Bạc Phong hờ hững,
"Có phải anh tốt với em quá, nên mới khiến em đắc ý vênh váo như vậy không?"
Mắt Nam Nhiễm hơi hé, trong mắt hiện lên một mảnh tối tăm.
"Là ông đây quá tốt với anh, mới làm một viên dạ minh châu nát như anh dám lật trời."
Trong sân vận động, tức khắc tràn ngập mùi thuốc súng.
Tiểu Hắc Long che mặt.
Sao nó lại cảm thấy, ký chủ là vì Bạc Phong không cho cô sờ nữa nên mới trở mặt chứ?
Lúc này, cửa sân vận động kẽo kẹt một tiếng, mở ra.
Sau đó, có thanh truyền đến.
"Ha, cãi nhau hả?"
Một thanh âm cà lơ phất phơ truyền đến.
Cầm đầu là một tên đầu vàng, mặc một thân đồng phục không vừa người, trên chân mang dép lê đi vào.
Hắn vừa vào, phía sau lục đục thêm hơn mười người nữa cùng tiến vào.
Cũng giống vậy, quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua không hợp chút nào.
Như là tạm thời mượn được.
Tên đầu vàng dẫm lên cái ghế gần nhất.
Bày ra một tư thế.
Nhân tiện lấy hai tay sờ sờ đầu tóc vàng của mình.
"Cô bé, mày rất giỏi nha."
Thế tới ào ạt, mục tiêu là nhắm vào Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm không chút ấn tượng về tên đầu vàng này.
Hiện cô đang bị dạ minh châu chọc cho tức giận.
Đang nghĩ đánh gãy chân cậu ta rồi mang về tốt hơn.
Hay đánh ngất cậu ta thì tốt hơn.
Cô không có kinh nghiệm dạy dỗ dạ minh châu.
Trước kia, những viên dạ minh châu kia đều là một đám hạt châu nhỏ đáng yêu.
Cô muốn sờ thì sờ, muốn chạm vào thì chạm vào.
Đâu giống cái này.
Một đống phiền phức.
Còn bắt cô thi cử.
Bây giờ cô, đổi ý.
Không muốn thi nữa.
Hiện tại liền muốn vác cậu ta về.
Bạn học Nam Nhiễm nói trở mặt liền trở mặt.
Trong lòng cô đang xoay chuyển lòng vòng thì.
Tiểu Hắc Long:
【 Hệ thống cảnh báo, giá trị hắc ám trong cơ thể cô sắp vượt qua 50%, xin ký chủ dừng lại hết thảy suy nghĩ trong lòng. 】
Tiểu Hắc Long run rẩy nhắc nhở.
Ký chủ đang nghĩ gì vậy?
Chắc không phải là muốn diệt hết đám người trước mắt này đấy chứ?
Tên đầu vàng bước lên cầu thang, từng bước một tiến đến.
Ra vẻ như đại ca giá lâm.
Tầm mắt quét Nam Nhiễm một lượt từ trên xuống dưới.
Chậc chậc chậc.
Con nhóc này,
Dáng người diện mạo thật không còn gì để nói.
Chỉ là quá hoang dã.
Lần trước chỗ đầu ngõ, hắn bị đánh đến mức nằm trên giường mấy ngày cũng không dậy nổi.
Hắn tìm tìm kiếm kiếm lâu như vậy.
Cuối cùng cũng tìm được con nhóc này.
Tiểu Hắc Long biết rõ trí nhớ của ký chủ.
Mở miệng,
【 Ký chủ, tên đầu vàng này chính là tên đã chặn đường cô lúc cô vừa đến thế giới này. 】
Nam Nhiễm mơ hồ có chút ấn tượng.
Chỉ là cô còn chưa có phản ứng.
Bạc Phong ở bên cạnh, thấy ánh mắt tên đầu vàng nhìn Nam Nhiễm, khó chịu trong lòng liền càng tăng lên.
Mặt không cảm xúc, dùng một chân đạp tên đầu vàng từ trên cầu thang xuống dưới.
Tên đầu vàng không phòng bị, ngã dập mũi.
Hắn bịt mũi lại.
Đánh giá Bạc Phong từ trên xuống dưới.
Vốn tưởng là một tên công tử, không thèm để vào mắt.
Nhưng đòn vừa nãy, hiển nhiên, là hắn nghĩ sai rồi.
Sức chiến đấu của con nhóc này, hắn đã nếm thử rồi.
Cho nên hắn tìm thêm một đám càng mạnh.
Cảm thấy chắc chắn thắng được.
Nhưng bây giờ ······.
Có thêm một nam sinh như vậy.
Tên đầu vàng còn đang do dự.
Bạc Phong đã cởi áo khoác đồng phục, nhìn Nam Nhiễm, mày khẽ nhíu.
Thực mau liền khôi phục lại bộ dáng lạnh băng.
Cậu không nói một câu.
Chỉ đem áo khoác ném lên đầu Nam Nhiễm.
Che bộ dáng của cô lại.
Sau đó, đi về hướng đám người kia.
Ba phút sau.
Sân vận động truyền đến tiếng kêu rên.
Trình Văn Hoắc đi ngang qua sân vận động, nhìn vào trong liếc mắt một cái.
Lúc xem cậu ta còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.
Nhai kẹo su, cảm thấy có chút thú vị.
Bạc Phong tự mình động thủ đánh người?
Đây là người hờ hững lạnh lùng, con trai độc nhất của Bạc gia trong lời đồn, Bạc Phong đó.
Chẳng phải cậu ta chê người khác không sạch sẽ, tự mình ra tay sẽ bẩn tay sao?
Giờ lại làm sao vậy?
Đổi tính?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT