn diễm lệ, nhưng lại kèm theo nét trẻ con, da mặt căng bóng, mịn màng. Làn da của tuổi trẻ này tuyệt đối không phải là sản phẩm của mỹ phẩm hay công nghệ.

Bước tới trước gương, cô đưa tay nhéo mặt mình, thật là mềm mại, căng bóng, cảm giác có thể véo ra nước.

Xúc giác nơi bàn tay không thể sai, vậy cớ sao cô lại trẻ ra nhiều tuổi như vậy.

Lương Trinh ngây ngốc ngắm chính mình trong gương, mất tới một tiếng đồng hồ cô mới thực sự tinh rằng bản thân đã trọng sinh. Chỉ có lý do này mới là lời giải thích hoàn hảo cho những điều đang xảy ra.

Bình thường, nếu gặp loại tình huống này, hoặc là hoảng sợ đến rơi lệ, hoặc là vô cùng vui sướng. Nhưng với Lương Trinh khi ngắm nhìn dung nhan 10 năm trước của mình trong gương khiến cô có chút ngây dại.

- Nếu như mình có thể trọng sinh, như vậy mười 10 sau chắc chắn mình đã chết.

Nghĩ tới cái chết thảm thương của mình, trong tim cô trào lên một đợt đau xót. Thời điểm cô chết chắc là đầu bị thủng, não với máu sẽ lan tràn trên mặt hơn nữa lại bị vùi lấp trong đất cát. Hiện tại, cô toàn thân lành lặn đây chắc hẳn đã được tổ tiên phù hộ, phải thắp hương cảm tạ.

Từ nhỏ, cô đã có dung mạo xinh đẹp, tưởng tượng đến khi chết lại mang dáng vẻ kinh khủng như vậy, cô thấy tâm mình đau nhói.

Nhưng mà giờ được trọng sinh, đây chính là điều vô cùng tốt đẹp. Hiện giờ là lúc nhan sắc của cô nở rộ, cô vẫn là nàng công chúa được cha mẹ, anh trai sủng trong lòng bàn tay để yêu thương chiều chuộng. Tiểu Trinh đã khiến nhiều người ghen tị, hâm mộ gọi cô là "Công chúa bồn cầu", mặc dù đây không phải là tên danh giá, nó còn có chút ghê tởm nhưng dù là "Công chúa bồn cầu" thì tốt xấu gì vẫn là Công chúa.

Đương nhiên điều quan trọng nhất là, mối nghiệt duyên giữa cô với người kia chưa đi tới tình trạng không cách nào vãn hồi, mà cô cũng có cơ hội tránh bước vào "vết xe đổ" của đời trước.

Như vậy, trời xanh đối với cô không tệ, tuy rằng đời trước là cô chết trẻ lại còn trong tình trạng xấu xí, nhưng giờ lại ban cho cô cơ hội làm lại từ đầu.

Trước tới giờ, Lương Trinh luôn là người lạc quan, nếu đã nghĩ thông suốt tất cả, cô cũng chẳng có gì phải đắn đo nên liền nghiêm túc rửa mặt.

Tuổi trẻ chính là tốt nhất, rửa mặt cũng không cần phải quá rườm rà như lúc trước. Mặt sạch rồi chỉ cần xoa chút kem dưỡng, xịt ít khoáng rồi nâng cao tinh thần của mình đã khiến bản thân trở nên tràn đầy sức sống.

Sửa soạn xong, Lương Trinh đang định ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô thầm đoán chắc hẳn là dì giúp việc lên gọi cô xuống ăn cơm.

Nhưng đến lúc ra mở cửa thì lại thấy không phải là dì giúp việc. Trước cửa là thanh niên cao ráo, gương mặt còn ngái ngủ, đầu xù, mặc áo trắng, quần đùi hoa, dưới chân là đôi dép lào. Thật là tương phản với bộ dạng trau chuốt, chỉnh tề của cô.

Mặc dù ăn mặc lộn xộn, lôi thôi nhưng cũng không giảm được chút nào vẻ đẹp siêu cấp của anh ta.

Hóa ra, 10 năm trước Lương Bân đã đẹp như vậy rồi, vậy mà 10 năm sau anh ấy vẫn được gọi bằng mỹ danh Tiểu thịt tươi. Nhưng 10 năm sau đều là đẹp là do acid hyaluronic, không thể có cửa so với vẻ đẹp của bây giờ.

Trước mặt, người này rõ ràng chưa tỉnh ngủ, anh mắt nhắm mắt mở ngáp một cái, rồi liền đưa tay đẩy cô trở lại phòng, tiến thẳng tới phòng vệ sinh.

Lương Trinh: "..."

Cô sửng sốt mất một lúc lâu tinh thần mới hồi phục, rồi hỏi anh:

- Anh đang làm gì đấy?

- Bồn cầu phòng anh bị hỏng rồi, anh dùng nhờ ở phòng em một chút.

Từ nhỏ tới lớn, Lương Bân đều không biết khách khí là gì. Còn Lương Trinh thấy nhiều đã thành quen.

Hai người là anh em sinh đôi, anh ấy ra đời trước cô chỉ vài phút. Hiện giờ không phải là Lương Bân của mười năm sau, anh chưa thành ngôi sao có hơn 10 nghìn fan theo đuổi, lúc nào cũng phải chú trọng hình tượng. Hiện giờ anh mới chỉ là người mẫu chưa có danh tiếng, anh vẫn tùy hứng, thả mình theo thói quen không phải kiêng dè. Theo như lời mẹ cô – nữ sĩ Bạch Hàn Nguyệt nói thì là: "Một tên ăn chơi trác táng, quần áo lụa là, không chịu làm việc nghiêm túc."

Trên thực tế, 10 năm trước, danh tiếng hai anh em mà so với nhau thì không có ai tốt hơn cả. Trong giới thượng lưu ở Thủ đô, hai người đều mang danh "Hai kẻ ăn chơi trác táng của Lương gia."

Lương Trinh xoa trán, nghĩ lại chuyện cũ mà thấy sợ.

Phòng chính yên lặng, Lương Bân từ trong phòng về sinh nói vọng ra:

- Anh dùng một ít phấn rôm của em nhé.

Lương Trinh hoàn hồn, trong lúc nhất thời có chút buồn bực:

- Em nào có dùng phấn rôm bao giờ đâu.

- Cái hộp màu xanh lục có mùi thơm ngào ngạt ấy.

* * *

Lương Trinh xác định được anh nói tới cái gì, thấy dở khóc dở cười:

- Anh ơi, đó là phấn phủ.

- Hả? Phấn phủ? - Anh từ phòng vệ sinh, ngó đầu ra hỏi cẩn thận: "Dùng để lau mặt à?

- Nếu không anh nghĩ dùng để làm gì?

* * *

Lương Bân hóa đá mất vài giây, rồi mới nhắm mắt theo đuôi, đem theo cái vẻ mặt nịnh nọt, làm lành khi mắc lỗi.

Lương Trinh thấy có điểm không thích hợp, nheo mắt hỏi anh:

- Anh dùng nó để làm gì rồi?

Lương Bân cả người cứng đờ, thấy hắn có chút liếc liếc về phía mông, giấu người lùi lại, cô nhìn anh gắt gao:

- Anh dùng nó để xoa mông?

Lương Bân thầm nghĩ, mình xong đời rồi, Lương Trinh xinh đẹp thế nào anh là một trong những người rõ nhất. Với em ấy, đồ dùng trên mặt giống như đồ ăn, mà hiện tại anh lại lấy đồ đó xoa mông. Anh lại nhớ lúc mình vô tình làm gãy son môi của em gái, sau đó anh bị đánh đến khốn đốn. Cái cảm giác sợ hãi đó cả đời này anh không thể quên..

Lương Bân khẩn trương nuốt nước miếng, anh biết giờ quan trọng nhất là khiến Lương Trinh bình tĩnh, nên anh vội vàng hứa hẹn:

- Em yên tâm, anh sẽ mua trả em hộp mới.

Lương Trinh vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm anh trai.

Lương Bân bị em gái nhìn mà lạnh sống lưng, vốn anh định đi ngủ nướng tiếp nhưng giờ phút này cơn buồn ngủ đã bay biến hoàn toàn.

- Anh.. anh sẽ mua hộp giống y như thế, mùi hương cũng giống, tuyệt đối không khác chút nào.

* * *

Với Lương Bân, sự trầm mặc của cô em gái là một hình phạt tàn phá tinh thần, anh cắn răng, duỗi tay đến trước mặt cô:

- Cùng lắm thì em cắn anh một cái đi.

Nhìn anh trai như tráng sĩ quyết tâm hi sinh, đưa cổ tay tới trước miệng mình, cô lắc đầu. Nếu hiện giờ cô chưa trải qua mười năm của đời trước, cô thật sự sẽ đánh Lương Bân một trận nên thân. Nhưng hiện giờ Lương Trinh chân chính không phải cô nương mới 22 tuổi, cách đối xử Liên Bân liền có chút cảm giác của người dì với người trẻ tuổi. Cho nên với sai lầm này của anh trai," người dì này "không tính sẽ cùng" hắn"so đo.

Cô kéo tay anh trai:

- Xong, đi xuống ăn cơm thôi.

* * *

Trong lúc nhất thời, Lương Bân không kịp phản ứng, chờ cho tới khi thấy rõ ràng em gái không tính toán với mình anh mới hoàn hồn, vội vàng chạy theo hỏi:

- Em không trách anh? Cứ như vậy cho qua hả?

Lương Trinh nhướn mày nhìn anh trai:

- Thế giờ anh muốn sao?

Lương Bân nhìn biểu hiện của em gái, lòng tràn đầy nghi hoặc:

- Hôm nay, em sao vậy? Mặt Trời mọc từ hướng Tây chăng?

- Em.. - Lương Trinh không biết nên nói gì, đành đơn giản nhìn anh trai cười cười:

- Được rồi, không cần lắm chuyện, xuống ăn cơm thôi anh.

Không ngờ Lương Bân lại vượt lên chắn đường, cầm tay cô, người hơi cúi, khiếp sợ nhìn cô chằm chằm

- Em vừa cười với anh sao?

* * *

- Vừa rồi anh không nhìn rõ, em cười với anh thêm lần nữa đi.

Lương Trinh cảm thấy anh trai thật ngốc, không thấy điểm nào liên quan tới thần tượng siêu cấp của 10 năm sau có hàng vạn fan hâm mộ.

Có điều đây cũng không phải việc khó khăn gì, Lương Trinh nể tình, hướng anh trai mỉm cười.

Lương Bân lại ngẩn ngơ, ngay sau đó lại giống như nhặt được vàng, đôi mắt cười cong cong thành hai mảnh trăng non:

- Em cười với anh thật a. – Nói rồi tự xoa đầu mình:

- Phải như vậy chứ, anh là anh trai em, không cần mang cái mặt lạnh kia đối diện với anh. – Anh lại đưa tay nhéo mặt em gái:

- Tiểu Lương Trinh nhà ta cười lên thật đáng yêu.

Lương Trinh nhìn khuôn mặt cười phóng đại trước mắt, có phần kinh ngạc trước vẻ ngu ngốc của anh trai, từ nhỏ đến lớn anh ấy đã bị mình hành cho bao nhiêu thảm rồi.

Xem ra từ nay về sau cô phải đối tốt với anh trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play